Đôi môi Mộ Dạ Bạch đơ thành hình dấu gạch ngang, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt tối sầm lại: “Đây là ý gì?”

Cố Thiên Tầm bình tĩnh nhìn lại anh: “15 vạn đã đủ chưa? Nếu chưa đủ tôi có thể kêu người đem đến thêm.”

Dù gì cũng là tiền của Cảnh Nam Kiêu, cô quẹt thẻ cũng không xót ruột.

Mộ Dạ Bạch chằm chằm nhìn cô, rõ ràng là anh ta đang ngồi, còn cô đang đứng, thế nhưng khí thế của anh ta áp đảo, khiến cô có cảm giác không thở nổi.

“Tiền bối, hóa ra hai người đã quen nhau từ trước rồi sao?” Cảnh Dao hỏi chen vào một câu, trong lòng cô ta như đang dậy sóng.

Thế nhưng Mộ Dạ Bạch căn bản không để ý đến cô ta, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Cố Thiên Tầm, hỏi một cách nghiêm túc: “Cố Thiên Tầm, giờ đây cô đang dùng tiền để đo mối quan hệ giữa chúng ta à?”

Cảnh Dao trố mắt nhìn Cố Thiên Tầm, hai con ngươi như sắp rớt ra ngoài đến nơi. Giữa hai người họ rốt cuộc là có mối quan hệ gì? Dùng tiền đo cái gì? Cố Thiên Tầm mỉm cười: “Anh hiểu lầm rồi, chỉ là tôi thấy sự giúp đỡ mà anh dành cho tôi thì 15 vạn là hoàn toàn xứng đáng. Hai người từ từ dùng cơm, tôi không làm phiền nữa!”

Nói xong, Cố Thiên Tầm quay người bước đi. Mặc dù cô biết sau lưng mình ánh mắt sắc bén của Mộ Dạ Bạch vẫn dõi theo dáng người mình nhưng cô không hề quay đầu lại.

Cho như là hai người họ là một phe, vậy thì cô cũng tự mình vạch ra ranh giới hai bờ chiến tuyến. Quan hệ phải rõ ràng mới được!

“Tiền bối, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Ánh mắt của Mộ Dạ Bạch vẫn dõi theo Cố Thiên Tầm, điều này khiến Cảnh Dao ghen tức muốn phát điên.

Thế nhưng, Mộ Dạ Bạch hiển nhiên là không có ý định muốn giải thích với cô ta. Chỉ cầm chai rượu lên ngắm nghía hồi lâu nghĩ ngợi gì đó, rồi không khách sáo mà gọi phục vụ mở chai.

......

Phía bên kia.

Cố Thiên Tầm đem chai rượu đến trước mặt Cảnh Nam Kiêu, nhìn thẳng vào ánh mắt ra chiều cảnh cáo của anh ta, cô cười tươi rói: “Mượn hoa dâng phật, hai người từ từ dùng bữa nhé. Nếu không đủ thì cứ nói với tôi, chồng tôi thanh toán!”

Tần Tư Lam khó hiểu nhìn sang Cảnh Nam Kiêu, anh đang nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tầm, nghiến chặt răng.

Cố Thiên Tầm liền chuyển hướng nhìn sang Tần Tư Lam, cười đầy hàm ý: “Tần tiểu thư, bữa cơm này chồng tôi thanh toán, cô đừng khách sáo nhé, ăn nhiều thêm vào.”

“Cố Thiên Tầm, cô vừa phải thôi!”Cảnh Nam Kiêu không kiềm chế được nữa, nói đầy căm tức.

“Tôi đang nói chuyện với Tần tiểu thư, Cảnh đại thiếu gia nóng nảy gì chứ, có chuyện gì khiến anh chột dạ à?” Cô chớp mắt ngây thơ vô tội.

“Cô!”

“Từ từ dùng cơm nhé, tôi không làm phiền nữa.”

Cố Thiên Tầm không thèm để ý đến họ nữa, quay đầu đi thẳng về chỗ của mình, nghe thấy sau lưng Tần Tư Lam liên tục hỏi Cảnh Nam Kiêu rốt cuộc là chuyện gì, mặt anh ta trở nên khó coi, không biết giải thích thế nào.

Cố Thiên Tầm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, gọi phục vụ bàn mở chai rượu cuối cùng ra. Vừa rót rượu cho Dương Mộc Tây đang mắt chữ A mồm chữ O ngồi bên, cô vừa nói: “Hôm nay uống hết rồi mới về. Đừng có tiếc tiền, dù gì tiền này cũng không phải của mình.”

Lúc này Dương Mộc Tây mới hiểu, thì ra tấm thẻ đó là của Cảnh Nam Kiêu. Cô lớn tiếng cười ha hả: “Cuối cùng thì cậu cũng có tiến bộ rồi. Thế nào hả? Cảm giác tiêu tiền của người khác có phải rất sướng không?”

“Sướng chứ, tiêu tiền của anh ta đã sướng rồi, lấy tiền đó làm anh ta khốn khổ một phen lại càng sướng hơn.” Cô tin chắc rằng, để giải thích với Tần Tư Lam thì lần này anh ta cũng phải lao tâm khổ tứ không ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện