Đó là Trần Man Man nữ minh tinh đang nổi, Tô Du Du xem qua rất nhìn kịch truyền hình của cô, bây giờ nhìn thấy người thật, không khỏi cũng có vài phần kích động, lập tức nghênh đón.
"Chị Man Man, em là trợ lý mới của đoàn kịch, em đến cầm đồ giúp chị!" Nói xong, cô chủ động nhận lấy vali hành lý từ tay trợ lý Trần Man Man.
Trần Man Man mang theo kính râm hàng hiệu, nghe Tô Du Du lời nói, mới kéo kính râm xuống một tí, nhìn cô.
Cái nhìn này, khiến đáy mắt cô ta hiện lên một tia kinh diễm.
Một cô gái thật xinh đẹp.
Dung mạo như vậy, đặt ở trong giới giải trí đều là hàng đầu, còn có bộ đồ trên người này, không phải trang phục được thiết kế cao cấp Chanel sao? Cô đã nói với Á Thái người quản lý khu vực Chanel muốn một bộ nhưng đã lâu rồi chưa có được, sao lại có thể mặc trên người một trợ lý nhỏ? Không đúng, nhất định là giả.
Một gương mặt xuất chúng như vậy, còn cố tình mặc đồ giả cao cấp, Trần Man Man nhìn Tô Du Du sắc mặt liền âm trầm lại.
"Nếu là trợ lý, thì đem những thứ này của tôi, toàn bộ đều đem vào khách sạn." Cô kéo kính râm lên, không hề nhìn Tô Du Du nhiều thêm: "Còn có, tôi đói rồi, cô đi mau chút đồ ăn cho tôi!
Nói xong, cô không nhìn Tô Du Du, chân mang giày cao gót rời đi.
Tô Du Du nhìn hành lý giống núi nhỏ trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng vẫn nhanh chóng mang vào khách sạn.
Mất khoảng chừng một giờ, mới đem hết tất cả hành lý vào trong, bộ váy trên người thấm đầy mồ hôi, tóc rối loạn lên.
Nhưng cô không dám trì hoãn, lập tức chạy đi quán cà phê bên cạnh, mua một phần sandwich cùng ly cà phê, mới trở về đoàn kịch.
Trần Man Man đang trang điểm, cô cẩn thận đưa sandwich tới: "Chị Man Man , đây là thức ăn trưa chị muốn. "
Trần Man Man lười biếng nhìn về phía cô: "Tôi đã sớm ăn rồi, với tốc độ này của cô, nếu như tôi thực sự chờ cô, thì đã sớm chết đói!"
Tay Tô Du Du cứng đờ, chân mày không khỏi nhíu lại.
Cô đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng nhiều hành lý như vậy, chỉ với một cô gái như cô, thì làm sao nhanh được?
Nhưng bây giờ cô chỉ là trợ lý của đoàn kịch, cũng không tiện nói gì, chỉ có thể cầm sandwich về.
Đúng lúc cô còn chưa ăn cơm, cô dứt khoát tìm một cái ghế, chính mình ăn phần sandwich này.
Trần Man Man mắt liếc nhìn Tô Du Du bên cạnh đang ăn sandwich, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút son phấn, nhưng vẫn tinh xảo không gì sánh được, miệng nhỏ mở ra khép lại, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Trong lòng Trần Man Man không khỏi hiện lên một tia ghen ghét.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể đến đoàn kịch làm trợ lý được? Nhất định là muốn mượn cơ hội này, làm quen đạo diễn gì gì đó, muốn vào giới giải trí!
Loại mưu mô của tiện nhân này cô đã thấy rất nhiều, không cho cô ta chút dạy dỗ, Cô ta còn tưởng giới giải trí là nơi dễ vào như vậy?
Nghĩ vậy, giọng cô cất cao: "Này, trợ lý kia, cô qua đây sơn móng cho tôi."
Tô Du Du sủng sờ, chỉ chỉ mình: "Chị Man Man, chị nói em sao?"
"Không phải cô thì là ai! Nơi này còn có những người nhàn rỗi khác sao!"
Tô Du Du nhíu mày, nhưng vẫn là ngồi đến trước mặt Trần Man Man, lấy ra sơn móng tay đỏ thắm, Vòa chuẩn bị sơn móng tay cho cô ta, nhưng không ngờ Trần Man Man giơ chân lên, giày cao gót đạp vào ngục cô.
"Ai nói tao muốn sơn móng tay hả?" Trần Man Man kéo dài giọng nói, trong mắt tràn đầy độc ác: "Tao là kêu mày sơn móng chân."
"Chị Man Man, em là trợ lý mới của đoàn kịch, em đến cầm đồ giúp chị!" Nói xong, cô chủ động nhận lấy vali hành lý từ tay trợ lý Trần Man Man.
Trần Man Man mang theo kính râm hàng hiệu, nghe Tô Du Du lời nói, mới kéo kính râm xuống một tí, nhìn cô.
Cái nhìn này, khiến đáy mắt cô ta hiện lên một tia kinh diễm.
Một cô gái thật xinh đẹp.
Dung mạo như vậy, đặt ở trong giới giải trí đều là hàng đầu, còn có bộ đồ trên người này, không phải trang phục được thiết kế cao cấp Chanel sao? Cô đã nói với Á Thái người quản lý khu vực Chanel muốn một bộ nhưng đã lâu rồi chưa có được, sao lại có thể mặc trên người một trợ lý nhỏ? Không đúng, nhất định là giả.
Một gương mặt xuất chúng như vậy, còn cố tình mặc đồ giả cao cấp, Trần Man Man nhìn Tô Du Du sắc mặt liền âm trầm lại.
"Nếu là trợ lý, thì đem những thứ này của tôi, toàn bộ đều đem vào khách sạn." Cô kéo kính râm lên, không hề nhìn Tô Du Du nhiều thêm: "Còn có, tôi đói rồi, cô đi mau chút đồ ăn cho tôi!
Nói xong, cô không nhìn Tô Du Du, chân mang giày cao gót rời đi.
Tô Du Du nhìn hành lý giống núi nhỏ trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng vẫn nhanh chóng mang vào khách sạn.
Mất khoảng chừng một giờ, mới đem hết tất cả hành lý vào trong, bộ váy trên người thấm đầy mồ hôi, tóc rối loạn lên.
Nhưng cô không dám trì hoãn, lập tức chạy đi quán cà phê bên cạnh, mua một phần sandwich cùng ly cà phê, mới trở về đoàn kịch.
Trần Man Man đang trang điểm, cô cẩn thận đưa sandwich tới: "Chị Man Man , đây là thức ăn trưa chị muốn. "
Trần Man Man lười biếng nhìn về phía cô: "Tôi đã sớm ăn rồi, với tốc độ này của cô, nếu như tôi thực sự chờ cô, thì đã sớm chết đói!"
Tay Tô Du Du cứng đờ, chân mày không khỏi nhíu lại.
Cô đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng nhiều hành lý như vậy, chỉ với một cô gái như cô, thì làm sao nhanh được?
Nhưng bây giờ cô chỉ là trợ lý của đoàn kịch, cũng không tiện nói gì, chỉ có thể cầm sandwich về.
Đúng lúc cô còn chưa ăn cơm, cô dứt khoát tìm một cái ghế, chính mình ăn phần sandwich này.
Trần Man Man mắt liếc nhìn Tô Du Du bên cạnh đang ăn sandwich, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút son phấn, nhưng vẫn tinh xảo không gì sánh được, miệng nhỏ mở ra khép lại, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Trong lòng Trần Man Man không khỏi hiện lên một tia ghen ghét.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể đến đoàn kịch làm trợ lý được? Nhất định là muốn mượn cơ hội này, làm quen đạo diễn gì gì đó, muốn vào giới giải trí!
Loại mưu mô của tiện nhân này cô đã thấy rất nhiều, không cho cô ta chút dạy dỗ, Cô ta còn tưởng giới giải trí là nơi dễ vào như vậy?
Nghĩ vậy, giọng cô cất cao: "Này, trợ lý kia, cô qua đây sơn móng cho tôi."
Tô Du Du sủng sờ, chỉ chỉ mình: "Chị Man Man, chị nói em sao?"
"Không phải cô thì là ai! Nơi này còn có những người nhàn rỗi khác sao!"
Tô Du Du nhíu mày, nhưng vẫn là ngồi đến trước mặt Trần Man Man, lấy ra sơn móng tay đỏ thắm, Vòa chuẩn bị sơn móng tay cho cô ta, nhưng không ngờ Trần Man Man giơ chân lên, giày cao gót đạp vào ngục cô.
"Ai nói tao muốn sơn móng tay hả?" Trần Man Man kéo dài giọng nói, trong mắt tràn đầy độc ác: "Tao là kêu mày sơn móng chân."
Danh sách chương