- Khoan đã! Dừng lại đi!!!

Cả kháng phòng ngưng ngay việc tươi cười rôm rả chúc mừng cho đôi uyên ương mới và tập trung nhìn ra phía cửa chính. Một cô gái với dáng người đầy đặn, cao ráo. Gương mặt sắc sảo, đẹp đến xuất sắc. Mái tóc dài đến mông màu đen óng ả và bồng bềnh. Trên người mặc bộ váy đắt đỏ, trang sức cũng thuộc dạng gia thế tầm cỡ. Người con gái ấy là một đại minh tinh nổi tiếng nhất Lâm Mộc Quốc lúc bấy giờ, Tô Liễu Na.

- Phục Ân, anh quên em dễ dàng như vậy sao?

Mọi người trong khán phòng đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.

- Cô ấy chẳng phải là Tô Liễu Na sao?

- Cô ấy làm sao đến đây?

- Đời tư rất trong sạch, cô ấy từng nói sẽ không có scandal nào trong sự nghiệp.

- Đừng bảo cô ấy đang "ôm đùi lớn" của Thượng Tổng nhé!?

- ...

Cô ấy bước vào trong với sự kinh ngạc tột độ của mọi người. Vừa đi, Tô Liễu Na vừa rưng rưng, không ngăn nổi hai dòng nước mắt của mình. Đến bên cạnh Phục Ân, cô ôm lấy khủy tay và nhìn anh bằng ánh mắt đầy hi vọng. Lạc Y choáng váng, quan hệ của họ bắt đầu từ bao giờ? Cô ấy là ai? Cô ấy từ đâu đến? Tim như thắt chặt lại, cô không thể thở nổi. Thượng Phục Ân, cuộc sống của anh rốt cục là phức tạp như thế nào vậy?

- Phục Ân, đêm đó chúng ta cùng nhau ở Rushdan anh hứa sẽ cưới em mà. Còn giọt máu này, anh bảo em phải sống sao đây?

Áp tay vào bụng, Tô Liễu Na vỡ òa ra. Lạc Y cũng vô thức mà đặt tay vào bụng mình. Cô cũng mang thai con của anh, giọt máu mà khó khăn lắm cô mới có được. Nhìn bụng cô ấy vẫn chưa lớn, chắc hẳn là cái thai vừa mới đây thôi.

Thượng Cửu gia nhíu mày, cho tay vào túi. Ông nghiêm mặt, liếc mắt nhìn Tô Liễu Na.

- Tô tiểu thư, đây là nơi thiêng liêng, cô muốn gì thì đến nhà của tôi sau. Không tiễn!

- Ông! Ông đừng làm ngơ như vậy. Phục Ân cưới vợ vậy còn đứa bé này thì sao?- Tô Liễu Na nhìn ông với đôi mắt sâu thẳm song liền quay sang Phục Ân.- Anh à, anh cần em đúng không? Hãy nói anh cần em như đêm đó đi. Anh có biết, khi thức dậy và không thấy anh ở đó, em đã thất vọng như thế nào hay không?

- Chị nên cẩn trọng lời nói với nội tôi một chút.- Nghi Nhi vừa thấy đã không vừa lòng, liền lên tiếng gắt gỏng.

- Bình tĩnh nào Nghi Nhi.- Nhược Thần bên cạnh cố trấn an cô.

Lời bàn tán bắt đầu sôi nổi hơn hết, đỉnh điểm là chuyện Tô Liễu Na nói về đêm ấy. Đưa mắt nhìn Giai Giai, sau đó Phục Ân gạt tay cô ấy ra rồi bước đến trước Lạc Y. Không suy nghĩ thứ gì, anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng.

- Cưới được em là niềm hạnh phúc nhất đời anh!

Giai Giai đứng dậy, cô nhìn bao quát cả căn phòng rồi dõng dạc cất tiếng.

- Mọi người hãy mở điện thoại vào trang ET có tên Tô Tiểu Na, xem xong đoạn clip đó, mọi người hãy nhận định người đàn ông kia phải có phải Thượng Tổng của chúng tôi hay không. Và trong clip có cụ thể ngày giờ. Khách sạn Rushdan ở Thục Xuyến, còn Thượng Tổng của chúng tôi cùng đêm ấy đã ở Nam Phiến đưa Phí Tiểu Thư đi chụp ảnh cưới thì sao có thể ở đó cùng giờ được khi hai thành phố cách nhau xa như vậy. Cô Tô Liễu Na, cô phải nhìn ra hậu quả khi vu oan cho Thượng Tổng chúng tôi đi nhé.

- Cô gạt người! Người đêm đó là Phục Ân, là Phục Ân.- Tô Liễu Na quát.

- Uhm hmmm...Thượng Tổng, anh nói gì đi.- Giai Giai nhướng mày.

Phục Ân ôm lấy bả vai của Lạc Y. Cô nhìn anh với ánh mắt đầy phức tạp, thấy vậy Phục Ân liền nở nụ cười ôn nhu trấn an.

- Yên tâm vợ nhé!- Dùng ánh mắt sắc bén, có thể dùng để giết người nhìn Tô Liễu Na, tay càng siết chặt vai cô, Phục Ân lãnh đạm nói.- Tôi đồng ý có qua lại với Tô Liễu Na.

- Anh hai!- Nghi Nhi mở to mắt, ngạt nhiên tột độ.

- Ơ...

Tuệ Mẫn và mọi người đều sửng sốt. Vậy là thật sao? Ngoài Lạc Y cô đã biết ở cạnh anh từ trước thì vẫn còn một người khác. Ngày đó Tuệ Mẫn kêu Lạc Y buông bỏ quả là không sai.

- Ơ...là thật sao?

- Vậy là những gì cô ta nói là thật à? Nhưng người trong clip đâu phải Thượng Tổng.

- Hôn thê đã định từ lâu mà qua lại với người khác? Gian tình!

- ...

- Phục Ân!- Thượng Cửu gia nghiến răng.

Bên phía Phí lão gia và Phí phu nhân cũng không hài lòng ra mặt. Trước nơi linh thiêng như thế này lại có thể xuất hiện loại chuyện đáng xấu hổ đó ư?

- Tôi từng nói chúng ta chỉ là quen biết bình thường. Không phải cô đến gặp tôi vì muốn "ôm đùi lớn" hay sao? Còn cái thai này, cô giữ cũng được, phá cũng chẳng sao. Khi nào sinh ra và xét nghiệm ADN đúng là con tôi, tôi sẽ nhận.- Nói rồi anh quay sang Cha Xứ.- Mong Cha đọc tuyên thệ, tát thành cho chúng con.

Lập Hàn, Giai Giai cùng vệ sĩ đi đến kéo Tô Liễu Na ra ngoài. Cô ta không phục, cứ giãy giụa, gào khóc mãi không thôi.

- Phục Ân, không phải vậy. Đêm đó là anh, hương nước hoa đó cũng là của anh kia mà...

- Tô tiểu thư, mong cô giữ yên lặng một chút.

Giai Giai liếc mắt, cùng đi ra ngoài. Phiền phức, biết thế nào Tô Liễu Na cũng tìm đến đây, Thượng Phục Ân đúng là tiên đoán như thần.

- Giờ đây hai con đã chính thức là vợ chồng. Hiện giờ hai con có thể đốt nến và ký vào danh sách các đôi tân hôn.

Lạc Y như nhấc chân không nổi, gặp thêm bội váy rườm rà khó khăn. Trong đầu cô lúc này là một mớ hỗn độn. Cưới Thiên Anh là niềm hạnh phúc nhất của anh sao? Rốt cuộc trong lòng anh tồn tại Phí Thiên Anh hay Kiều Lạc Y? Không lẽ tháng ngày ở Thục Xuyến, do nhớ thương Thiên Anh nên cô mới làm vật thay thế sao? Phục Ân bên cạnh thấy Lạc Y cứ loay hoay với bộ váy cưới, anh liền giúp cô nhấc nhẹ chân váy cho dễ di chuyển. Mặc kệ anh làm gì, Lạc Y quay người đi một mạch, không đoái hoài gì đến.

Giai Giai cùng Lập Hàn và vệ sĩ mang Tô Liễu Na ra khỏi Thánh Đường. Cô ấy vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi họ. Ra đến giữa sân, Lập Hàn phất tay ra lệnh vệ sĩ buông cô ấy ra. Cho hai tay vào túi, anh nhàn nhạt nói.

- Tô Liễu Na, cô không nghĩ rằng sau hôm nay thì sự nghiệp đều tiêu tan sao?

- Các người...các người...tôi muốn gặp Phục Ân, anh ấy không thể nào đối xử với tôi như vậy.- Liễu Na gào lên.

- Cô biết vì sao Thượng Tổng muốn tiếp cận cô không? Vì ngoại hình này sao? Vì ánh hào quang cô đang có à? Hừ!- Giai Giai nhếch môi.- Cô về hỏi lại cậu mình, Tu Nhiễm đi cô gái.

- Cậu? Là sao chứ?

Tô Liễu Na chưa kịp định thần lại thì cánh phóng viên đã ập vào rất nhiều họ vây quanh cô ấy, tiếng máy ảnh và những câu hỏi dồn dập không ngừng.

- Tô Liễu Na, clip nóng của cô bị tung lên mạng sáng nay là thật chứ? Người đàn ông đó đích thực không phải Thượng Tổng.

- Chuyện "ôm đùi lớn" Thượng Tổng và bị từ chối phũ phàng là thật sao?

- Cô vì bị từ chối, mang hàm ức mà đến đây để phá lễ cưới và vu oan Thượng Tổng phải không?

- Cô Tô...

- Cô Tô à...

Tô Liễu Na bấn loạn. Từ trước đến nay cánh phóng viên, nhà báo bâu vào cô chỉ vì cô rất toả sáng với đời tư trong sạch. Hôm nay họ cũng vây lấy cô nhưng vì một scandal chấn động cả làng giải trí. Điện thoại Tô Liễu Na reo liên hồi. Có cả đạo diễn Triệu của bộ phim mà cô đang thủ vai nữ chính. Bên phía quản lý của cô cũng vậy, không khá hơn là bao. Điện thoại họ reo in ỏi từ smartphone cho đến điện thoại để bàn. Những hợp đồng quảng cáo hay những bộ phim chuẩn bị bấm máy đều bị hủy bỏ. Trước scandal lần này, có lẽ Tô Liễu Na sẽ rất khó khăn để lấy lại hình tượng. Cũng có thể sự nghiệp sẽ lụi tàn từ đây.

Không để ý đến cô ta, Lập Hàn và Giai Giai quay vào trong. Bên cạnh Giai Giai, Lập Hàn thì thầm.

- Chuyện của Lạc Y sao rồi?

- Chưa có tung tích.- Vẻ mặt của Giai Giai hầu như không quan tâm gì mấy.

- Em cố gắng đi, sau khi về Thục Xuyến anh cũng sẽ hỗ trợ.

Nói rồi Lập Hàn quay lưng đi vào trong trước. Giai Giai nhìn theo bóng anh rồi nhìn lên bầu trời trong vắt. Rốt cuộc là sao đây? Tưởng chừng 1 Kiều Lạc Y bỏ đi là yên ổn, ai ngờ lại xuất hiện 1 Phí Thiến Anh giống như khuôn đúc. Người mới thế cũ, cho dù không phải Kiều Lạc Y thì có Phí Thiên Anh bên cạnh cũng là "lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén". Giai Giai quay người vào trong. Bỗng chốc cô thấy có bóng dáng của ai đó sau cây cổ thụ to ở đằng xa. Là một cô gái, mặt mày bịt kín mít khiến cô cũng khó lòng nhận ra. Liếc mắt một cái, Sở Giai Giai quay người đi vào.

...

Lạc Y ngồi trên chiếc giường êm ái trong phòng tân hôn ở Thượng Gia. Cô cứ thất thần suy nghĩ mãi về chuyển trong lễ cưới. Dẫu sao cô cũng tin Phục Ân không qua lại với cô ấy. Ngày trước là cô luôn kề cạnh với anh mà. Phục Ân lại càng không thích phụ nữ trong làng giải trí, rất thị phi và phức tạp. Có uẩn khuất gì ở đây không?

Còn lúc sáng, anh bảo cưới Thiên Anh là hạnh phúc, lại ôn nhu gọi một tiếng "vợ". Sao lòng cô bây giờ lại vỡ nát thế này? Trong lòng anh rốt cuộc là có ai vậy? Kiều Lạc Y có hề tồn tại không?

*Cốc, Cốc*

Lạc Y giật mình, cô vội ra ngoài mở cửa. Cánh cửa mở ra, Lạc Y liền thấy Tuệ Mẫn đang vẫy tay chào.

- Chào chị dâu, em vào được chứ?

- A ơ...- Lạc Y bỗng thấy ngượng ngượng với cách gọi này nhưng rồi cũng mỉm cười gật đầu.- Mẫn vào đi.

Tuệ Mẫn theo sau Lạc Y vào trong. Nhìn người con gái trước mặt bỗng chốc cô ấy nhớ người bạn thân của mình rất nhiều. Phải làm gì đây? Không cách nào Tuệ Mẫn có thể liên lạc với Lạc Y. Từ nhỏ đến lớn đều không sung sướng, số phận đến khi nào mới buông tha cho Lạc Y đây?

- Ngày mai em phải về lại Thục Xuyến rồi nên bây giờ em muốn nói chuyện với chị nhiều hơn.- Tuệ Mẫn mỉm cười.

- À, Tuệ Mẫn sống ở đây với ai? Người thân à?- Lạc Y vờ hỏi.

- Em ở cùng với mẹ nuôi và người bạn thân nhất. Cậu ấy...rất giống chị.- Tuệ Mẫn thoáng buồn khi nhắc đến Lạc Y.

- Ừm...cậu ấy đâu rồi? Còn mẹ của cậu ấy, bác ấy vẫn khỏe chứ?- Lạc Y mím môi, nghiêng đầu hỏi, trong lòng chợt quặn đau.

- Mẹ vừa phẫu thuật đó chị, tiến triển rất tốt. Do bác sĩ yêu cầu chuyển sang phòng dịch vụ để tiện theo dõi, nhưng ngặt là người thân không được vào, cho nên em mới có thời gian đến đây đó. Còn bạn ấy đi đâu mất tích, đến bây giờ vẫn chưa có thông tin. Thực sự em rất muốn nhận được cuộc gọi từ cậu ấy, một lần thôi cũng được.- Tuệ Mẫn cắn chặt môi dưới.

- Bạn Mẫn sẽ về sớm thôi mà.- Lạc Y mỉm cười, cô rất biết ơn Tuệ Mẫn, dẫu có ra sao thì cô vẫn còn cô ấy là điểm tựa cuối cùng.

- Em vào được không chị hai?- Giọng của Nghi Nhi bên ngoài vọng vào.

- Em vào đi!- Lạc Y nói.

Nghi Nhi vào trong. Đóng nhẹ cửa phòng lại, cô ấy lon ton đi đến bên Lạc Y và Tuệ Mẫn. Lấy hai chiếc hộp trong túi ra, Nghi Nhi đưa cho mỗi người một hộp.

- Đây là gì vậy Nhi?- Tuệ Mẫn không khỏi thắc mắc.

- Em mua cho chị hai một sợi dây chuyền ngọc trai. Còn chị ba là một sợi lắc tay có đính kim cương đó.- Cô tinh nghịch mỉm cười.

- Em đã tặng quà cưới cho chị rồi kia mà.- Lạc Y nói.

- Dạ đúng rồi, mà này là em tặng riêng, còn quà cưới là khác nữa.- Nghi Nhi cười tươi tắn.- Hai chị mà không nhận là em buồn lắm đó.

- Được, được. Chị nhận mà.- Lạc Y mỉm cười.

- Cảm ơn em nha.- Tuệ Mẫn vươn tay xoa đầu Nghi Nhi.- Mà Nghi Nhi có người trong lòng chưa nhỉ?

- Em á?- Cô chỉ vào mình rồi cười hì.- Đương nhiên là có rồi. Anh ấy rất vui vẻ, lại ấm áp còn khi vào công việc thì cực kì trầm tính và nghiêm khắc.

- Em và anh ấy quen nhau à?- Lạc Y chu môi hỏi.

- Không, em chỉ là đơn phương thôi.- Nghi Nhi vẫn như vậy, nụ cười tươi tắn luôn hiện hữu trên môi cô bất cứ lúc nào.

*Cạch*

Phục Ân mở cửa, anh vừa vào trong thì trông thấy ba người đang nói chuyện với nhau. Tuệ Mẫn chào anh, anh gật đầu một cái rồi nói.

- Ba chị em xuống dùng bữa tối đi, nội đang chờ.

- Dạ!- Tuệ Mẫn đứng dậy rồi nắm lấy tay Lạc Y kéo đi.- Đi thôi chị dâu.

Lạc Y gật đầu, đưa mắt nhìn anh một cái rồi cô bước đi cùng Tuệ Mẫn. Người đàn ông này không phải là của cô nữa rồi. À mà...có khi nào anh đã là của cô đâu.

Sau khi Lạc Y và Tuệ Mẫn đi khuất bóng thì Nghi Nhi mới huýt tay anh rồi nháy mắt.

- Chị dâu đúng là số một nha hai.

- Con bé này, còn không mau đi.- Anh nhíu mày, có vẻ rất khó chịu.

- Giờ có vợ là quên mất em luôn.- Cô bĩu môi và nhanh chân chạy ra ngoài.- Em mách chị dâu cho anh biết.

Phục Ân thở dài, Thượng Nghi Nhi vẫn trẻ con như ngày nào. Hai anh em nhà đó không khác nhau một tẹo. Cả anh lẫn em cũng không thể nào nào lớn nổi. Chị dâu gì chứ, Nghi Nhi sai lầm mất rồi

Năm người cùng ngồi với Thượng Bạc Khiếu dùng bữa. Lạc Y và Tuệ Mẫn ngồi cạnh ông để dễ dàng gắp thức ăn cho ông hơn. Vỹ Khanh cho thức ăn vào chén của Tuệ Mẫn liên tục. Nghi Nhi cũng gắp thức ăn đầy ắp chén của Thượng Bạc Khiếu. Chỉ có Phục Ân và Lạc Y là gượng gạo, không đoái hoài gì nhau. Bỗng chốc, Phục Ân gắp một ít cá hồi cho vào chén của Lạc Y. Thấy cô nhìn với ánh mắt ngạc nhiên thì anh liền mỉm môi nhẹ.

- Vợ phải ăn nhiều vô!

- A...dạ.

Lạc Y hơi lúng túng nhìn thức ăn trong chén, cứ nghe mùi cá là cô nôn. Nếu như bây giờ ăn thì sẽ bại lộ liền cho xem. Thấy cô cứ chần chừ, Phục Ân đưa mắt nhìn rồi hỏi.

- Em sao vậy? Không ăn được à?

- Em...em thấy hơi mệt với lại em không ăn cá được.- Cô mím môi.

- Quản gia Trung, làm cho đại thiếu phu nhân ít cháo, gì cũng được nhưng tránh cá và hành.- Phục Ân nhìn người quản gia rồi nói.

- Làm thêm chén chè hạt sen cho con bé nữa.- Thượng Bạc Khiếu cũng nói theo.

- Vâng, thưa lão gia và đại thiếu gia.- Ông ấy gật đầu và đi vào bếp.

- Anh hai là nhất rồi, thương chị dâu như thế cơ.- Nghi Nhi nói với chất giọng ganh tị.

- Em ăn đi, nguội cả rồi.- Gắp ít thịt cho cô, Phục Ân nhàn nhạt dùng bữa tiếp.

Nghi Nhi bĩu môi, cô đã để ý từ nãy đến giờ. Phục Ân có đoái hoài gì đến Lạc Y đâu, một cái liếc mắt cũng chẳng có. Chỉ đến khi ông nội trừng mắt nhìn thì mới nhúc nhích chân tay. Hôn nhân theo hôn ước đúng là miễn cưỡng ghê.

Phục Ân để ý, cứ hễ món nào có cá và hành là Thiên Anh không đụng đến. Thói quen không ăn hành này rất giống Lạc Y. Cô cũng ghét hành, khi ăn trúng sẽ bị nôn kinh khủng. Có lần lỡ ăn hành mà Lạc Y nôn đến chết đi sống lại, hại anh còn tưởng cô đã có tin vui. Mà chẳng hiểu sao nhìn Thiên Anh và Lạc Y lại giống nhau cực kỳ. Ngoại hình chẳng bàn, còn cả tính cách và thói quen. Haiz, nếu không gặp cô ta từ trước thì có lẽ anh sẽ nghĩ là Lạc Y mất thôi.

- Phục Ân, sau khi về Thục Xuyến phải chăm sóc cho Thiên Anh chu đáo một chút. Con bé là gầy đi là ông không tha cho con đâu.- Thượng Bạc Khiếu cười tươi rói, năm nay nhà có hai đại hỷ khiến tâm tình ông thật tốt.- Còn Khanh nữa, con với Mẫn tính thế nào để nội còn thưa chuyện với Duy Thừa Khánh?

- Con và Mẫn một thời gian nữa sẽ đính hôn trước, xong rồi mới làm lễ cưới sau.- Vỹ Khanh cười híp mắt.

- Một thời gian là bao lâu?- Ông nhíu mày.

- Sẽ nhanh mà nội, nội ăn cái này nè.- Tuệ Mẫn gắp cho ông một ít thịt bò.

- Haiz, ta giờ chỉ có cháu dâu và cháu gái thôi là đủ rồi, còn hai ông tướng này nên vứt đi thôi.- Ông cười thích thú rồi lại tiếp tục dùng bữa.

...

Lạc Y ra vườn hoa đi dạo. Ở đây thật rộng và thoáng đãng, tâm tình được thư giãn rất tốt. Vài hôm nữa về lại Thục Xuyến, cô không biết phải làm gì tiếp theo bây giờ. Thân phận của cô lúc này khác với ngày trước. Phục Ân biết chuyện đứa bé trong bụng thì phải làm sao đây? Nên làm gì? Làm gì ngay lúc này?

- Em suy nghĩ gì đó?

Phục Ân không biết ở sau lưng cô từ bao giờ. Cho hai tay vào túi, anh bước đến cạnh cô. Quả là cao thật! Cô chỉ đứng đến vai của anh thôi. Đối diện anh, Lạc Y thấy mình vô cùng nhỏ bé. Lúc này sao anh lại nhẹ nhàng, ôn nhu như vậy? Vì cưới được người trong lòng sao?

- Không có, em chỉ muốn đi dạo chút thôi.- Cô lắc đầu.

- Anh đi cùng nhé?!- Anh nhướng một bên mày.

- Vâng!- Lạc Y gật đầu, tâm tình lại không tốt.

Cứ như đà này, có lẽ Phục Ân thực sự phải lòng Phí Thiên Anh thôi. Cô không muốn nó xảy ra một chút nào cả. Nhưng giờ đây làm thế nào để cô cấm cản được một người không thuộc về mình.

- Em có thể hỏi anh một chuyện chứ?- Lạc Y nhìn anh, đôi mắt đầy trông chờ.

- Được, em hỏi đi.- Ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, anh thốt lên.

- Anh thật lòng...muốn cưới em sao?

Lạc Y giương đôi mắt to tròn nhìn anh, chờ đợi câu trả lời. Cô ước anh sẽ khước từ, cô ước anh sẽ phũ nhận hoặc là anh sẽ lặng im và không nói gì hết cũng được. Để cô thấy trong lòng anh vẫn tồn tại hình bóng của Kiều Lạc Y, hình bóng của cô gái đã xem anh là tất cả.

Phục Ân nhìn Lạc Y. Đôi tay mạnh mẽ ấy kéo cô vào lồng ngực và ôm lấy thật chặt. Hai mắt vô định nhìn về phía trước, anh cắn chặt răng.

- Anh rất muốn cưới em.

- Anh...có thể bảo vệ cho em không?

Siết chặt vạt áo anh, Lạc Y mím môi, cổ họng như nghẹn ứ. Cả người run lên bần bật. Thì ra mọi thứ không như cô tưởng tượng. Suy nghĩ lúc trước của cô là đúng. Sau khi cưới rồi anh sẽ không cần Kiều Lạc Y nữa. Không cần...không cần nữa... Cõi lòng như vỡ nát, Lạc Y cố kiềm nén để bản thân không phải nấc nghẹn. Xin lỗi, cô đã sai thật rồi.

- Anh luôn bảo vệ gia đình. Em gả cho anh thì em chính là gia đình nhỏ của anh.

Nâng cằm Lạc Y, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, lướt qua rồi thôi. Lạc Y không nhắm mắt được, cô không thể tận hưởng phút giây ngọt ngào này. Nó chóng vánh, nó hững hờ và nó đầy cô độc. Nụ hôn này không dành cho cô mà dành cho Phí Thiên Anh. Dành cho tiểu thư Phí Trang Gia, dành cho đại thiếu phu nhân Thượng Tộc. Nó hoàn toàn rời khỏi cô, Kiều Lạc Y, một cô gái nhỏ nhắn xuất thân tầm thường.

Buông Lạc Y ra, Phục Ân cho con chip vừa gỡ trên áo của cô vào túi. Quay lưng vào trong, anh không quên nói với cô.

- Về phòng thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện