Trì Tư Tước nhìn cô gái nhỏ đang phát run trong lòng, khuôn mặt hoàn mỹ không có một tia biểu cảm.

"Đúng vậy." Một lúc lâu sau, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Tôi cũng thấy được."

"Bà cụ kia... rốt cuộc... rốt cuộc là thứ gì..."

"Là quỷ."

Tuy trong lòng đã sớm đoán được, nhưng bây giờ nghe câu trả lời khẳng định của Trì Tư Tước, Tô Du Du vẫn không khỏi run lên một cái.

Cô vẫn cho là quỷ thần gì đó chẳng qua chỉ là lời vô căn cứ, nhưng không nghĩ tới bà bà nói đều là thật, trên thế giới này có rất nhiều quỷ hồn, chỉ là đa số không nhìn thấy mà thôi.

"Nhưng..." Tô Du Du lại nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng trắng hơn: "Sao tôi lại thấy được những thứ ấy? Bà bà tôi nói, chỉ có người có mắt âm dương mới có thể thấy quỷ."

"Vậy là do em có mặt âm dương." Trì Tư tước ôm Tô Du Du đi về phía xe.

"Không đúng lắm." Tô Du Du lắc đầu: "Trước đây tôi đâu có nhìn thấy, sao giờ đột nhiên lại thấy được? Mắt âm dương này không phải trời sinh sao?"

Bước chân Trì Tư Tước hơi dùng một chút.

Kỳ thật hắn biết, sao cô lại thấy được.



Là vì hiện tại trên người cô dính quỷ khí của hắn, nên mát âm dương mới có thể mở ra được.

Nhưng hắn không trả lời cô, chỉ đặt cô vào trong xe.

"Chờ chút đã, Trì Hạo đâu?" Tô Du Du tò mò tứu trong xe thò đầu ra, thì thấy Trì Hạo quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặt Trì Tư Tước lần nữa lạnh xuống: "Cậu ta không thể bảo về em tốt, đương nhiên là phải bị phạt."

"G?" Tô Du Du sững sốt, tay nhỏ bé cuống cuồng nắm góc áo Trì Tư Tước: "Lần này tôi bị quỷ nhìn trúng, sao có thể trách Trì Hạo được? Anh ta cũng đâu phải thầy đuổi quỷ, cái gì cũng không biết."

Trì Tư Tước quay đầu lại, anh mắt rơi trên người Tô Du Du, chẳng biết tại sao, đôi mắt lại lạnh thêm: "Em cầu xin cho người đàn ông khác?"

"Hả?" Tô Du Du sửng sốt một chút, không phản ứng kịp, đôi mắt ngơ ngác giống nau con, luống cuống nhìn Trì Tư Tước.

Trì Tư Tước bị cô nhìn đến thân dưới một trận nóng lên, lạnh lùng nhìn về phía Trì Hạo: "Đi lãnh phạt."

"Dạ rõ!" Trì Hạo căn bản không dám có một chút oán giận nào, lập tức đứng dậy tự mình rời đi.

Trì Tư Tược ngồi vào xe, Tô Du Du vẫn còn như con thỏ nhỏ sợ hãi nhìn hắn: "Trì Hạo sẽ chịu trừng phạt như thế nào?"



"Em rất quan tâm cậu ta?"

Tô Du Du sợ run cả người, lắc đầu.

Mặc dù không biết Trì Tư Tước đang tức giận cái gì, nhưng có cảm giác nếu như cô tiếp tục hỏi thì Trì Hạo chịu phạt có thể sẽ nghiêm trọng hơn, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im lặng, co rúc tại chỗ.

Trì Tư Tước nhìn sang bên cạnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái vẫn còn trắng bệch, lông mi thật dài chớp chớp, dưới cái mũi xinh xắn là cái miệng nhỏ hồng hồng, nhưng bây giờ hình như đang kìm nén cái gì, có chút giương lên.

Trì Tư Tước đột nhiên nhận ra được gì đó, nắm lấy cằm của cô, CLPỡng ép mở miệng ra.

"A..." Tô Du Du bị đau phát ra tiếng, hé miệng, một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến.

"Em cắn đầu lưỡi?" Sắc mặt Trì Tư Tuớc chẳng biết tại sao nên có chút kỳ lạ.

đột nhiên trở

"Tôi vốn muốn dùng máu ở đầu lưỡi đuổi quỷ kia đi." Tô Du Du mơ hồ không rõ: "Không có việc gì rồi, sau đó máu liền dừng lại, không... . ."

Lời của cô còn chưa nói hết, mắt bỗng mở to tròn xoe.

Bởi vì Trì Tư Tước không nói lời nào, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện