Bên này đã giáo giải quyết xong, mọi chuyện chỉ còn dựa vào ông cụ Tịch, Tịch Hân Nghiêng vứt nó ra sau đầu, hiện tại vô lo vô nghĩ chỉ biết quấn lấy Tịch Húc Sâm.

Nhà riêng của Tịch gia, Tịch Điềm Điềm biết được tin, cô ta đang rất vô cùng tức giận.

Tịch Húc Diệu an ủi cô ta:" con gái, không sao,Không sao, mối lương duyên này chắc chắn sẽ dành cho con, đừng tức giận như thế ".

Tịch Điềm Điềm đang cáu gắt, làm sao nghe lọt tai những lời an ủi của Tịch Húc Diệu, cô ta đẩy Tịch Húc Diệu ra:" ba mau làm gì đó đi chứ".

" Được rồi, được rồi, để ba đi nói với ông con, bây giờ ba lấy táo cho con ăn nhé".

Tịch Húc Diệu nói xong thì nhanh chân bước vào bếp.


Ông ấy đối với gia đình lớn không bao giờ có được dáng vẻ yêu chiều con gái và vợ như thế này bao giờ cả, nay lại có bộ mặt này thật không dám nhìn thẳng.

Tịch Hân Nghiêng đọc qua tiểu thuyết, đã biết một mặt này của Tịch Húc Diệu, nếu Phượng Vũ Vân còn ở đây thì e là sẽ bị hai người bọn họ bức điên.

Dùng dáng vẻ cha con âu yếm này mà bức điên, cũng vì sự bất bình mà tổn hại.

Tịch Điềm Điềm biết tin Triệu Dược Khanh muốn kết hôn với Tịch Hân Nghiêng thì đã nổi cơn tam bành.

Vì sao không phải là cô ta, Vì sao lại làm Tịch Hân Nghiêng, cô ta có gì không tốt chứ? Cô ta rất xứng đôi với Dược Khanh cơ mà, vả lại bình thường Triệu Dược Khanh cũng đối xử rất tốt với cô ta mà... tại sao ?.

Lúc trước nghe phong phanh tin Triệu Dược Khanh muốn kết hôn. Cô ta liền nghĩ thầm chắc chắn mình sẽ được Triệu Dược Khanh chọn, nhưng mà bây giờ đính chính lại thì nghe tên Tịch Hân Nghiêng.

Cô ta không đồng ý như thế, hôn sự này phải về tay cô ta, bởi vì cô ta yêu Triệu Dược Khanh và cô ta cũng tin chắc rằng Triệu Dược Khanh cũng yêu cô ta.

Cô ta đang suy nghĩ có lẽ Triệu Dược Khanh muốn kết hôn với cô ta, nhưng mà bị gia đình chèn ép. Bắt buộc anh phải cưới Tịch Hân Nghiêng.

Đúng là như vậy rồi... cô ta tự bổ não cho mình.

Tịch Điềm Điềm suy nghĩ khác, bên này Triệu Dược Khanh lại suy nghĩ khác, nói cho rõ ràng, đây chính là ý định của Triệu Dược Khanh, anh ra tự mình nói ra, không một ai bắt buộc.

Chính miệng nói muốn kết hôn với Tịch Hân Nghiêng, bên nhà Triệu gia cũng có ý nói với anh ta rằng họ bọn họ thấy Tịch Điềm Điềm cũng rất được, nhưng anh ta bác bỏ không muốn.


Chuyện của Tịch gia bây giờ ai cũng biết, khi anh ra biết hai người là chị em thì hơi ngạc nhiên, ba mẹ có khuyên anh ta cưới ai cũng như thế mà thôi, nhưng anh ta không muốn, anh ta nhất định chọn Tịch Hân Nghiêng cho bằng được.

Anh ta cảm thấy Tịch Điềm Điềm thật ngu ngốc và nhàm chán, rắc rối, lúc nào cũng quấn lấy anh ta. Làm anh ta rất chán ghét.

Chán ghét Tịch Điềm Điềm, nhưng anh ta đối với Tịch Hân Nghiêng thì ngược lại. Anh ta cảm thấy cô rất thú vị, từ khi cô thay đổi, con người cũng dần đổi mới, làm cho anh ta rất hứng thú. Anh ta liền quyết định đem mối hôm sự này ghép lên cô.

Nếu mà Tịch Hân Nghiêng biết nam chính suy nghĩ như thế thì chắc chắn sẽ muốn chửi rủa một phen.

Nam chính là nam chính nhưng cũng không thể tùy ý áp đặt người khác, anh ta không phải là người nắm quyền sinh tử trong tay, cũng không phải là thiên kiêu chi tử. Anh ta muốn như thế nào thì người khác sẽ như thế ấy sao?... mơ tưởng, anh ta nghĩ anh ta là ai?.

Ai hùa theo anh ta cũng được, Nhưng xin lỗi.... cô đây thì không, anh ta đừng nghĩ anh ta muốn thì cứ đem người khác dẫn dắt như thế.

Trong thâm tâm cô đã đánh giá Tịch Điềm Điềm rất cao, nhưng mà cô sai lầm rồi, kiên nhẫn của nữ chính là có hạn.

Tịch Điềm Điềm tối hôm đó lén lút lấy điện thoại gọi cho ông cụ Tịch. Than thở nỉ non một trận còn tỏ vẻ rất oan ức.

Ông cụ Tịch im lặng lắng nghe cô ta khóc mà cảm thấy đau lòng, thật là cái đau lòng mỉa mai.

" Được rồi, được rồi, ta sẽ bàn bạc chuyện này lại với bọn họ. Con yên tâm, ta sẽ lấy mối lương duyên tốt này cho con". Ông cụ Tịch chắc chắn, giọng điệu phần thắng mười phần.

Tịch Điềm Điềm vừa nói vừa khóc.


"...Vâng...cảm ơn ông, mẹ con mất rồi, con cũng không còn ai để có thể chia sẻ....cảm ơn ngài đã lo lắng cho con".

" được rồi, Con còn có ta".

Tịch Điềm Điềm khóc lóc một trận lấy sự thương hại của ông cụ Tịch xong thì cúp máy.

Sau đó lau đi nước mắt cười rất hung ác, Cô ta đã đánh mất đi dáng vẻ điềm đạm lúc trước của mình, vinh hoa phú quý và tham vọng làm mờ mắt sẽ càng khiến cô ta càng thêm kiêu ngạo.

Để đạt được mục đích cô ta liền bất chấp tất cả, hiện tại Tịch Điềm Điềm đang rất vui sướng.

Cô ta đang nghĩ cô ta đã giúp được Triệu Dược Khanh, cô ta đã giúp cho Triệu Dược Khanh nói rõ tấm lòng của mình.

Tịch Điềm Điềm gằn mặt:" Tịch Hân Nghiêng, cô chờ đó, tôi sẽ tìm mọi cách vượt mặt qua cô".






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện