“Ôi trời, mẹ không nghe nhầm đấy chứ, cậu ta chính là người thừa kế của tập đoàn Á Minh à? Thảo nào vừa nhìn đã thấy không phải con nhà bình thường rồi!” Bà Trần Di kích động ôm chầm lấy con gái, rồi nói: “Anh trai con lấy về một đứa con gái cần gia thế không có gia thế, cần địa vị không có địa vị, cũng không biết được bên ngoài những bà vợ đại gia khác xì xầm gì sau lưng mẹ nữa! Bây giờ thì tốt rồi, nếu con mà lấy được cậu ta thì coi như mẹ được nở mặt với đời, bõ những ấm ức mẹ phải chịu bao năm qua.”

“Thế anh ấy đủ tư cách làm con rể mẹ chưa?” Cảnh Dao làm bộ phụng phịu.

“Đủ, quá đủ ý chứ! Đúng là tiền đồ rộng mở mà! Mẹ phải đi khoe với các bà ấy mới được, con gái mẹ giỏi quá đi. Nhớ là hôm nào phải dắt về để mẹ xem cho kỹ nhé, biết chưa hả?”

“Đấy là chuyện tất nhiên rồi. Rất nhanh thôi mẹ yên tâm, con gái mẹ mà đã muốn thì làm gì có chuyện không có được.” Cảnh Dao đã tính toán trong đầu hết rồi.

Cố Thiên Tầm đứng trên lầu nghe thấy hai mẹ con họ nói chuyện khí thế tự tin, cô cũn gkhông hiểu được cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào.

Mộ Dạ Bạch và Cảnh Dao....

Thực ra nếu nói về gia thế thì nhà họ Cảnh không bề thế hoành tráng bằng nhà họ Mộ nhưng sự nghiệp hơn mười năm tích lũy của nhà họ Cảnh cũng có thể tạm coi là môn đăng hộ đối.

Nếu bọn họ đến với nhau, thực sự cũng hợp tình hợp lý.

Đột nhiên cô không muốn nghĩ tiếp nữa, quay người đi về phía thư phòng. Có lẽ tiếng bước chân của cô đã gây sự chú ý đến mẹ con họ.

“Cố Thiên Tầm!” Cảnh Dao tru tréo gọi giật cô lại, giọng xách mé bất phân thứ bậc.

Cô dừng chân lại, đứng trên gác cúi đầu nhìn Cảnh Dao một cách bình thản.

“Chị có quan hệ như thế nào với anh ấy hả? Sao hai người lại quen biết nhau? Quen từ bao giờ?”

Cô ta hỏi một tràng như thể đó là chuyện tất nhiên phải thế, tự cho mình cái quyền của bạn gái Mộ Dạ Bạch chất vấn một cô gái khác về mối quan hệ với bạn trai mình vậy. Cố Thiên Tầm không muốn dây dưa lằng nhằng với cô ta, chỉ lạnh lùng trả lời: “Những câu này cô nên đi hỏi anh ta mới phải chứ?”

“Đừng trách tôi không bảo trước với chị, chị mà ảo tưởng sức mạnh, đeo bám anh ấy, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho chị!”

Cố Thiên Tầm còn chưa kịp nói gì thì bà Trần Di đã nghe phong thanh ra vấn đề, hỏi một cách đầy kích động: “Nó dám đeo bám cậu ta? Chính là cái cậu người thừa kế tập đoàn Á Minh đấy hả?”

“Đúng đó mẹ, chị ta thật sự rất quá đáng!”

“Cố Thiên Tầm, cô có còn liêm sỉ nữa không hả? Cô cũng không xem lại cái thân phận nghèo hèn của mình đi, còn dám dụ dỗ bạn trai của con gái tôi nữa à? Cô đừng có quên mình là gái đã có chồng rồi đấy, cô...”

“Con đi nghe điện thoại, hai người cứ tiếp tục nói đi.” Những lời cay độc đó Cố Thiên Tầm đã từ lâu không thèm để ý nữa rồi. Có những thứ ban đầu cảm thấy rất khó chịu nhưng nghe nhiều rồi sẽ thành quen, sức đề kháng trở nên tốt hơn.

Điện thoại nằm trong tay đang reo, cô nhìn màn hình chỉ thấy một dãy số lạ. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô đưa điện thoại lên tai: “Alo”

“Tôi đang ở bên dưới nhà cô.”

“Giọng nói trầm ấm đó vọng lại từ đầu dây bên kia, mỗi âm thanh phát ra đều như một tiếng đàn vang vọng vào trái tim cô, khiến nó như ngừng lại trong giây lát. Cô đứng thẳng người lên, không nghĩ gì mà trả lời lại: “Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”

Bên dưới lầu, bà Trần Di và Cảnh Dao nhìn cô hồ nghi, cô cảm thấy hơi nhức đầu.

Đầu dây bên kia, Mộ Dạ Bạch không hề nhận thấy sự căng thẳng của cô, chỉ bình thản nói: “Muốn tìm ra hồ sơ cá nhân của một nhân viên bên Lan Điền là chuyện vô cùng đơn giản.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện