"Thiếu gia... Người đùa cũng hơi quá. Người ta nhìn vô lại tưởng người bị đồng tính thật."

Trong đêm chiếc xe Lamborghini lao nhanh trên đường đêm hoang vắng, tên vệ sĩ kế bên khẽ hỏi Mặc Tử Hiên.

"Tôi đồng tính hay không? Anh có cần kiểm tra không?"

Hàn Hạo rụt tay mình khỏi vị trí eo mà Mặc Tử Hiên vừa đặt vào. Anh ta càng ngày càng nghi ngờ nhân sinh, lớn lên từ nhỏ bên cạnh Mặc Tử Hiên, nhìn thiếu gia ngày một trưởng thành, hào hoa phong nhã, thật sự anh ta có chút ý nghĩ không mấy đứng đắng với Mặc Tử Hiên.

Chợt thấy nét mặt Mặc Tử Hiên trầm buồn nhìn xa xăm, Hàn Hạo cũng không nói gì thêm.

Xe dừng trước biệt thự riêng của Mặc Tử Hiên, một ngôi biệt thư bề thế rộng lớn, hoa viên mấy nghìn mét vuông.

"Được rồi! Anh đi xử lý số hình ảnh tôi bế tên ác ma đó đi."

Mặc Tử Hiên vừa xuống xe, đã ngoảnh lại ra lệnh cho trợ lý. Anh ta không muốn những hình ảnh cứu bế Nam Môn Thần trong mưa bị lan truyền trên mặt báo.

Anh lên phòng cởi bỏ âu phục phô bày thân thể 6 múi sáng chói, nổi trội là làn da trắng noãn. Anh chậm rãi bước chân vào bồn tắm đây bọt tuyết ngâm mình.

"Hôm nay, đúng là mệt chết mình!"

Mặc Tử Hiên kỳ cọ cơ thể, nhớ lại cảnh tượng đè hôn tình địch, đôi lông mày khẽ nhíu lại, tay quệt môi mình.

Đáng lẽ sự việc không đến nỗi như thế, chỉ là anh tức tên Nam Môn Thần không biết lẽ phải, vừa tỉnh dậy đã nhảy dựng lên đánh anh, trong khi chính anh đã đưa hắn về nhà, do trời mưa ướt hết người, nên tên trợ lý của Nam Môn Thần mang tạm cho anh bộ đồ của hắn, không ngờ hắn suy diễn quái gỡ xông đến đánh anh, đã thế anh đè hắn luôn cho biết, giờ nghĩ lại đúng là gớm ghiếc thật, khi đó nóng máu anh đã cởi hết đồ trả hắn, cơ thể vì vậy đã bị thấy hết.

Nam Môn Thần nhục một, thì anh chắc chắc nhục mười.

- "Cạch."

Mặc Tử Hiên Tắm hơn một tiếng đồng hồ chưa thấy xuống. Hàn Hạo chạy lên đẩy cửa vào thấy toàn diện cơ thể trần trụi của Mặc Tử Hiên.

Bốn mắt nhìn nhau ngưng động trong khoảng giây.

"Anh... Anh... Ai cho phép tự tiện vào phòng tôi!"

Mặc Tử Hiên kích động dẫn đến nói lấp.

Hàn Hạo quay mặt hướng khác, anh ta đỏ mặt ái ngại, đúng là bản thân sai trái thoáng giây thấy cảnh xuân, anh ta đã nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng, kết hầu trượt xuống nâng lên, điều đó khiến Mặc Tử Hiên thường ngày ôn nhu với anh bỗng trở nên cáu kỉnh trừng mắt quát tháo, mãi một lúc sau cả hai bình tĩnh lại.

Mặc Tử Hiên khoát áo lông ngủ, ngồi trên giường nhìn Hàn Hạo cúi gầm hối lỗi trước mắt, đành phất tay bỏ qua.

"Được rồi! Bỏ qua đi! Chuyện đó giải quyết chưa mà còn ở đây?"

Hàn Hạo ngẩn lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu gia, khoé môi khẽ cong hình vòng cung, ánh mắt giao động.



"Tôi cho người giải quyết rồi!"

Mặc Tử Hiên nhìn ra cửa sổ đang gió giông, Hàn Hạo vội kéo rèm đóng cửa gài chốt, khi quay lại thấy phần cơ ngực lấp ló trong kẻ áo lông, chợt đầu anh có chút ý nghĩ không đứng đắn.

Mặc Tử Hiên bắt gặp ánh mắt đó cảm giác bản thân gặp nguy hiểm, liền chỉnh chu lại y phục cùng khí khái nam nhi.

"Ngày mai anh không cần làm trợ lý hay vệ sĩ cho tôi nữa."

Mặc Tử Hiên tính cảnh giác khá cao, anh không phải trẻ con mà không biết giới tính của Hàn Hạo có vấn đề.

Hàn Hạo nhếch mép tà mị, anh ta dư sức hiểu lý do bị đuổi, nhưng cách cư xử này của Mặc Tử Hiên càng khiến tính chiếm hữu của anh ta dâng cao, đôi mắt đã trở nên sắc bén.

Mặc Tử Hiên không thấy điều đó, vì mãi mê lướt điện thoại, anh đang chờ tin nhắn từ An Ngôn. Lúc Nam Môn Thần hôn mê, anh đã đưa danh thiếp liên lạc cho An Ngôn, nhưng đến hiện tại vẫn không có một hồi âm từ số điện thoại lạ nào.

"Thiếu gia..." Hàn Hạo cúi sát tai Mặc Tử Hiên rỉ lời như hâm doạ. Mặc Tử Hiên giật thóp, nhịp tim đập dồn dập, nhìn quanh thấy nguy hiểm chập chùng...

[...]

Cùng lúc này...

- "Ầm."

Nam Môn Thần trút giận lên đóng tài liệu, nữa đêm hắn lái xe đến căn hầm bí mất làm việc, thật sự An Ngôn luôn làm hắn bất an, sơ hở là có nam nhân khác bên cạnh.

"Nam chủ có kết quả rồi!"

Niệm Từ bước vào đặt một sấp tài liệu có khuôn mặt Từ Hoa Kiều.

Nam Môn Thần lật xem từng trang, dừng ánh nhìn ở chi tiết, Từ Hoa Kiều chỉ mới được nhận lại khi tròn 20 tuổi, hắn nhớ thời điểm đó hắn cũng còn đang học chung với An Ngôn.

"Nam chủ, 90% có thể...!" Niệm Từ nhìn về An Ngôn trong ảnh cưới treo phía sau Nam Môn Thần...

[...]

Vài ngày sau...

"Sao cô lại đến đây?"

An Ngôn dậy sớm, bước xuống lầu giật mình khi thấy Từ Hoa Kiều ngồi chỉnh chệ ở sofa phòng khách, tay nâng tách trà nhâm nhi, khi được cô hỏi, ả đứng dậy thư thả bước đến cạnh cô.

"Tôi đang mang thai con của Môn Thần, thì tất nhiên phải ở đây làm thiếu phu nhân nhân rồi."



Giây phút này hai tay An Ngôn vô thức siết chặt, hai dòng nước mắt lăng dài trên đôi gò má hồng.

Từ Hoa Kiều nhếch mép: "Khóc sao? Tiểu thư."

Khoang đã... Tiểu thư? An Ngôn nghe giọng điệu này khá quen.

Từ Hoa Kiều che miệng chặn lời vừa thốt ra.

Đúng lúc này vú Mộc Bình vỗ vai An Ngôn, cô giật mình quay lại, thấy bà cầm trên tay ly sữa nóng, chợt cô nghẹn ngào ôm lấy bà.

"Vú ơi! Tại sao anh ấy đối xử với con như vậy?"

Mộc Bình vỗ về tấm lưng nhỏ đang rung rẫy.

Từ Hoa Kiều rất đắc ý, trong mắt ả chẳng qua An Ngôn chỉ là thiếp thất, đã vậy còn thất sủng, nhân cơ hội này cũng cố địa vị của mình luôn.

Xét về diện mạo cô không sánh bằng An Ngôn là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, nhưng sự dịu dàng của An Ngôn thì ả ta đã bắt chước thành công.

Lúc này Nam Môn Thần từ trên lầu bước xuống, hai tay đặt trong túi quần, đôi mắt hắn lạnh băng nhìn một lượt qua hai nữ nhân, dừng ánh nhìn lại trên người An Ngôn.

An Ngôn mặc chiếc vấy ngủ lụa đỏ, trông rất quyến rũ, mạt hoa da phấn thì nam nhân nào chịu nỗi, hắn cố gắng kiềm chế dục vọng với người vợ kiều diễm.

"Lần sau ăn mặc kính đáo vào, đừng có kiểu mồi chài em trai tôi!"

Là do hắn liếc lên lầu thấy Nam Môn Thiên đang bước xuống, liền buông câu xéo xắc vợ, đồng thời ngụ ý cảnh cáo em trai.

Nam Môn Thần cưới vợ chỉ để làm bức bình phong thôi sao? Con thì cũng đã có một hai đứa. An Ngôn càng nghĩ càng thấy tủi thân, đâu ai muốn chia sẻ tình cảm, huống chi đây là chồng của mình.

"Môn Thần, em không muốn cô ta xuất hiện trong nhà mình!"

Nam Môn Thần đang hướng ra cửa thì ngoảnh lại, nhìn An Ngôn vẻ mặt cầu khẩn, rồi hướng sang Từ Hoa Kiều đang xoa xoa chiếc bụng nhỏ.

"Cô cho rằng đây là mình hả?"

Nam Môn Thần siết chặt cổ tay nhỏ nhắn kéo cô vào lòng, những đốt ngón tay thon dài bóp chiếc cổ nhỏ.

Từ Hoa Kiều phía đằng xa cười trộm. An Ngôn, tháng ngay sau này, tôi sẽ cho cô biết thế nào là yêu mà không được đáp lại.

"Đêm cô ta giam vào phòng cho tôi, không cho cô ta ăn gì cả..."

Dứt lời hắn đẩy cô ngã nhào xuống sàn, rồi xoay người bỏ đi. Thuộc hạ cũng tuân lệnh nhốt An Ngôn vào phòng.

Nam Môn Thiên muốn cản họ nhưng bước chân lùi lại 7 phần bất lực, anh biết với địa vị hiện tại sẽ gây thêm rắc rối cho An Ngôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện