Tử Dung vừa soi gương, tay vừa chải tóc chậm rãi. Cứ thẩn thờ khá lâu, cô ngồi ở đây cũng đã gần nửa giờ trôi. Chẳng hiểu bản thân đang nghĩ gì lúc này mà sao trong cô vẫn mãi nôn nao liên hồi. Tử Dung đang đợi chờ điều gì vậy?

Hôm đó vừa trông thấy Phục Ân thì biết bao cảm xúc chợt ùa về. Khơi gợi lại tháng ngày ấy, khi anh yêu cô hơn cả bản thân mình. Anh đã từng nói sau khi ra trường, xong đại học, anh sẽ tổ chức một lễ đường nhỏ bên bờ biển. Hoa trang trí màu tím, trải thảm màu tím, chiếc bảng đề tên cũng màu tím. Ngày hôm đấy khách mời sẽ mặc trang phục trắng, cả thông gia hai bên cũng vậy. Còn cô, soire tím lộng lẫy, đính đầy hạt lấp lánh, thêm nụ cười rạng rỡ sẽ là cô dâu của anh. Nhưng rồi...Mộ Phàm xuất hiện trong đời cô. Tử Dung chẳng hiểu sao lại bất chấp chạy theo Mộ Phàm không do dự. Để rồi bỏ lại người đã yêu thương, chiều chuộng mình hết lòng.

Ước gì lúc ấy quay trở lại, có lẽ Tử Dung đã không đoạn tình như vậy. Đúng là "có không biết hưởng, mất rồi mới hối tiếc". Phục Ân bây giờ càng điển trai, thân người vạm vỡ hơn trước rất nhiều. Trông anh ôn nhu, chững chạc, thật đáng để dựa vào.

Tử Dung hơi mỉm môi nhẹ. Không biết Phục Ân còn nhớ thời thanh thiếu không. Mong rằng anh sẽ biết có một người con gái đến bây giờ vẫn còn nhớ đến anh.

- Em à, đi ngủ thôi.- Mộ Phàm ghì vai cô rồi tựa cằm lên.

- Anh ngủ trước đi, chốc em lại.- Đặt chiếc lược xuống bàn trang điểm, Tử Dung lại ngắm mình trong gương.

- Được rồi! À, ngày mai anh đưa em về nhà ăn tối nhé. Lâu rồi em không về thăm ba mẹ đấy.- Mộ Phàm hôn nhẹ lên má cô.

- Em biết rồi, anh ngủ đi.- Tử Dung khó chịu đẩy anh ra.

Mộ Phàm không nói gì nữa, chần chừ một lúc rồi đến giường và nằm xuống. Hai mắt anh vẫn mở trao tráo, không ngủ được. Tử Dung cần gì phải gắt gỏng như vậy. Cô rất thích mỗi lần được anh hôn trước khi ngủ mà. Bây giờ lại dễ cáu gắt thế. Cuối cùng thì cô đang và đã nghĩ gì? Khoảng cách mỗi ngày một xa, thực tế và tình cảm đều như nhau. Hiện tại, cứ muốn gần cô thì anh lại thấy có gì đó gượng gạo, không tự nhiên như trước. Tử Dung bắt đầu thay đổi, thay đổi đến nỗi chính anh cũng chẳng nhận ra.

...

Lấy sấp giấy tờ trong hộc bàn, Vỹ Khanh cứ lật qua lật lại tìm gì đó. Anh nhíu mày, không vào vài hôm mà sao mọi thứ đã rối mù lên rồi? Rõ ràng hôm trước anh đã kẹp hợp đồng vào tệp này, còn cất vào ngăn tủ cẩn thận. Ấy vậy mà giờ lại không thấy đâu.

*Cốc...Cốc...*

- Vào đi!- Vỹ Khanh tiếp tục tìm, không nhìn ra cửa.

Cánh cửa bật mở, Lạc Y vào trong rồi nhẹ nhàng đóng lại. Hết tuần này Phục Ân bận công tác. Do Vỹ Khanh vừa khỏi bệnh, công ty lại nhiều việc đang chồng chất nên buộc anh phải gửi cô qua giúp Vỹ Khanh giải quyết.

Lạc Y không khỏi lo lắng, Vỹ Khanh không giống Phục Ân. Anh ấy có lẽ khó gần hơn cả Phục Ân nữa. Từ khi vào đây cô ít tiếp xúc với Vỹ Khanh, tương tác không quá mười lần. Chủ yếu cô toàn gặp Phục Ân ký tên thôi. Chỉ khi anh không có ở đây thì cô mới qua gặp Vỹ Khanh. Mà hầu như những lần đó trưởng phòng đều đi, vì cô ấy cũng cần gặp Vỹ Khanh để sơ lượt thêm nhiều việc mới cho phòng kế toán. Không biết anh ấy có khó khăn, quyết đoán hơn Phục Ân không nữa.

Lạc Y rón rén đi đến gần bàn làm việc rồi cúi chào anh.

- Chào Phó Tổng!

- À, Lạc Y! Đến rồi à?- Ngước lên nhìn cô, anh thốt lên nhiêu đó rồi lại tiếp tục việc dang dở.

- Vâng...Phó Tổng đang cần gì sao?- Cô mím môi, e dè nói.

- Tôi đang tìm bản hợp đồng với Nhạn Quân. Nãy giờ tìm mãi không thấy, đau cả đầu.- Vỹ Khanh vỗ tay lên trán.

- Để tôi giúp ngài.- Lạc Y nhìn sắc mặt, dò theo thái độ của anh.

- Được đó, phiền Lạc Y vậy.- Vỹ Khanh mỉm cười.

Lạc Y thở phào. Phó Tổng thực ra cũng không đáng sợ như cô nghĩ. Lúc nãy anh ấy còn cười khiến Lạc Y càng vững tâm thêm phần nào. Cô lấy tệp hồ sơ rồi lật ra tìm kiếm. Không lâu sau đó, Lạc Y lấy ra hai bảng hợp đồng cùng một đối tác Nhạn Quân. Đặt lên bàn, cô đẩy lại trước anh.

- Nó đây ạ!

- Ơ...a...- Chợt Vỹ Khanh bật cười một cái.- Ấy vậy mà nãy giờ tôi không tìm ra.

- Tại hai bản kẹp ở phía sau hợp đồng với AG.

- Cảm ơn cô! À...quên mất. Mời cô ngồi.- Vỹ Khanh đưa tay về phía sofa.

- Vâng!- Lạc Y gật nhẹ đầu rồi theo sau anh.

Ngồi phía đối diện, Vỹ Khanh rót trà vào tách và đẩy lại trước mặt cô. Lạc Y nhận lấy, tiếp tục dò xét thái độ để dễ hoà hợp với anh hơn. Vỹ Khanh cũng chẳng thua kém Phục Ân một tí nào cả. Ngoại hình, vóc dáng đều có đầy đủ. Tính cách lại ôn nhu, thảo nào những cô gái nhân viên lại say anh như điếu đổ. Họ bảo anh dễ gần hơn Tổng Tài nhiều nhưng không biết sao khi tiếp xúc với anh thì cô lại hồi hộp, run bần bật.

- Tôi nghe anh Ân bảo Lạc Y rất thông minh, chỉ cần tóm tắt sơ về việc cần làm thì cô sẽ hiểu cụ thể mình nên làm gì.- Anh nhấp môi một cái rồi cất tiếng.

- Tôi không giỏi thế đâu. Là Tổng Tài quá khen thôi.- Cô ái ngại, cúi thấp đầu.

- Năng lực của cô thì tôi còn lạ gì nữa đâu chứ.- Anh đặt tách trà xuống bàn.- Anh Ân đã nói với tôi, cô cứ giúp tôi như giúp anh Ân là được. Không có gì khó khăn cả.

- Vâng...- Lạc Y gật gù, đôi môi mềm chỉ thốt ra được nhiêu đó.

- Không cần lo lắng như thế.- Vỹ Khanh bật cười đến tít cả mắt.- Anh Ân mà cô còn tương tác được, tôi chẳng hề hấn gì so với anh ấy đâu.

- Phó Tổng nói thế cũng làm tôi an tâm phần nào rồi.- Lạc Y mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm, thư thả hẳn.

*Reeng...Reeng...*

Điện thoại của Lạc Y reo liên hồi, cô nhìn Vỹ Khanh thì thấy anh gật đầu đồng ý. Cúi thấp đầu, cô lướt nút xanh và nghe.

"Mình nghe đây Mẫn. Có gì không?"

- Phụt...khụ khụ...

Vỹ Khanh bị sặc, bị sặc vì nước trà. Quá vô lý nhưng đối với anh bây giờ là thật. Lạc Y mà gọi tên anh ngay lúc này thì sẽ lộ ra hết. Mẫn mà biết sẽ nghĩ anh xem thường cô nên mới giấu nhẹm gia thế của mình đi.

- Ơ...Phó Tổng, ngài không sao chứ?- Lạc Y hốt hoảng.

Cô định chạy đến giúp thì anh đã xua tay, ra hiệu cho cô tiếp tục. Lạc Y đã gọi như thế nếu Vỹ Khanh còn lên tiếng thì sẽ chết toi. Thế nào Mẫn cũng sẽ tiếp tục nổi trận lôi đình. Bản thân anh trải qua một lần là quá đủ rồi.

...

Tuệ Mẫn ngồi trong phòng. Cầm lọ thuốc trên tay, cô săm soi nó. Đây là lọ thuốc tránh thai cơ mà. Tại sao nó lại có ở đây? Rốt cục thì Lạc Y đang làm gì vậy? Có liên quan gì lọ thuốc này không?

Dạo này trông Lạc Y rất lạ. Ban ngày thì thôi nhưng đến đêm lại ủ dột, trằn trọc không ngủ được. Hay là do áp lực công việc? Cũng chẳng đúng! Công việc...liên quan gì thuốc tránh thai? Lạc Y đang có chuyện gì rồi, không thể nào lại xuất hiện lọ thuốc ngay trong nhà này. Mẹ thì ít ra ngoài, còn cô mua thứ này làm gì đâu, chỉ có Lạc Y thôi. Hay là có gì khác? Cuối cùng là gì ta?

Tuệ Mẫn đến giường rồi thả người xuống. Cô mong là Lạc Y sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhìn Lạc Y mỗi ngày một trầm mặc, cô không thể yên lòng.

Cánh cửa bật mở, Lạc Y vào trong rồi đóng lại. Cô mỉm cười khi thấy Tuệ Mẫn nằm nhìn mình. Đặt ví lên bàn trang điểm, Lạc Y nói.

- Cậu không xem phim cùng mẹ sao?

- Hôm nay mình không hứng. Có bưởi trong tủ lạnh mình tách rồi ấy cậu tắm rửa đi rồi ra ăn.- Tuệ Mẫn ngồi dậy.

- Uhm, mình có mua thứ cậu cần đây, mình để nó trên bàn nhé.- Nói rồi Lạc Y mở tủ quần áo ra.

- À Y à...- Tuệ Mẫn lấp lửng, không biết nên nói sao.

- Sao vậy?- Lạc Y lấy đồ và không nhìn Mẫn.

- Cái lọ thuốc...lọ thuốc PhsarDape ở đâu ra vậy?

Lạc Y giật bắn người. Cô quay lại, hai mắt mở to nhìn Tuệ Mẫn. Bỗng nhiên tim cô đập liên hồi, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra. Trong đầu cô trống rỗng, không thể nghĩ được gì. Mẫn tìm ra rồi, nên nói sao đây.

- Cậu...thấy ở đâu?

- Mình đang dọn phòng, định lấy vali hôm trước mà cậu mang theo công tác đi giặc thì thấy trong đó.- Tuệ Mẫn ngây ngô nhìn cô.

- À...đó...đó là thuốc đau đầu...đúng rồi! Là thuốc đau đầu. Do mình sợ chúng bị rơi nên xin một lọ rỗng bỏ vào...không ngờ nó lại là lọ thuốc tránh thai ha...hơhơ...- Lạc Y cười hì cho qua chuyện.

Tuệ Mẫn đi đến đối diện Lạc Y. Áp sát mặt, hai mắt Tuệ Mẫn nheo lại nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bối rối của cô.

- Cậu nói dối! Mình lên GAG search cậu xem nhé. Nhãn hiệu và viên thuốc đều giống nhau.

- Mình...nói thật mà!- Lạc Y lấp bấp.

- Mình không tin, cậu nói mình biết đi. Tại sao cậu lại có nó? Rồi bây giờ cậu lại nói dối?- Tuệ Mẫn càng nhíu mày, ấm ức ép buộc cô.

- Mình...mình không muốn có em bé.-Cô cúi thấp đầu, lí nhí nói.

- What??? Cái gì chứ? Cậu đùa à?- Tuệ Mẫn không thể tin vào tai mình.

- Cậu biết bấy nhiêu được rồi, mình...không nói thêm gì nữa.

Lạc Y quay về phía tủ, tiếp tục lựa đồ. Hai tay cô run run, có cố gắng làm sao cũng chẳng thể lấy ra được một bộ. Nuốt nước bọt cái ực, cô liếm nhẹ môi.

Tuệ Mẫn nhíu mày khó hiểu. Mẫn không hiểu nổi Lạc Y đang làm gì nữa. Mẹ mà biết được thì ra sao đây? Còn tương lai của cô, biết làm thế nào bây giờ. Tuệ Mẫn lo lắng, thấy cô quay đi thì liền nắm khủy tay kéo lại.

- Mình có phải bạn thân của cậu không?- Mẫn hỏi.

- Cậu không phải là bạn mà là tri kỷ của mình.- Lạc Y mỉm cười gượng gạo.

- Vậy thì mình có thể biết được những gì đang diễn ra với cậu, đúng chứ?- Đôi mắt trong veo của Mẫn nhìn thẳng vào cô, mong mỏi câu trả lời.

- Mình...

Lạc Y lưỡng lự. Hai tay cô đan chặt vào nhau. Cắn chặt môi dưới, trong lòng lại hồi hộp khó tả. Cô phải làm gì ngay lúc này đây? Có nên kể hết cho Mẫn nghe hay không? Nên làm gì? Cô phải làm gì bây giờ?

- Đúng không Lạc Y?- Tuệ Mẫn gặng hỏi một lần nữa.

- Uhm!- Cô gật đầu.- Mình chấp nhận làm vợ bé của Tổng Tài...

- Cậu đùa??? Đừng đùa như thế, nó không hề vui.- Mặt mày Tuệ Mẫn lúc này biến sắc hoàn toàn.

- Không! Mình nói thật! Mình yêu anh ấy, mình đồng ý đánh đổi tất cả để được cạnh anh ấy thôi.- Lạc Y khịt mũi, hai mắt cô bắt đầu đỏ hoe, ngấn lệ.

- Không đúng phải không? Anh ta đã cưỡng bức cậu bao nhiêu lần rồi? Mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu mà.- Tuệ Mẫn bật khóc nức nở, ghì chặt vai cô mà hối thúc.

- Thật đó Mẫn à!- Lạc Y vỡ òa ra, cô lao đến ôm chặt lấy Tuệ Mẫn.- Sang năm anh ấy sẽ cưới vợ. Mình đến trước nhưng vẫn là cái bóng sau cô gái ấy.

Tuệ Mẫn nhắm chặt mắt, mặt cô tái đi, đầy thống khổ. Lạc Y ngốc! Lạc Y rất ngốc! Tại sao lại chấp nhận đánh đổi cả một đời con gái cho một người vô tình bạc nghĩa như thế. Dù có thế nào cô cũng không tin anh ta thật lòng với Y. Nếu lo lắng và yêu thương Y thì không bao giờ anh ta để Y chịu thiệt thòi cả. Áp tay vào mặt Lạc Y, Mẫn nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt.

- Mẹ mà biết là lớn chuyện đó. Bỏ đi Y, anh ta không xứng.

- Làm sao mình bỏ đây? Mình không làm được.- Đôi mắt cô ướt đẫm và rơi nước mắt không ngừng.

- Nếu như yêu cậu thì anh ta đã bỏ vợ mà cưới cậu. Còn cậu? Đồng ý cho người mình yêu dễ dàng lấy vợ thế sao? Bây giờ vui thì khác còn sau này, khi chán chê rồi anh ta có còn chiều chuộng cậu nữa không?- Tuệ Mẫn lấy lại hết bình tĩnh của mình rồi nói cho cô nghe.

- Mình...- Cô ấp úng.

- Thanh xuân là để bỏ lỡ. Một lần cậu cố nắm lấy điều không thuộc về mình thì vạn lần đau...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện