Trì Hạo nhanh chóng nhìn thoáng qua về phía phòng ngủ, mơ hồ thấy có người trên giường, vẻ mặt vừa kích động vừa lo lắng: "Thiếu gia, ngài vậy mà chạm... Nhưng mà thân thể của cô bé có bị nhiễm quỷ khí của ngài hay không..."

Tâm trạng của hắn đang rất phức tạp!

Hắn vui vẻ vì cuối cùng trì thiếu rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, nguyện ý chạm vào phụ nữ. Phải biết là cho dù là lúc Trì thiếu còn sống hay đã mất thì việc này cũng là lần đầu.

Nhưng hắn lại rất lo lắng, Trì thiếu không phải người sống, chỉ sợ cô bé kia sau khi chạm vào người Trì thiếu, tuổi thọ cũng mất dần.

"Không cần lo lắng." Trì Tư Tước lạnh giọng cắt ngang: "Cô ấy có thể đến gần ta, hơn nữa một chút không sao cả."

Vẻ mặt Trì Hạo từ giật mình lập tức biến thành kinh hỉ.

"Không có việc gì sao? Cho nên có thể nói... Cô ấy là cô gái có bát tự thuần âm?"

"Có lẽ vậy."

"Thật tốt quá, nếu đúng vậy thì thật tốt quá! Chúc mừng thiếu gia, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được rồi!" Trì Hạo cao hứng đến muốn khóc.

"Tôi giờ sẽ sang gặp ông." Đối lập với vẻ kích động của Trì Hạo, Trì Tư Tước thần sắc ảm đạm, mặc áo sơ mi trắng vào, cài từng nút một: "Cậu thay tôi điều tra, rốt cuộc cô gái này có lai lịch như thế nào."

"Dạ."

\_ \_ \_

Sau khi Tô Du Du tỉnh dậy, chỉ cảm giác cả người đau nhức, dường như muốn vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cô cố gắng từ trên giường đi xuống liền phát hiện cả căn phòng lớn không có ai.



Người đàn ông kia đã đi rồi? Đúng là bạc tình mà!

Quên đi, dù sao cô tìm người đàn ông này, ban đầu cũng vì nhiệm vụ của bà bà, không cần dây dưa quá nhiều.

Tô Du Du muốn rời đi, cũng không ngờ vừa đứng dậy liền đau đến ngã lại lên giường.

Cô cố gắng chịu đựng, vất vả mới mặc quần áo xong, đứng dậy đã nhìn thấy màu đỏ nhàn nhạt trên ga giường.

Cô giật mình trong chốc lát, nhưng rất nhanh lắc đầu, đè cảm giác chua xót trong lòng xuống, bước ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy: "Tô tiểu thư."

Tô Du Du lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa.

Nhìn chàng trai thanh tú trước mắt, Tô Du Du nhíu mày: "Anh là..."

"Tôi là trợ lý của Trì thiếu \- Trì Hạo, tôi đưa Tô tiểu thư về nhà."

Trì thiếu?

Lẽ nào người đàn ông hôm qua?

Tô Du Du vốn muốn từ chối nhưng bây giờ căn bản đi bộ còn không được, vậy cũng không cố chấp nữa: "Vậy làm phiền anh rồi."

Trì Hạo lễ phép cười, dẫn Tô Du Du xuống dưới, ánh mắt không nhịn được nhìn Tô Du Du.



Một chiếc váy liền áo màu trắng, tóc thắt bím đơn giản, một cặp kính đen to.

Không nghĩ tới... Trì thiếu lại có sở thích như vậy.

Chẳng trách trước kia nhiều mỹ nữ như vậy đưa đến cửa, Trì thiếu đều chưa từng chạm đến, thì ra là do khẩu vị thanh đạm đến kì lạ a...

"Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu, về nhà sao?"

Tô Du Du quá mệt mỏi, chưa ý thức được vì sao đối phương biết tên họ mình, chỉ lắc đầu: "Không phải, đến khách sạn thế kỷ."

Tuy là mệt chết nhưng cô còn có việc phải xử lý.

Trước còn hy vọng kết hôn cùng tên tra nam Lục Viễn Tiêu, cô có đặt tiệc, Lục Viễn Tiêu căn bản không quản chuyện gì, tất cả đều là cô tự sắp xếp, hiện tại đương nhiên cần cô đi xử lý.

Xe rất nhanh đến khách sạn Thế Kỷ rồi dừng lại Tô Du Du nhịn đau bước xuống xe, nhưng nhìn thấy lẵng hoa trước cửa khách sạn, cô không khỏi ngây người.

"Chúc Tô Liên Nhi và Lục Viễn Tiêu tân hôn hạnh phúc, bách niên giai lão"

Tô Liên Nhi cùng Lục Viễn Tiêu? Tân hôn?

Tô Du Du hai tay bỗng dưng nắm chặt lại, chạy vào trong khách sạn.

"Tô tiểu thư."

Trì Hạo ở phía sau gọi cô, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy.

Trì Hạo lưỡng lự một cái, rồi bấm số điện thoại gọi cho Trì Tư Tước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện