" áhhhhh".
Tiếng la hét thất thanh vang lên, vì nơi này ở gần trại nên khi Mạch Doãn tới, cô nàng không trở lại một mình mà còn có giáo viên và rất nhiều học sinh.

Ai cũng chứng kiến cảnh Tịch Điềm Điềm đẩy cô, giáo viên cũng trợn mắt, sau đó... không có sau đó...

Tịch Hân Nghiên chỉ biết cả người bị xước do cây cối, tay chân đập vào vách núi, đau đến tắt thở, máu tươi ồ ạt chảy ra, quá đau đớn, trước khi rơi xuống cô đã mất đi ý thức.

" Hân Nghiên!!!!!". Mạch Doãn và bạn bè cùng lớp chứng kiến hết màn đẩy người này, ai nấy đều mặt cắt không còn một giọt máu, giáo viên và mọi người hoảng hồn chạy đến vực, thất thố hô to hỷ vọng có thể tìm thấy được chút gì hy vọng.

Nhưng đáng tiếc là đáp lại toàn tiếng vang của của chính họ, phía dưới âm u, không thấy người, cũng không biết sống chết ra sao.

Tịch Điềm Điềm bị bắt tại trận, khi nãy điên cuồng, bây giờ thì giật mình sợ hãi:" tôi... tôi..  không có.. tôi không có... tôi không có đẩy... chính chị ta tự nhảy xuống.. không phải tôi... tôi không biết gì cả... ".

Nữ chính cố gắng giải thích, tuy nhiên làm sao mà lấp cho qua được, Tịch Điềm Điềm bị mấy người mà cô ta xem là bạn học bắt lại, chuyện liên qua tới mạng người, giáo viên liền chia ra, một bên canh giữ Tịch Điềm Điềm, một bên lập tức gọi cho người quản lý khách sạn, nhân viên cảnh sát tới phong tỏa hiện trường, một nhóm thì đi xuống dưới tìm người.

Lúc bấy giờ, ai nấy đều chảy mồ hôi ròng ròng, chứng kiến một màn cố ý giết người này, chây mọi người đều không thể nào đứng vững.

Triệu Dược Khanh cũng ở đó, năm chính mặt mày tái méc trốn một bên, Tịch Điềm Điềm bị bắt giữ, vừa nhìn thấy anh ta, liền giống như có được cọng rơm cứu mạng:"anh Dược Khanh...cứu em với... em không có đẩy chị ta... cứu...".

" cô tránh ra, tôi không quen cô". Nam chính bị gọi tên rất hoảng sợ, sau đó vội vã trốn tránh trách nhiệm, phũ sạch quan hệ.

Tịch Điềm Điềm không tin vào tai mình, cô ta vốn tưởng Triệu Dược Khanh dù có nhát gan thì ít nhiều gì cũng sẽ là một người đàn ông, không nghĩ.... uổng cô trong quá khứ cô từng rất thích....
Tịch Điềm Điềm lại một lần nữa điên cuồng:" haha... Triệu Dược Khanh... tao có chết... cũng phải kéo mày theo cùng... haha".

" cô nói hưu nói vượn cái gì...".
Bị kéo vào, Triệu Dược Khanh nhanh chóng phủi sạch. Hiện tại hai người đang là tâm điểm, ai ai cũng nhìn về phía hai người.

" ha ha..."

Tịch Điềm Điềm điên rồi!.

Bên phía đi tìm người này may ra còn đỡ hơn một chút, lớp trưởng và giáo viên cấp tốc dẫn đầu đi cứu người, trong đội cũng có Mạch Doãn.

Mạch Doãn khóc sưng hai mắt, vừa chạy theo vừa khóc, tay vẫn run run mò mẫn tìm di động.

" bruh~~ bruh~~". Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bên này từ nãy đến giờ, Tịch Húc Sân vẫn đang ngồi trước bàn làm việc trong khách sạn, khi nãy cây bút mà cô tặng cho anh đột nhiên chảy ra rất nhiều mực, nhòe cả một trang hợp đồng làm anh nhíu mày.

Vấn đề ở đây, Tịch Húc Sâm không nghĩ đến hợp đồng mà lại nghĩ đến chiếc bút của cô, sau đó có một nỗi bất an chợt chực trào trong lòng.

Sau đó chuông điện thoại riêng đột nhiên reng lên, phải nói, số di động riêng tư này rất ít ai biết, Tịch Húc Sâm nhíu mày, nhanh chóng cầm lên xem.

Là Mạch Doãn gọi tới? .

Tịch Húc Sâm nhấc máy, rất nhanh sau đó liền nghe tiếng nức nở, Mạch Doãn không nói nên lời, giáo viên thấy thế thay cô giải bày sự việc.

Tim Tịch Húc Sâm như thắt lại, vừa nghe đến đoạn Tịch Hân Nghiên bị đẩy xuống vực mất tích, tâm trí liền không tỉnh táo được nữa.

Anh nhanh chóng tắt máy, lao nhanh ra khách sạn. Trên trán ẩn nhẫn đến nổi gân xanh, môi mím chặt.

Lễ tân trong khách sạn thấy trai đẹp mới lúc sáng vừa đến khách sạn, thần sắc lạnh lẽo khó gần, hiện tại nôn nóng hốt hoảng cũng lấy phần ngạc nhiên.

Vốn dĩ tính hỏi khách đã gặp phải chuyện gì, nhưng ngay sau đó, phía cấp trên đưa chỉ thị xuống, bọn họ cũng không thể nào bình tĩnh được, cũng không còn tâm trạng nào để ý đến vị khách đẹp trai nữa....

Bởi vì.... trên núi có khách rơi xuống vách núi.

Cảnh sát nhanh chóng đến, hiện trường bị phong tỏa, Tịch Điềm Điềm bị bắt giữ ngay lập tức, một bên lần lượt lấy lời khai, cảnh sát dẫn theo người đi tìm, khu vực vô cùng hỗn loạn.

Vốn dĩ sẽ có một kỉ niệm đáng nhớ trong thời đi học, bây giờ lại trở thành cơn ác mộng làm người ta lo sợ.

Hiện tại bây giờ ai cũng tránh né Tịch Điềm Điềm.

----------------

Đau..... đau quá....

Tịch Hân Nghiên mở mắt, cả người đầy vết thương, trên trán cũng bị đập vào đá, máu nhuộm hết mặt.

Cô bị đau mà tỉnh, khi tỉnh táo còn đau hơn, cô biết mình bị gãy xương, đau đến hít thở không thông.

Cô chết chưa? Nơi này tối tăm, máu chảy vào mắt, cô cũng không thấy rõ hiện tại đang ở đâu.

Tịch Hân Nghiên chỉ biết gió vẫn còn rít gào, bóng tối dần bao trùm, mà nơi này chỉ có một mình cô.

Tịch Húc Sâm.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện