Anh nhíu mày, nhìn cô đầy ẩn ý, “Không phải cô đang ghen đấy chứ/”
“Ghen?” Cô khựng lại, một giây sau lập tức phản bác, “Sao tôi phải ghen chứ? Anh thường xuyên chăm sóc người phụ nữ khác đấy là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi chẳng có lý do gì để phải ghen hết.”
Cô giải thích một tràng, tuy là thuyết phục anh, thực chất là đang thuyết phục bản thân.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch đầy vẻ thích thú, “Tôi đâu có nói cô ghen vì chuyện gì đâu, chưa khảo đã xưng.”
Sặc....
Cô bị kê tủ đứng vào họng, nghẹn ngào không nói nên lời. Hồi lâu sau mới bao biện một cách yếu ớt: “Tôi... thật sự không có.”
Sao mình có thể ghen được cơ chứ? Giữa họ đâu phải mối quan hệ đặc biệt gì, cô ghen tuông không phải là rất vô lý à? Vì vậy, chuyện đó là không thể nào! Nhất định là anh ta ảo tưởng thôi!
“Người phụ nữ mà tôi nói, chính là mẹ tôi.”
Hả? Cô lén nhìn sang anh.
Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cô, lặp lại một lần nữa: “Vậy nên, ngoài mẹ tôi ra, cô là người đầu tiên.”
Vậy nên, căn bản chẳng có người yêu cũ nào, mà là... mẹ anh ta?
Tim cô chao đảo như bị say sóng.
“Tôi... tôi có hỏi đâu chứ.” Cô mặt đỏ bừng chống chế, làm mặt tức giận rồi quay đi, ra vẻ không thèm nói chuyện với anh nữa. Cửa kính xe ngược lại phản chiếu khóe miệng xinh xắn đang khẽ mỉm cười của cô, nét mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Mắt anh cũng ánh lên niềm vui, mỉm cười.
Lúc này điện thoại của cô đột nhiên rung lên. Cô rút ra nhìn một cái: “Là điện thoại của Vượng tổng, chắc nghĩ chúng ta lạc đường rồi.”
“Bảo với ông ấy 5 phút nữa là đến.”
Cố Thiên Tầm ấn nút nghe: “Alô, Vượng tổng, chúng tôi sắp đến rồi, chỉ khoảng 5 phút nữa thôi.”
Vượng Thần bảo: “Thiên Tầm, tôi nói nhỏ chuyện này với cô, cô không phiền chứ?”
Cô bất giác nhìn sang bên cạnh một cái, mới khẽ ừ một tiếng.
Đầu dây bên kia, Vượng tổng cũng yên tâm mạnh dạn nói: “Lát nữa chúng ta sẽ thuyết phục Mộ tổng ký hợp đồng luôn. Chuyện này để lâu không hay, tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta nên giải quyết nó càng sớm càng tốt, tránh sau này phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, bị người khác giành mất.”
“Ra vậy.” Nói cũng đúng, dự án lớn như vậy cần sớm xác lập, để mọi người được yên tâm.
“Vậy được, lát nữa chuyện thuyết phục Mộ tổng sẽ giao hết cho cô.”
“Tôi?” Không nhầm chứ, cô chỉ phụ trách thiết kế chứ đâu có phụ trách làm thuyết khách đâu.
“Đúng, chính cô. Tất cả mọi người đều nhìn ra được là Mộ tổng có ý với cô. ”
Anh ta đối với mình...
Cô nín thở nhìn sang anh đang bên cạnh. Lần này ánh mắt anh cũng vừa hay nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, anh dường như đang thắc mắc cô nhìn anh có chuyện gì. Cô lập tức nhìn sang chỗ khác, mím môi nói: “Vượng tổng, ông hiểu lầm rồi, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu...”
“Cô đúng là đứa trẻ không hiểu sự đời. Cô nghĩ như vậy thế nhưng Mộ tổng người ta không nghĩ như vậy ý chứ. Được rồi, Thiên Tầm, tôi cũng không làm khó cô nữa, chuyện này cô cứ cố gắng hết sức đi, được không? Những chuyện còn lại tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nhất định sẽ thành công.”
“Ghen?” Cô khựng lại, một giây sau lập tức phản bác, “Sao tôi phải ghen chứ? Anh thường xuyên chăm sóc người phụ nữ khác đấy là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi chẳng có lý do gì để phải ghen hết.”
Cô giải thích một tràng, tuy là thuyết phục anh, thực chất là đang thuyết phục bản thân.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch đầy vẻ thích thú, “Tôi đâu có nói cô ghen vì chuyện gì đâu, chưa khảo đã xưng.”
Sặc....
Cô bị kê tủ đứng vào họng, nghẹn ngào không nói nên lời. Hồi lâu sau mới bao biện một cách yếu ớt: “Tôi... thật sự không có.”
Sao mình có thể ghen được cơ chứ? Giữa họ đâu phải mối quan hệ đặc biệt gì, cô ghen tuông không phải là rất vô lý à? Vì vậy, chuyện đó là không thể nào! Nhất định là anh ta ảo tưởng thôi!
“Người phụ nữ mà tôi nói, chính là mẹ tôi.”
Hả? Cô lén nhìn sang anh.
Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cô, lặp lại một lần nữa: “Vậy nên, ngoài mẹ tôi ra, cô là người đầu tiên.”
Vậy nên, căn bản chẳng có người yêu cũ nào, mà là... mẹ anh ta?
Tim cô chao đảo như bị say sóng.
“Tôi... tôi có hỏi đâu chứ.” Cô mặt đỏ bừng chống chế, làm mặt tức giận rồi quay đi, ra vẻ không thèm nói chuyện với anh nữa. Cửa kính xe ngược lại phản chiếu khóe miệng xinh xắn đang khẽ mỉm cười của cô, nét mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Mắt anh cũng ánh lên niềm vui, mỉm cười.
Lúc này điện thoại của cô đột nhiên rung lên. Cô rút ra nhìn một cái: “Là điện thoại của Vượng tổng, chắc nghĩ chúng ta lạc đường rồi.”
“Bảo với ông ấy 5 phút nữa là đến.”
Cố Thiên Tầm ấn nút nghe: “Alô, Vượng tổng, chúng tôi sắp đến rồi, chỉ khoảng 5 phút nữa thôi.”
Vượng Thần bảo: “Thiên Tầm, tôi nói nhỏ chuyện này với cô, cô không phiền chứ?”
Cô bất giác nhìn sang bên cạnh một cái, mới khẽ ừ một tiếng.
Đầu dây bên kia, Vượng tổng cũng yên tâm mạnh dạn nói: “Lát nữa chúng ta sẽ thuyết phục Mộ tổng ký hợp đồng luôn. Chuyện này để lâu không hay, tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta nên giải quyết nó càng sớm càng tốt, tránh sau này phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, bị người khác giành mất.”
“Ra vậy.” Nói cũng đúng, dự án lớn như vậy cần sớm xác lập, để mọi người được yên tâm.
“Vậy được, lát nữa chuyện thuyết phục Mộ tổng sẽ giao hết cho cô.”
“Tôi?” Không nhầm chứ, cô chỉ phụ trách thiết kế chứ đâu có phụ trách làm thuyết khách đâu.
“Đúng, chính cô. Tất cả mọi người đều nhìn ra được là Mộ tổng có ý với cô. ”
Anh ta đối với mình...
Cô nín thở nhìn sang anh đang bên cạnh. Lần này ánh mắt anh cũng vừa hay nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, anh dường như đang thắc mắc cô nhìn anh có chuyện gì. Cô lập tức nhìn sang chỗ khác, mím môi nói: “Vượng tổng, ông hiểu lầm rồi, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu...”
“Cô đúng là đứa trẻ không hiểu sự đời. Cô nghĩ như vậy thế nhưng Mộ tổng người ta không nghĩ như vậy ý chứ. Được rồi, Thiên Tầm, tôi cũng không làm khó cô nữa, chuyện này cô cứ cố gắng hết sức đi, được không? Những chuyện còn lại tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nhất định sẽ thành công.”
Danh sách chương