Kể lại là 2 tuần trước, anh đã thấy người phụ nữ này giao dịch tiền bạc và nhận một phong bì trắng từ người đàn ông có xăm trổ bặm trợn kia. Anh có đi theo nhưng mất dấu tên đó.
"Hàn Trúc, trả tự do cho Cao Đình!"
Văn Dương đứng trứng mặt Hàn Trúc ra lệnh, nhưng Hàn Trúc lướt thẳng vào nhà, đồng thời phất ta ra dấu, Vân Triết bước đến đưa Chúc Tử Yên vào xe chở về ngôi biệt thự mới mua trong thành phố A.
Vân Dương cũng ra về ngay sau đó...
- "Rầm."
Cửa phòng bị đạp ngã, Hàn Trúc xông vào bóp cổ Cao Đình khi cô vừa trong phong tắm bước ra.
"Hàn...Trúc...anh làm..." Cao Đình vùng vẫy cố gỡ bàn tay to, gắng sức hớp vài ngụm khí, trước khi cơ thể bị nâng lên không trung.
Trên cao nhìn xuống đôi mắt nam nhân âm lãnh như đã giết chết niềm kiêu hãnh trong cô gái 21 tuổi. Đúng vậy Cao Đình đã dành 3 năm thanh xuân ở bên cạnh người đàn ông dịu dàng, nhưng hiện tại anh ta đã hoá sói dữ, muốn cắn chết con mồi nhỏ.
"Em dám phản bội tôi trắng trợn vậy? Dẫn người đàn ông khác về nhà của tôi! ! !"
- "Rắc."
Âm thanh phát ra từ cái bóp cổ, mặt mày cô gái tái méc, vẫn chưa hả dạ hắn, một cú vung tay của nam nhân, thân thể nhỏ nhắn đau đớn, cô xuýt xoa hông bị va trúng cạnh tủ áo, chưa kịp bò dậy lại bị túm vạt khăn tắm kéo bung, toàn bộ cảnh xuân phơi ra trước mặt nam nhân, theo phản xạ Cao Đình dùng đôi tay che chắn đôi gò bồng*.
Hắn nhếch mép khinh bỉ: "Giả bộ ngây thơ hả? Ngoài tôi ra những ai đã chạm vào..." Hắn vừa nói vừa bóp mạnh hai quả đảo tiên.
"Bỏ ra!" Cao Đình mặt đỏ bừng giận dữ đạp vào chân hắn, và nhanh chóng cúi người nhặt khăn che chắc cơ thể: "Anh cút đi! ! !"
Cô gái từ nhỏ đã bương chải ngoài đời, cứng cõi chọi xã hội dè bỉu, khinh khi sự nghèo khổ của cô gái 15 tuổi làm việc ở quán Bar, nội tâm sao chịu khuất phục tên đàn ông ngang tàn này, cô là chính mình, yêu ghét phân định rõ ràng.
"Em dám... dùng thái độ đó với anh!" Hắn ép nữ nhân ngã lên giường, trừng đôi mắt dao găm.
"Khốn nạn!" Cao Đình ngửi được mùi hương của nữ nhân kia trên người Hàn Trúc, càng không kiềm chế được cảm xúc, phản kháng mãnh liệt tung cước vào chỗ hiểm, đồng thời buông câu trách cứ:
"Anh vừa ái ân với cô ta rồi, còn về đây hành tôi làm gì?"
Tuyệt đối đêm nay cô không cho thân thể bẩn mùi người phụ nữ khác hoan ái với mình.
"Em bướng bĩnh cái gì? Tôi tốt với em chưa đủ sao? Tôi ngủ với ai! Đâu đến lượt em quản...!"
Cao Đình cười mỉa mai: "Ừ!... tôi ngoan ngoãn..." cô nhân lúc hắn nhăn mặt đẩy hắn ngã xuống giường, hai tay nhỏ hợp sức bóp cổ nam nhân.
"Em...!" Hắn vươn tay muốn tát vào mặt cô, thì chợt khựng tay lại, cô cũng nới lỏng yết hầu cho hắn nói tiếp: "Em không còn là cô gái dễ thương như trước, anh rất thất vọng."
"Hơ... Vì ai mà tôi ra nông nỗi này, những chuyện tôi chịu đựng là ai tạo ra!" Cao Đình bật dậy leo khỏi giường muốn sang phòng khác ngủ, cô không muốn nằm chung với một con ác quỷ.
"Em đứng lại!"
Cao Đình khựng chân ngoái đầu nhìn khuôn mặt ưu tú của nam nhân, cô nhớ rất rõ lần đầu gặp hắn ở công ty, lần thứ hai là trong cơn mưa lất phất, và lần thứ ba là hợp thành hợp đồng hôn nhân, hắn dẫn cô đi đăng ký kết hôn ngay.
Những tưởng chuỗi ngày yêu chiều của người đàn ông này dành cho cô trong 3 năm đó là thật tâm. Hoá ra là hắn âm thầm biến cô thành người bạn gái thanh mai trúc mã, mà mình đã yêu thầm.
Lúc trên đường về, thấy tâm trạng Cao Đình không tốt, Vân Dương đã cho xe tấp vào bên đường, hạ kính xe cho cô giải toả nỗi buồn, và kể cho cô biết về Chúc Tử Yên.
Khi ấy Cao Đình đã sốc đến không thở nỗi, về đến nhà lại chứng kiến Hàn Trúc tay trong tay với Chúc Tử Yên, rốt cuộc người đàn ông này giam cầm cô để làm gì? khi mà người phụ nữ hắn yêu đã trở về.
"Anh đã ngủ với cô ta, thế thì đi tìm cô ta làm ấm giường!"
Hắn tức điên bứt bung cà vạt vọt lên ngăn cô lại: "Em lại như vậy rồi! tôi không thích người phụ nữ không hiểu chuyện."
Cô cười buồn, gạt hắn sang bên: "Hiểu chuyện ư? Anh đừng bắt một con chim sẻ biết bơi, đừng bắt tôi nhìn anh tay trong tay với người khác. Tôi không có trái tim rộng lượng."
Dứt lời, cô cũng lướt qua hắn.
Hàn Trúc đơ ra, nghĩ về câu nói: "Trái tim rộng lượng sao?" hắn cười chua chát: "Tôi đã tha thứ lỗi của em... thế mà em dám nói bản thân tốt đẹp sao?"
Hắn đập tay vào cánh cửa, lúc này Cao Đình đã xuống lầu cũng tấm chăn, ngã người trên sofa, nghe tiếng động đó cô bất giác nhìn lên một cái, rồi an nhiên đắp chăn ngủ.
Vào cơn mơ Cao Đình quay về tháng ngày hạnh phúc bên Hàn Trúc.
"Em ăn sáng đi!" Hàn Trúc mỉm cười, trên người còn mang tạp về, khuôn mặt điển trai làm trái tim cô đập loạn nhịp. Người đàn ông hoàn mỹ, là mẫu hình lý tưởng làm cha của con cô.
Cao Đình chợt bừng tỉnh, dứt khỏi suy nghĩ trên.
Hàn Trúc đến ngồi cạnh cô, gắp thức ăn chu đáo bồi bổ cho người con gái trong mộng, và người đó chính là Chúc Tử Yên.
Cao Đình chìm đắm trong sự ân cần đó, mà không hề hoài nghi.
Sau bữa ăn đó Hàn Trúc đã đưa cô đi mua sắm trang sức lắc tay và dây chuyền rất đẹp, tắm tắc khen phù hợp với cô...
Đưa cô đi du lịch châu âu, dạy cô học tiếng anh, chỉ cô cách thâm nhập máy tính ăn cắp tài liệu mật.
Cô tựa trong lòng nam nhân nhìn nét mặt nghiêm túc khi làm việc đó, trong lòng cảm thán tài hoa ấy.
Hàn Trúc cái gì cũng chiều cô, ngoài trừ cho nữ nhân ra ngoài, thậm chí cấm đến trường học Y Khoa, không cho Cao Đình gặp người đàn ông nào ưu tú hơn mình.
Cao Đình cho rằng vì yêu nên anh ấy ghen, cô càng ngày càng xiêu lòng, và rồi tình yêu đã nảy nở.
"Hàn Trúc, trả tự do cho Cao Đình!"
Văn Dương đứng trứng mặt Hàn Trúc ra lệnh, nhưng Hàn Trúc lướt thẳng vào nhà, đồng thời phất ta ra dấu, Vân Triết bước đến đưa Chúc Tử Yên vào xe chở về ngôi biệt thự mới mua trong thành phố A.
Vân Dương cũng ra về ngay sau đó...
- "Rầm."
Cửa phòng bị đạp ngã, Hàn Trúc xông vào bóp cổ Cao Đình khi cô vừa trong phong tắm bước ra.
"Hàn...Trúc...anh làm..." Cao Đình vùng vẫy cố gỡ bàn tay to, gắng sức hớp vài ngụm khí, trước khi cơ thể bị nâng lên không trung.
Trên cao nhìn xuống đôi mắt nam nhân âm lãnh như đã giết chết niềm kiêu hãnh trong cô gái 21 tuổi. Đúng vậy Cao Đình đã dành 3 năm thanh xuân ở bên cạnh người đàn ông dịu dàng, nhưng hiện tại anh ta đã hoá sói dữ, muốn cắn chết con mồi nhỏ.
"Em dám phản bội tôi trắng trợn vậy? Dẫn người đàn ông khác về nhà của tôi! ! !"
- "Rắc."
Âm thanh phát ra từ cái bóp cổ, mặt mày cô gái tái méc, vẫn chưa hả dạ hắn, một cú vung tay của nam nhân, thân thể nhỏ nhắn đau đớn, cô xuýt xoa hông bị va trúng cạnh tủ áo, chưa kịp bò dậy lại bị túm vạt khăn tắm kéo bung, toàn bộ cảnh xuân phơi ra trước mặt nam nhân, theo phản xạ Cao Đình dùng đôi tay che chắn đôi gò bồng*.
Hắn nhếch mép khinh bỉ: "Giả bộ ngây thơ hả? Ngoài tôi ra những ai đã chạm vào..." Hắn vừa nói vừa bóp mạnh hai quả đảo tiên.
"Bỏ ra!" Cao Đình mặt đỏ bừng giận dữ đạp vào chân hắn, và nhanh chóng cúi người nhặt khăn che chắc cơ thể: "Anh cút đi! ! !"
Cô gái từ nhỏ đã bương chải ngoài đời, cứng cõi chọi xã hội dè bỉu, khinh khi sự nghèo khổ của cô gái 15 tuổi làm việc ở quán Bar, nội tâm sao chịu khuất phục tên đàn ông ngang tàn này, cô là chính mình, yêu ghét phân định rõ ràng.
"Em dám... dùng thái độ đó với anh!" Hắn ép nữ nhân ngã lên giường, trừng đôi mắt dao găm.
"Khốn nạn!" Cao Đình ngửi được mùi hương của nữ nhân kia trên người Hàn Trúc, càng không kiềm chế được cảm xúc, phản kháng mãnh liệt tung cước vào chỗ hiểm, đồng thời buông câu trách cứ:
"Anh vừa ái ân với cô ta rồi, còn về đây hành tôi làm gì?"
Tuyệt đối đêm nay cô không cho thân thể bẩn mùi người phụ nữ khác hoan ái với mình.
"Em bướng bĩnh cái gì? Tôi tốt với em chưa đủ sao? Tôi ngủ với ai! Đâu đến lượt em quản...!"
Cao Đình cười mỉa mai: "Ừ!... tôi ngoan ngoãn..." cô nhân lúc hắn nhăn mặt đẩy hắn ngã xuống giường, hai tay nhỏ hợp sức bóp cổ nam nhân.
"Em...!" Hắn vươn tay muốn tát vào mặt cô, thì chợt khựng tay lại, cô cũng nới lỏng yết hầu cho hắn nói tiếp: "Em không còn là cô gái dễ thương như trước, anh rất thất vọng."
"Hơ... Vì ai mà tôi ra nông nỗi này, những chuyện tôi chịu đựng là ai tạo ra!" Cao Đình bật dậy leo khỏi giường muốn sang phòng khác ngủ, cô không muốn nằm chung với một con ác quỷ.
"Em đứng lại!"
Cao Đình khựng chân ngoái đầu nhìn khuôn mặt ưu tú của nam nhân, cô nhớ rất rõ lần đầu gặp hắn ở công ty, lần thứ hai là trong cơn mưa lất phất, và lần thứ ba là hợp thành hợp đồng hôn nhân, hắn dẫn cô đi đăng ký kết hôn ngay.
Những tưởng chuỗi ngày yêu chiều của người đàn ông này dành cho cô trong 3 năm đó là thật tâm. Hoá ra là hắn âm thầm biến cô thành người bạn gái thanh mai trúc mã, mà mình đã yêu thầm.
Lúc trên đường về, thấy tâm trạng Cao Đình không tốt, Vân Dương đã cho xe tấp vào bên đường, hạ kính xe cho cô giải toả nỗi buồn, và kể cho cô biết về Chúc Tử Yên.
Khi ấy Cao Đình đã sốc đến không thở nỗi, về đến nhà lại chứng kiến Hàn Trúc tay trong tay với Chúc Tử Yên, rốt cuộc người đàn ông này giam cầm cô để làm gì? khi mà người phụ nữ hắn yêu đã trở về.
"Anh đã ngủ với cô ta, thế thì đi tìm cô ta làm ấm giường!"
Hắn tức điên bứt bung cà vạt vọt lên ngăn cô lại: "Em lại như vậy rồi! tôi không thích người phụ nữ không hiểu chuyện."
Cô cười buồn, gạt hắn sang bên: "Hiểu chuyện ư? Anh đừng bắt một con chim sẻ biết bơi, đừng bắt tôi nhìn anh tay trong tay với người khác. Tôi không có trái tim rộng lượng."
Dứt lời, cô cũng lướt qua hắn.
Hàn Trúc đơ ra, nghĩ về câu nói: "Trái tim rộng lượng sao?" hắn cười chua chát: "Tôi đã tha thứ lỗi của em... thế mà em dám nói bản thân tốt đẹp sao?"
Hắn đập tay vào cánh cửa, lúc này Cao Đình đã xuống lầu cũng tấm chăn, ngã người trên sofa, nghe tiếng động đó cô bất giác nhìn lên một cái, rồi an nhiên đắp chăn ngủ.
Vào cơn mơ Cao Đình quay về tháng ngày hạnh phúc bên Hàn Trúc.
"Em ăn sáng đi!" Hàn Trúc mỉm cười, trên người còn mang tạp về, khuôn mặt điển trai làm trái tim cô đập loạn nhịp. Người đàn ông hoàn mỹ, là mẫu hình lý tưởng làm cha của con cô.
Cao Đình chợt bừng tỉnh, dứt khỏi suy nghĩ trên.
Hàn Trúc đến ngồi cạnh cô, gắp thức ăn chu đáo bồi bổ cho người con gái trong mộng, và người đó chính là Chúc Tử Yên.
Cao Đình chìm đắm trong sự ân cần đó, mà không hề hoài nghi.
Sau bữa ăn đó Hàn Trúc đã đưa cô đi mua sắm trang sức lắc tay và dây chuyền rất đẹp, tắm tắc khen phù hợp với cô...
Đưa cô đi du lịch châu âu, dạy cô học tiếng anh, chỉ cô cách thâm nhập máy tính ăn cắp tài liệu mật.
Cô tựa trong lòng nam nhân nhìn nét mặt nghiêm túc khi làm việc đó, trong lòng cảm thán tài hoa ấy.
Hàn Trúc cái gì cũng chiều cô, ngoài trừ cho nữ nhân ra ngoài, thậm chí cấm đến trường học Y Khoa, không cho Cao Đình gặp người đàn ông nào ưu tú hơn mình.
Cao Đình cho rằng vì yêu nên anh ấy ghen, cô càng ngày càng xiêu lòng, và rồi tình yêu đã nảy nở.
Danh sách chương