"An Ngôn... Con tỉnh rồi!"

Mộc Bình vuốt ve tay cô, đỡ cô dậy đút thuốc.

"An Ngôn... Bác sỹ nói cơ thể con bị suy nhược... Mấy hôm nay con bỏ bữa đúng không?"

An Ngôn khẽ gật đầu, quả thật bị Nam Môn Thần hành hạ tình thần lẫn tra tấn thể xác, ai mà ăn uống nỗi.

Mộc Bình thương cô tiểu thư xa cơ thất thế này, thật sự Nam Môn Thần cũng có nỗi khổ riêng, bà chỉ mong tự hắn thổ lộ với vợ. Chuyện vợ chồng son xung đột là khó tránh khỏi.

"Vú ơi? Nam Môn Thần đâu rồi?"

"Nó đến công ty rồi!"

Nghe thế An Ngôn móc sợi dây chuyền Ruby đưa đến trước mặt Mộc Bình.

"Vú cho con hỏi, sợi dây chuyền này là của người yêu cũ anh Môn Thần hả?"

Giây phút vừa thấy kỉ vật này. Mộc Bình tự dưng rưng rưng lệ nhoà, bà cầm lấy sợi dây chuyền đặt vào vị trí tim nấc nghẹn.

An Ngôn cứ cảm giác người phụ nữ lớn tuổi này có bí mật động trời, mối quan hệ với nhà họ Nam không đơn giản là kẻ hầu người hạ.

Mộc Bình chỉ nói dây chuyền đúng là của Nam Môn Thần, ngoài ra thì không giải trình thêm. An Ngôn thấy trong ngôi nhà này, thành viên nào cũng quái gỡ.

Một lát sau.

An Ngôn xuống phòng khách, kinh ngạc thấy nam nhân với mái tóc dài màu trắng, đang ngồi trên sofa tán gẫu với Nam Môn Thiên.

Nghe tiếng động trên lầu, cả hai hướng sự chú ý theo âm thanh vừa nghe.

Nam nhân tóc trắng, khuôn mặt đẹp tinh xảo, làn da trắng, thoạt nhìn qua đôi bàn tay thon thả, hẳn là xuất thân trong gia tộc nào đó, sở dĩ An Ngôn nghĩ thế, bởi xuất thân của cô là thiên kim lá ngọc cành vàng, tiệc tùng giới thượng lưu đã từng tham gia.

"Ta lại gặp nhau!"

Người đàn ông lịch thiệt bước đến gần, hương thơm trên người anh ta rất quen, đầu cô nhảy số, cô khẽ hỏi:



"Là anh?"

"Ừ... Em nhận ra anh rồi Ngôn Ngôn."

Người đàn ông vui mừng ôm cô vào lòng. An Ngôn vội đẩy ra giữ khoảng cách.

"Xin anh giữ khoảng cách, chông tôi hay ghen lắm!"

Anh cười khẩy, rõ ràng nàng lừa người. Những gì tên Nam Môn Thần đó làm, anh đã nắm hết trong lòng bàn tay.

"Ừ... Anh xin lỗi." Nam nhân lùi bước về sau.

Nam Môn Thiên nhận được cuộc gọi nên vội rời khỏi nhà. Đúng lúc này Từ Hoa Kiều bước đến cửa trong thấy trai đơn gái chiếc, ả núp sau cửa quan sát, nam nhân kia thật anh tuấn.

"Một con tiểu thư nghèo, mà lắm trai chui đầu vào."

"..."

"Anh là ai?"

"An Ngôn em hỏi gì vậy?" Người đàn ông kinh ngạc. Anh và cô lớn lên bên nhau. Gia đình hai bên cũng thân thiết cơ mà, vấn đề gì? Tại sao cô không biết anh.

"Anh tên gì vậy? Hương thơm trên người anh, chứng tỏ anh là người trên tàu đó."

Nam nhân cười mỉa mai bản thân, hoá ra An Ngôn dựa vào mùi hương mà nhận ra người đàn ông đường độ siết tay cô không buông trên du thuyền kia.

Liệu 5 năm trước chuyện gì đã xảy đến với người con gái anh yêu. Năm đó anh phải quay về Anh Quốc bởi ông nội bệnh nặng, ngày chia ly vội vã, nên đã không từ mà biệt.

"Có duyên chúng ta sẽ gặp lại!" Anh nhìn đồng hồ sắp điểm 11 giờ, e rằng Nam Môn Thần về, thế nên dứt câu anh cũng nhanh chống rời khỏi biệt thự. Trước khi đến anh đã tính toán giờ giấc né Nam Môn Thần.

Xe vừa ra khỏi cổng thì ngược hướng xe chở Nam Môn Thần. Trong xe hắn bất giác nhìn qua thấy nam nhân kia quen quen.

Xe dừng trong sân, Nam Môn Thần bước xuống, tiến vào phòng khách thấy An Ngôn ngồi đó, nét mặt thất thần.

"Có chuyện gì?" Hắn đứng chống nạnh trừng mắt nhìn cô.



An Ngôn im lặng nhìn hướng khác, bởi phía sau hắn Từ Hoa Kiều đang bước đến.

Cô nghĩ hắn đi đâu cũng mang nữ nhân mưu mô bên cạnh, thế mà lúc nào cũng nói cô tâm cơ, nực cười thật.

"Tại sao không trả lời?"

An Ngôn nhìn Từ Hoa Kiều khoát tay hắn, mi tâm cụp xuống.

"Anh quan tâm tôi làm gì?" Cô đứng dậy lướt qua hắn.

Đôi tay hắn siết chặt, nữ nhân dám dùng yêu sách giận giỏi hắn sao? "Hoa Kiều, em về đi."

Dứt lời, hắn đi thẳng lên lầu, mặc cho nữ nhân phía dưới giòn điệu nhõng nhẽo.

An Ngôn khoá cửa phòng, làm hắn tức điên, vung chân muốn đáp cửa, bỗng phía sau truyền tới thanh âm của Mộc Bình.

"Môn Thần, để con bé nghỉ ngơi đi."

"Mẹ..."

Mộc Bình giật mình khi nghe Nam Môn Thần gọi tiếng mẹ, bà rưng rưng nước mắt, nhưng nhanh chóng nhận ra Nam Môn Thần nhớ Thẩm Bình mới gọi thế.

Hắn thu tay trên không trung về...

[...]

"Thiếu gia, tại sao An tiểu thư không nhớ ngài?"

Hàn Thanh vừa xoay vô lăng, vừa nhìn vào gương chiếu hậu kiểm tra sắc mặt chủ nhân.

Người đàn ông im lặng, nhìn ánh nắng chói chang ngoài ô cửa, hỏi tưởng về một cô bé thuở nhỏ nô đùa cùng anh trong sân toàn hoa hồng.

Mẹ anh đã ước định hôn ước cho cả hai. Anh rất thích cô bé đó, nghĩ khi lớn nhất định sẽ là bờ vai vững chắc nữ nhân ấy, ngờ đâu phong ba bão tấp ập đến khiến hai người xa cách 5 năm dài đằng đẳng, ngày về lại nghe chính miệng nàng nói đã có chồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện