Ngày hôm sau Hồ Điệp ngồi chuyến bay sớm nhất đến Pháp, vừa bước ra khỏi sân bay quốc tế Roissy, cũng là một trong những sân bay lớn nhất trên toàn thế giới, kẻ qua người lại đông vô số kể.

Một cô gái Châu Á với thân hình tuyệt mỹ, phân nửa khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Điệp bị che khuất bởi cặp kính râm màu đen của thương hiệu Bvlgari, do Kim Chấn Huy mua tăng cho cô.

Không chỉ cặp kính này, Kim Chấn Huy còn mua cho Hồ Điệp nhiều món trang sức đắt tiền khác, nhưng đối với cô những vật tô điểm này không cần thiết, Hồ Điệp không phải là loại phụ nữ hâm mộ hư vinh, vã lại cô cảm thấy trên người đeo nhiều trang sức quá sẽ vướng bận tay chân.

Hồ Điệp đứng trước cổng sân bay kiên nhẫn chờ người, nét mặt lạnh lùng khiến mấy anh chàng Pháp cao lớn lịch sự bên cạnh, muốn tiếp cận nhưng lại e dè không dám.

Một chiếc xe màu đen sang trọng chạm rãi đỗ trước mặt cô, cuối cùng người nên đến cũng đã xuất hiện.

Ánh mắt lạnh nhạt của Hồ Điệp nhìn chằm chằm vào người đàn ông, thản nhiên từ trong xe bước xuống.

Anh ta sở hữu thân hình cường tráng, gương mặt vuông nam tính, cùng với mái tóc dài chấm vai, nhìn vào thật hung dữ.

Chắc có lẽ vì mái tóc dài của anh, cùng với những hình xâm kỳ lạ trên bắp tay, càng khiến anh đáng sợ hơn.

Ngô Đức đứng nghiêm túc trước mặt Hồ Điệp, ánh mắt sắc bén quan sát cô từ trên xuống dưới.

Sau khi dò xét Hồ Điệp xong, Ngô Đức mới cất giọng trầm khàn.

- Hồ Điệp, chủ nhân căn dặn tôi phải phối hợp với cô.

Cô cần gì cứ nói.

Pháp thuộc về phạm vi cai quản của Bang Bạch Hổ, Mạnh Hùng đã ra lệnh cho Ngô Đức đón tiếp Hồ Điệp trong thời gian cô ở lại Pháp này.

Hồ Điệp vươn tay tháo cặp kính râm trên mặt mình xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Đức.

Nghe danh Ngô Đức đã lâu hôm nay mới có dịp chạm mặt, quả nhiên như lời đồn đại, Ngô Đức là một người lạnh lùng, khác một trời một vực với Chấn Huy nhà cô.

Hồ Điệp thuận tay đẩy cái va li sách tay của mình về phía Ngô Đức, bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt anh.

Ngô Đức liền hiểu ý, việc Chiêu Dương mất tích đã kinh động tất cả mọi người.

Cũng vì sự hệ trọng của việc này, nên Hồ Điệp mới đích thân bay qua Pháp tìm người.

Ngô Đức liền đặt chìa khoá xe vào trong bàn tay đang đưa trước mặt mình, anh nhìn cô nghiêm túc nói.

- Người của tôi điều tra được, xe của Chiêu Dương gặp tai nạn trên một con đường gắt gần bên ven biển, xe bị mất khống chế đâm thẳng xuống vực sâu, tại vùng Normandie cách chỗ này gần ba tiếng đồng hồ lái xe.

Nét mặt của Hồ Điệp vẫn như cũ, lạnh lùng đến nổi khiến Ngô Đức hơi ngỡ ngàng.

- Cảm ơn anh.

Nói xong Hồ Điệp bỏ mặc Ngô Đức đứng đó, cô thản nhiên ngồi vào trong xe phóng đi thật nhanh, chiếc xe như mũi tên lao về phía trước hoà lẫn vào đoàn xe tấp nập trên đường.

Ngô Đức ngây người nhìn theo chiếc xe của anh, ít ra cô cũng nên đưa anh về trước.

Ngô Đức gãi gãi đầu, cô gái này kỳ lạ như vậy, y như một khúc gỗ, chỉ có một mình Kim Chấn Huy mới nuốt trôi.

Trong lòng suy nghĩ vậy, Ngô Đức lập tức lấy điện thoại di động trong túi áo vest của mình ra, bấm một dẫy số.

- Alo........

Giọng nói quen thuộc của Kim Chấn Huy, vang lên từ trong điện thoại.

- Chấn Huy, việc cậu nhờ tôi, tôi đã làm xong.

Xem như lần này cậu đã thiếu tôi một việc.

Kim Chấn Huy đã nhờ Ngô Đức bật lên ứng dụng GPS tòan cầu trên xe của Hồ Điệp, chỉ cần Hồ Điệp vẫn dùng chiếc xe đó, thì Kim Chấn Huy sẽ tra ra hành tung của cô.

- Cảm ơn cậu, sau này cậu cần tôi giúp gì cứ nói.

Kim Chấn Huy nói xong lập tức cúp máy, anh phải nhanh chóng đến phi trường để bay sang Pháp tìm Hồ Điệp ngay.

Hồ Điệp đã cố tình tránh mặt anh, nếu không phải lần này cô có nhiệm vụ phải bay sang Pháp, thì dù anh có lật tung cả Thành Phố S cũng không tìm được cô.

Lúc này Kim Chấn Huy mới thầm cảm ơn Mạnh Hùng, cũng may Pháp là địa bàn của Bang Bạch Hổ.

Sau khi Ngô Đức thông báo cho Kim Chấn Huy, anh đành bất taxi cùng với cái va li của Hồ Điệp về khách sạn The Palm.

Kim Chấn Huy đã gọi điện thoại đặt cho Hồ Điệp một căn phòng VIP trong khách sạn, anh vì cô đã sắp xếp mọi chuyện.

Từ chỗ ở cho đến việc ăn uống, quần áo, Kim Chấn Huy đều sai người chuẩn bị sẵn cho cô.

Hồ Điệp phóng xe một cách điên cuồng trên con đường vắng vẻ, chỉ cần Hồ Điệp nghĩ lãng phí thêm một phút thời gian, thì cơ hội sống sót của Chiêu Dương giảm đi một phút.

Tuy Hồ Điệp thường xuyên đến Pháp nhưng ít khi đến địa phận này, lúc này Hồ Điệp chỉ có thể trông cậy vào cái GPS trong xe, nó chính là ánh sáng dẫn đường Hồ Điệp đến tìm Chiêu Dương.

Sau hai tiếng phóng xe nhanh như xét, không quan tâm đến mạng sống của mình, cuối cùng Hồ Điệp cũng đến hiện trường tai nạn của Chiêu Dương.

Cô dừng xe lại bên ven đường, mở cướp xe lấy ra những thứ cô đã nhờ Ngô Đức chuẩn bị cho cô.

Vừa nghe Hàn Mạc nói Chiêu Dương bị rơi xuống vực thẩm, Hồ Điệp liền quyết định cô phải tự mình leo xuống vực sâu tìm người.

Cô khom người vào trong cướp xe, lấy ra trang bị leo núi, nào là bao tay, dây thừng và đèn bin.

Ánh mắt của Hồ Điệp dừng lại trên cái ba lô bên cạnh, trong lòng nghi ngờ không biết trong đựng những gì.

Hồ Điệp mở cái ba lô ra xem, cô kinh ngạc khi nhìn thấy trong ba lô đựng vài bịt bánh, nước, hộp y tế phòng bị và một cái máy bộ đàm CXT 1035R FLT tối tân nhất, có thể liên lạc với nhau ở khoảng cách 37 dặm và quan trọng nhất máy bộ đàm này được tiết kế không thấm nước, dù bị ngâm trong nước ba mươi phút cũng không nhầm nhò gì.

Hồ Điệp thật không ngờ Ngô Đức bề ngòai nhìn lạnh nhạt như vậy, nhưng lại là một người đàn ông tỉ mỉ.

Cô nào biết những thứ này đều do Kim Chấn Huy căn dặn Ngô Đức chuẩn bị cho cô.

Hồ Điệp đeo ba lô vào lưng, cô mang  đôi găng tay bằng da, cầm chặt cuộn dây thừng bước nhanh đến bờ vực thẳm.

Đứng từ trên cô quan sát tòan bộ tình hình xung quanh và phía dưới, cô nhìn vào dấu bánh xe của Chiêu Dương cùng với những tàn tích của vụ tai nạn.

Lúc này trong đầu Hồ Điệp, chợt hiện lên tình cảnh của hôm Chiêu Dương gặp tai nạn.

Cô suy diễn trong đầu để nhắm chính xác vị trí nơi Chiêu Dương rơi xuống, sau khi quan sát thật kĩ, Hồ Điệp buộc đầu sợi dây thừng vào chiếc xe hơi đậu cách đó không xa.

Cô dùng tay kéo mạnh vài cái, để đảm bảo sợi dây được buộc thật chặt.

Hồ Điệp liền xoay người lại tay nắm chặt sợi dây, chân đạp mạnh vào vách núi, từ từ thả thân mình xuống vực thẳm.

Cả hoá trình diễn ra thật thuận lợi, Hồ Điệp là người được huận luyện để ứng phó bất kỳ tình huống nguy kịch gì, leo núi là một trong sở trường của cô.

Trong lúc Hồ Điệp còn đang cao hứng, đột nhiên cô cảm giác được sợi dây thừng bị rung rinh, Hồ Điệp liền nhìn xuống phía dưới, từ chỗ của cô còn cách mặt đất khoảng chừng 10 mét.

Hồ Điệp liền đề cao cảnh giác, một tay

cầm chặt sợi dây thừng tay còn lại bám mạnh vào mấy cục đá nhô lên trên vách núi.

Đúng như những gì Hồ Điệp dự đoán, sợi dây bị người nào đó từ phía trên cắt đứt, thân hình mảnh mai của Hồ Điệp rơi xuống vực sâu, với tốc độ kinh hoàng.

"Ahhhhhhhhhhhhhh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện