Hai tháng sau trong phòng chủ nhân tại tổng bộ của Hội Thần Hoa, Thần Phong ngồi uy nghiêm trên ghế sofa đặt ngay chính giữa phòng, trên người anh là bộ âu phục màu đen áo sơ mi cùng màu, không biết từ lúc nào Thần Phong đã không thích mặc màu sáng, chắc có lẽ vì sau khi Chung Hân rời khỏi anh, Thần Phong cảm giác trên thế giới này đã không còn màu sáng, trong tiềm thức của Thần Phong chỉ còn động lại một màu đen của sự bi ai.

Thần Phong ngồi một cách kiêu ngạo, hai ngón tay thon dài thản nhiên kẹp chặt điếu cigar cuba đưa đến đôi môi mỏng, chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ nhã ra làn khói đen dầy đặc.

Ánh mắt thâm thuý không rời khỏi màn hình TV mỏng được treo trên bức tường phía trước mặt.

Sau khi xem xong đoạn tin tức vừa được phát ra, Thần Phong thật hài lòng khoé môi xuất hiện ý cười nhàn nhạt, khom tới dụi tắt điếu cigar vào cái gạt tàn thủy tinh trước mặt.

Hứa Thừa Anh cầm cái điều khiển TV, ấn nút tắt, màn hình TV lập tức chuyển sang màu đen.

Chủ nhân, Trác Hồ thật có năng lực.

Chỉ vỏn vẹn một tháng Trác Hồ đã niêm phong hai mươi quán bar, ập ổ mười cái sòng bạc thuộc về quyền sở hữu của bang Ngạo Long.

Hứa Thừa Anh nhìn Thần Phong nói, cái tên Trác Hồ này ra tay cũng thật cay cú, chủ nhân vừa mới kêu hắn làm khó Ngạo Thiên, hắn liền ra tay không chút lưu tình.

Thần Phong nheo cặp mắt nguy hiểm của mình lại, ánh mắt độc ác nhìn thẳng vào làn khói còn đang bốc lên từ điếu cigar được anh dụi tắt trong cái gạt tàn, trong lòng vẫn cảm thấy chưa hả dạ.

Đến tận ngày hôm nay Thần Phong vẫn chưa tìm ra tung tích của Chung Hân, anh đích thân đến Ngạo Viên tìm người cũng không thấy.

Thần Phong thật sự không biết Ngạo Thiên đã giấu Chung Hân ở đâu.

Liên lạc với Trác Hồ, kêu cậu ấy cứ tiếp tục đến khi tôi tìm thấy Hân Nhi mới thôi.

Dạ.

Hứa Thừa Anh cung kính đáp.

Ngạo Thiên chỉ trách ngươi, ai không động đến lại động đến người phụ nữ của chủ nhân.

Hứa Thừa Anh biết lúc trước Thần Phong không muốn trút thêm phiền phức nên mới chia ranh giới rõ rệt với Ngạo Thiên, không xen vào chuyện của đối phương.

Nhưng lần này Thần Phong sẽ thẳng tay trừ khử tất cả chướng ngại vật dẫn đến con đường tìm thấy Chung Hân.

Thần Phong chỉnh lại tư thế ngồi của mình bắt chéo chân, tay tao nhã nhận lấy ly rượu mạnh từ trên tay của Hứa Thừa Anh.

Thần Phong nâng ly lên hớp một ngụm rượu, nhìn Lăng Triều lạnh giọng nói.

Lăng Triều, cậu có tra được hoạt động gần đây của Lãnh Đồng không?

Lăng Triều gật đầu cung kính báo cáo.

Chủ nhân, mấy tháng nay Triệu Nhàn đã sắp sếp cho Lãnh Đồng vào công ty Lãnh Thị đảm nhiệm vai trò  giám đốc của bộ phận PR marketing, theo bên cạnh bà ta tham gia mấy buổi vũ hội để thiết lập quan hệ với cổ đông và nhà đầu tư.

Theo thuộc hạ nghĩ Triệu Nhà định giao lại Lãnh Thị cho cô ta.

Thần Phong tay cầm ly rượu thản nhiên làm động tác lắc lắc, chất lỏng màu hổ phách trong ly xoay tròn theo động tác của anh.

Thần Phong câu mày ánh mắt thâm hiểm nhìn vào chất lỏng trong ly, anh sẽ khiến Lãnh Đồng phải trả cái giá vì dám động đến Chung Hân.

Cho người tiếp tục theo dõi Lãnh Đồng, tìm cơ hội ăn miếng trả miếng.

Thần Phong lạnh lùng nói, lời nói độc ác của Thần Phong khiến Hứa Thừa Anh và Lăng Triều bất giác toát mồ hôi lạnh.

Từ trước tới giờ Thần Phong chưa từng ra tay với phụ nữ, Lãnh Đồng là người đầu tiên.

Chỉ trách cô ta quá ngu ngốc dám làm hại đến Chung Hân.

Hứa Thừa Anh vui trong lòng, anh muốn cho Lãnh Đồng một bài học từ lâu, cho chừa cái tội bất nạt Lãnh Thiên Hân, nhưng Thần Phong không đồng ý sợ bứt dây động rừng.

Trong ngôi biệt thự xa hoa tọa lạc phía Nam Thành Phố X, Chung Hân  đứng ngoài ban công trong lòng trống rỗng, thân hình mảnh mai chỉ được che kính bởi cái đầm màu xanh nhạt, mái tóc dài được cô xoã xuống đến thắc lưng.

Trước đây Chung Hân không thích để tóc dài thường cắt chấm vai, vì cô nghĩ tóc dài sẽ khiến cô nhìn quá yếu đuối, nhưng từ lúc ở bên cạnh Thần Phong Chung Hân lại thích để tóc dài, vì cô biết Thần Phong thích nhất phụ nữ với mái tóc đen mịn màng óng mượt, khi bước đi mái tóc dài sẽ vô tình chuyển động thật quyến rũ mê người.

Ánh mắt ưu tư lạc lỗng nhìn ra cảnh tượng thơ mộng trước mặt.

Xung quanh căn biệt thự được trồng rất nhiều hoa, những bông hoa xin đẹp như hoa Oải Hương đến Quốc Sắc Thiên Hương, Hoa Hồng, Hoa Lan, đủ màu sắc khiến phong cảnh của nơi này càng thêm diễm lệ hơn.

Đứng trước một biển hoa rực rỡ làm rung động không biết bao nhiêu con tim, nhưng Chung Hân không hề động tâm.

Kỳ thật trong lòng Chung Hân những bông hoa xinh đẹp này không thể sánh bằng hoa Dạ Lý Hương, thật nhạt nhẽo không hề thu hút được người ngắm hoa, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt trong lòng cô.

Cũng giống như tình yêu Thần Phong dành cho cô, tuy lạnh lùng vô vị nhưng lại khắc sâu vào tận trái tim cô.

Trong lúc Chung Hân thất thần nhìn về phía chân trời xa xôi, đột nhiên một cái áo choàng ấm áp được phủ lên bờ vai mảnh mai của cô.

Chung Hân không kinh ngạc cũng không quay đầu lại nhìn, cô biết ở biệt thự này ngoài Ngạo Thiên ra không ai dám tiếp cận với cô.

Cẩn thận coi chừng bị cảm.

Giọng nói quan tâm của Ngạo Thiên vang lên từ phía sau cô, sắc mặt của Chung Hân không hề biến đổi, cô vẫn giữ nguyên tư thế của mình nhìn về phía trước.

Hân Hân, em đừng làm ngơi với tôi như vậy.

Tôi biết mình đã sai.

Ngạo Thiên bước tới đứng bên cạnh Chung Hân nói với giọng bất lực, với bất kỳ người nào anh cũng có cách để thuần phục, nhưng chỉ riêng với Chung Hân là anh phải bó tay.

Chung Hân không trả lời anh, từ hai tháng trước trong sự vô tình cô nghe được cuộc đối thoại giữa Ngạo Thiên và trợ lý Ken, biết được người ở phía sau giúp Thái Thịnh một tay từng bước từng bước một chiếm lấy Lãnh Thị chính là Ngạo Thiên, Chung Hân đã quyết định rời khỏi Ngạo Viên nhưng Ngạo Thiên không cho, nếu không có sự đồng ý của anh Chung Hân không thể nào bước ra khỏi cửa biệt thự.

Từ lúc đó Chung Hân đã không mở miệng nói với anh một câu nào.

Cho dù Ngạo Thiên có đối xử tốt với cô quan tâm cô, Chung Hân cũng không thốt ra một chữ.

Chung Hân làm ngơ với tất cả mọi chuyện, khiến Ngạo Thiên muốn điên lên.

Cuối cùng Ngạo Thiên quyết định đưa Chung Hân đến ngôi biệt thự này tuy nó thuộc về quyền sở hữu của anh, nhưng lại không mang cho cô cảm giác như bị anh giam cầm.

Nhưng ngụ ý thật sự của Ngạo Thiên chính là mang Chung Hân đến một nơi mà Thần Phong không thể nào ngờ tới, ở ngay bên cạnh biệt thự của Thần Phong.

Ngôi biệt thự mà Thần Phong ít khi tới, chỉ dùng khi chiêu đãi bạn bè từ xa.

Đúng như câu " nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất".

Hân Hân, tôi biết em giận tôi vì giúp Thái Thịnh hại ba em.

Nhưng vì lúc đó tôi không biết Lãnh Thị là của em.

Ngạo Thiên kiên nhẫn giải thích, không biết từ lúc nào Chung Hân đã chiếm lấy toàn bộ trái tim của anh.

Nhìn thấy cô không quan tâm đến việc gì cả, trong lòng anh cảm thấy rất đau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện