" đúng như thế mảnh đất đó trong tương lai sẽ không có tiềm năng". Hứa Kình cũng công nhận là như thế.

" bên Triệu Thị hình như chưa biết mảnh đất đó là của Chính phủ, cứ để họ đầu tư". Anh nói.

Hứa Kình vò vò tay:" chúng ta có nên giúp một tay hay không?, dường như im lặng cũng không phải là cách hay".

Anh nhẹ nhàng mỉm cười:" Với nhà của tình địch, cậu nghĩ tôi có nên giúp một tay hay không?".

Hứa Kình đột nhiên như thấy mùi thuốc súng từ phía Tịch Húc Sâm tỏa ra bốn phía, anh ta biết khó khăn liền thức thời ngậm miệng lại:" ha ha... vẫn là không nên nhỉ".

Anh từ chối cho ý kiến.

Lúc bấy giờ, thư ký Bân Thư Thu cầm một sấp tài liệu đưa đến cho Tịch Húc Sâm:" boss, chiều nay 2 giờ có một cuộc hẹn bên phía đối tác đầu tư".


" ừ ".

" vợ à...~" Hứa Kình bên cạnh chợt nói.

Tịch Húc Sâm nghe xong nghiêm mặt, chỉ tay về phía cửa phòng, nhìn anh ta:" mời".

" Giám đốc Húc, xin mời".

Bân Như Nhu cũng chìa tay ra với anh ta.

Sau đó, Hứa Kình bị cả hai người đuổi ra khỏi phòng, anh ta ngửa mặt lên trời, khóc ròng không thấu.

\*

Học sinh đang tất bật chuẩn bị cho kỳ thi giữa kì, đợt này sẽ quyết định thành tích của mỗi người có thể đi xuống lớp dưới, có thể ở lại, mà cũng có thể kéo thêm thành tích chuyển lên lớp trên.

Trong mỗi tiết học lão sư đều có nhắc nhở, Tịch Hân Nghiêng thì vẫn cứ ung dung, bởi vì cô cũng không biết phải ôn tập như thế nào.

Mọi thứ đều nắm chắc trong tay, không phải là cô nói quá trớn, nhưng thực tế nó là như vậy,  Cô cũng hết cách.

Tiết học buổi chiều, lão sư Lý có công việc vắng mặt, cô cũng không có tiết tự học, vì thế được tan lớp sớm.

Không có ý định về nhà, Tịch Hân Nghiêng có ý định đi đâu giải sầu một tí, vừa vặn, Mạch Doãn đang thèm đồ nướng liền đến rủ cô đi cùng.

Cô nghĩ nghĩ.... đến đó cũng được, Từ khi xuyên qua đến giờ cô vẫn chưa được ăn lại món đó, bắt tay, quyết định đi theo.

Khu phố đồ ăn vặt mở ra vô cùng nổi tiếng nằm ở một con hẻm sầm uất trong thành phố.


Khi hai người đến nơi, Tuy là không phải giờ cao điểm nhưng mà đã tấp nập người đến, chứng tỏ một điều ở đây làm ăn rất phát đạt.

Quán ăn vặt quanh ven đường trải dài, một dãy phố lớn, quán ăn mọc lên san sát nhau nhiều đến nỗi không thể nào đến xuể.

Hai người tìm một quán đồ nướng bước vào xem thử, ngay sau đó một mùi hương quen thuộc đập vào mũi, Chủ quán rất nhiệt tình, thấy khách đến liền chào hỏi.

Hai người thấy quán cũng tươm tất sạch sẽ liền quyết định ăn ở đây.

Mạch Doãn rất hăng máu quyết định đi chọn đồ nướng, cô nàng hỏi cô có kiêng kị cái gì hay không, Tịch Hân Nghiêng lắc đầu.

" vậy ăn hải sản nhé, thêm một ít bò và nấm nữa". Mạch Doãn nói.

Cô đương nhiên là đồng ý, sau đó đợi Mạch Doãn đi chọn thức ăn, cô liền gọi chủ quán, kêu thêm hai chai rượu trái cây.

Ăn đồ nướng phải uống thêm một ít chất cồn, như thế mới thú vị, bình thường, Tịch Hân Nghiêng đều như thế.

Rượu trái cây có chất cồn rất thấp,  với tửu lượng của cô mà nó thì nó chỉ đáng thấm ngoài da.

Tịch Hân Nghiêng bởi vì vui quá mà hóa rồ, lại quên mất đây là xuyên sách chứ không phải là ngoài đời thật, tửu lượng của bản thân nữ phụ cũng kém hơn rất nhiều.

Chỉ là bây giờ của cô chưa phát hiện ra mà thôi.

Mạch Doãn chọn thức ăn xong thì trở lại bàn, thấy cô gọi hai chai rượu, độ cồn thấp, cô nàng cũng không có ý kiến, chỉ là bản thân không biết uống, vì vậy, Tịch Hân Nghiêng uống hết hai chai.

Hai người vừa nướng vừa ăn, trò chuyện rất vui vẻ, Tịch Hân Nghiêng uống một ngụm rượu, hương vị quen thuộc làm cả người của cô cảm thấy sảng khoái.

Hai chai lớn. Tịch Hân Nghiêng vui vẻ uống hết gần một chai rưỡi, sau đó chính thức "sập sàn".


Hai má bị độ cồn của rượu trái cây hun đỏ, cô không nghĩ là tửu lượng của nữ phụ lại kém đến mức này, trước mắt của cô đều mơ màng không rõ.

Tịch Hân Nghiêng chập chợn, bình thường cô rất ít khi say rượu, vì thế rất ít ai biết được mỗi lần cô say tính cách để rất táo bạo, chuyện gì cũng dám nghĩ dám làm.

Mạch Doãn cũng không ngờ tới loại thức uống này lại làm cô say đến như thế, nhất thời quýnh lên, không biết phải làm gì.

Tịch Hân Nghiêng thả đũa, ngồi một chỗ rất nghiêm chỉnh, nhưng Mạch Doãn biết cô đã sai rồi.

" Hân Nghiêng, cậu không sao chứ?. Mạch Doãn lắc lắc tay cô.

Cô quơ tay, không thể kiểm soát được hành động của mình nữa, chỉ làm theo cảm tính mà nhìn Mạch Doãn cười ngốc:".... ức~ không sao, mình rất tỉnh táo, nào ăn tiếp đi".

Mạch Doãn nghe cô nói mình rất tỉnh táo, sắt mặt của cô nàng lại càng ỉu xìu.

" Cậu say rồi... cậu...".

" ting ting".

Di động của cô đúng lúc vang lên, cắt ngang lời nói của Mạch Doãn, cô nàng mà mẫn hồi lâu mới tìm thấy di động rồi bắt máy.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện