Tịch Hân Nghiêng tự hỏi, nam chính ít nói của cô biết nói mấy từ ái muội này lúc nào thế?.

Cũng may Tịch Húc Sâm không theo tới cùng, chỉ nói đến đây liền nghiêm chỉnh lái xe, cô một bên thở phào nhẹ nhõm, một bên hoài nghi mình đã đọc nhầm tiểu thuyết.

Tịch Hân Nghiêng tự dưng rất nhớ đến đại thần trên tấn giang của cô quá đi mất, nếu có thể hội ngộ... cô sẽ túm lấy đại thần mà hỏi hàng vạn câu hỏi vì sao.

Trở về nhà an toàn, Tịch Húc Sâm chuyển dời đồ đạc lên nhà, cô cũng muốn phụ giúp một tay, nhưng anh lại nghiêm mặt từ chối đành thôi.

Di dời 3 lượt, cuối cùng cũng xong, Tịch Hân Nghiêng vứt con mèo vào lòng anh, nhe răng cười:” chú à ~ chú trông con trai chú một lúc nhé”. Sau đó bàn giao xong liền trở về phòng mình, gấp đến độ cũng không chú ý cửa phòng còn chua kịp đóng, hở ra một khoản lớn.

Tịch Húc Sâm ôm mèo, nhìn theo bóng lưng của cô biến mất trên cầu thang, anh nhìn một lúc rồi mới thu lại mắt, đem con mèo vào nhà bếp, đổ hạt ra khay cho nó ăn, suốt quá trình đều không phát ra một âm thanh nào.


Anh đang có ý định cho mèo ăn xong thì sẽ lên xem thử cô bị làm sao vậy, từ khi trở về cứ úp úp mở mở ôm túi quà của Phượng Vũ Vân im lặng không nói gì....

Trong phòng, cô quay lưng, lôi ra một mớ vải trong túi, có đen có đỏ, chất liệu sờ vào vô cùng mềm mịn.

Cái gì đấy?... đồ ngủ?.

Tịch Hân Nghiêng mắt chữ A mồm chữ O, ngạc nhiên, có phải là do bởi vì cô không theo kịp thời đại, hay là nó quá mức thiếu vải đây.

Đồ ngủ tơ tằm, hai dây mỏng te như sợi chỉ như thế này, còn thiếu hụt tùm phào mọi nơi, mẹ cô... không biết bà khi mua nó thì có cảm nghĩ gì nữa.

Hai bộ, nhìn bên nào cũng thấy quái quái, tuy nhiên theo quan điểm của phụ nữ, dù nó mặc không được thì cũng có tâm tư háo hức muốn mặc thử xem.

Tịch Hân Nghiêng quyết định mặc thử, cô nhìn qua nhìn lại, cái nào cũng thấy chướng mắt, cuối cùng quyết định chọn cái màu đen.

Mặc xong, Tịch Hân Nghiêng liền có cảm giác hối hận với ý định điên rồ của mình muốn chết.

Cô xác định đây là đồ ngủ tình thú gì đó trong truyền thuyết.

Lúc chưa mặc vào còn đỡ, mặc vào thì vải vô cùng mỏng, như ẩn như hiện mà lộ hết ra ngoài, quần thì quá ngắn.... được một cái là vải mịn nên mặc rất thoải mái.

Cô nghĩ, cái này chỉ để tối mặc ngủ, mặc vào rồi thì đừng có ý định ra khỏi phòng.


Bên ngoài cánh cửa, Tịch húc sâm vừa vặn thấy hết một màn này, anh đứng cứng còng, hai tay không biết phải để ở đâu, lúng túng như trẻ nhỏ bị người lớn bắt quả tang khi làm chuyện xấu.

Anh vò chặt tay áo, hai mắt sâu hun hút nhìn theo bóng hình cô.

Tịch hân Nghiêng nào có hay biết gì, cứ loay hoay kéo bên này bên kia, để cho Tịch húc Sâm nhìn đến khoái mắt.

Lại xoay hai vòng, Tịch Hân Nghiêng liền thay quần áo rồi gói nó ném sâu vào trong góc tủ, cô thấy nó không hợp với cô, chỗ nào cũng không hợp.

Tịch Húc Sâm khó khăn chuyển động yết hầu, lặng lẽ trở về phòng.

Suốt cả một quá trình, Tịch Hân Nghiêng không hề hay biết gì.

\*

Thời gian hạnh phúc nhất là lúc không gặp nam chủ nữ chủ, không đi gây rối cho người ta, mà người ta cũng không gây rối cho mình.

Khá lâu đã không hề chạm mặt Triệu Dược Khanh, Tịch Hân Nghiêng thoải mái mà quên luôn người này, đến khi gặp lại... là một trận bão táp cuồng phong sấm chớp ầm ầm.

Ngày hôm nay, khi cô đang ra ban công nhà trường hóng gió thì gặp được, cô hy vọng nó chỉ tình cờ thôi, nhưng mà Triệu Dược Khanh lại là cố ý, cậu ta chắn ngang đường cô, vô bổ nhìn cô chằm chằm rồi nhếch mép cười như kẻ thần kinh.

Tịch Hân Nghiêng hơi run rẩy tứ chi một chút, chỉ xem như trò đùa dai của mấy thanh niên, không muốn nói nhiều, tính quay ngược trở về, ai dè phía sau cũng bị chặn lại.

Lúc này cô thật sự khó chịu nhíu mày.


“ cậu cản tôi làm gì?”.

Triệu Dược Khanh vẫn thong dong, chỉ khác là cậu ta không giống như trước, tỏ thái độ sân si ghen ghét với cô mà lúc này chỉ là điềm nhiên:” dạo gần đây cô không bám lấy tôi, tôi cảm thấy không quen”.

Ừ ~ nam chính lại chuẩn bị phát bệnh...

Cô khoanh tay hất mặt, đối với nam chính này bó tay toàn tập:”vậy cậu cố gắng thích ứng với nó nhé, không làm phiền”. Nói xong, Tịch Hân Nghiêng định rời đi.

Nhưng mà đâu có dễ dàng gì.... Triệu Dược Khanh nhất quyết không cho cô đi.

“ nhưng mà nếu tôi không muốn thích ứng thì như thế nào?”.

“ thì kệ xác cậu, nói với tôi làm gì”. Tịch Hân Nghiêng phũ phàng đáp lại, nghe xong câu này, khuôn mặt của Triệu Dược Khanh đen hẳn đi, cậu ta dường như đã tức giận nhưng lại đang kìm chế, hít sâu vài hơi bình tĩnh, cậu ta nói:” cô thay đổi rất khác, làm tôi cảm thấy rất thú vị”.

“ thú vị thì cũng chỉ có thế thôi, rất tiếc tôi không thấy hứng thú với cậu”.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện