Nhạt Nhã Dương khụy xuống ôm Hàn Trúc vào lòng, cô có nỗi khổ tâm, không thể quay về với Hàn Trúc. Cô đã nhớ lại ký ức và trốn khỏi bệnh viện đến thăm mộ mẹ và mộ của chính mình.

"Chúc Đài... Ông nghĩ dễ ăn thế sao?"

- "Pằng."

Một phát súng nổ, đạn cắm thẳng vào khủy chân Chúc Đài...

Thêm vài phát chỉ thiên...

Triệu Phong Hành bước vào cùng đám thuộc hạ. Trình Tân xử lý Chúc Đài bằng vài viên đạn thế là nhẹ. Thường thì anh ta sẽ tiễn kẻ đối đầu mình chầu trời luôn.

Triệu Phong Hành dễ gì để người mình yêu rơi vào nguy hiểm, đã âm thầm cho thuộc hạ theo bảo vệ. Anh đã đứng bên ngoài quan sát chọn thời cơ thích hợp tóm gọn Chúc Đài...

Chứng cứ không đủ, Chúc Đài được thả ngay sau đó. Lão ta không cam tâm chịu thua, đã xoay một con cờ mới.

[....]

"Cao Đình, anh xinh lỗi!"

Trong phòng riêng, Triệu Phong Hành thú nhận chuyện lừa gạt Cao Đình. Vụ tai nạn năm đó có một người người con gái đã cứu Cao Đình và bỏ mạng trong vụ nổ.

Người con gái đó chính là Nhạt Nhã Dương, là chị họ của bạn Chung Tiểu Mạn. Người con gái đó ngay lần đầu gặp Cao Đình thì đã đem lòng yêu cô gái xinh xắn với đôi mắt to tròn, mái tóc xoăn bồng bền.

3 năm Cao Đình làm tình nhân bí mật cho Hàn Trúc, thì Nhạt Nhã Dương cũng âm thầm bảo vệ Cao Đình. Hôm xảy ra tại nạn cô ấy đã núp băng ghế sau xe. Lúc Chúc Tử Yên đạp ga. Cô ấy đã đẩy Cao Đinh rơi xuống biển, còn chính mình bị nổ trong chiếc xe đó.

Cao Đình được Trình Tân bên kia bờ lau xuống cứu. Triệu Phong Hành ngay sau đó đã bay ngược sang anh điều trị cho Cao Đình. Không ngờ 2 tháng sau mời đúng bác sỹ là Vân Dương.

Khi đó Cao Đình mất trí nhớ tạm thời. Triệu Phong Hành đã lợi điều đó gạt cô ký hợp đồng hôn nhân, và thân phận là Nhạt Nhã Dương.

Thật ra biệt thự Nhạt Gia bị cháy, đúng lúc Cao Tiệp dắt vợ con ghé chơi.

Sự nhầm lẫn đã xảy ra, người chết trong biệt thự chỉ có Nhạt Tiệp, vợ con ông ta biệt vô âm tính một thời gian dài. Trác Hàn Đình điều tra sai hướng, lại cho rằng Cao Đình là con gái của Nhạt Tiệp.

Hàn Kỳ đã cứu mẹ con Cao Đình và giúp họ bay sang Nhật Bản sống tạm. Tuy lúc đó Hàn Kỳ chỉ mới 17 tuổi, nhưng thông minh hơn người, nhờ cha anh ta giúp mẹ con Cao Đình.

Một ngày bình minh ở Nhật Bản, thời tiết sang đông, ngàn vạn hoa đào nở rộ. Hàn Kỳ hớn hở bẻ một cành hoa đào đẹp nhất mang đến nhà Cao Đình. Nhưng vào nhà không thấy người đâu.

Năm đó Cao Đình tròn 13 tuổi, thì Hàn Kỳ đã thành niên. Hàn Kỳ ở Nhật Bản, khác với em trai sau vụ hoả hoạn thì đã về Trung Quốc sống với mẹ.

Triệu Phong Hành thừa nhận mình chính là Hàn Kỳ, và anh ta mất một số đoạn ký ức, nên lầm tưởng bản thân chính là Triệu Phong Hành.

Những ám ảnh trong đám cháy hiện hiện trong tiềm thức Hàn Kỳ, khi gặp lại Hàn Trúc. Anh ta càng nghi vấn bản thân thật sự có phải là Triệu Phong Hành? Sau khi tiến hành điều tra và ép cung Chúc Tử Yên, theo lời ả hoạ sỹ phát hoạ ra khuôn mặt của Triệu Phong Hành. Xác minh rõ anh ta không phải con trai của Triệu Gia, vì giành gia sản thừa kế, nên mẹ kế đã biến một người mất trí nhớ thành đứa con chồng bị mất tích trên biển.

Nghe rõ ngọn nguồn, Cao Đình hồi phục toàn bộ ký ức, cô không trách Hàn Kỳ. Âu cũng là duyên số, có lẽ ông trời muốn cô quên đi mọi dày vò khi ở bên cạnh Hàn Trúc.

Sau hai tuần nằm viện Hàn Trúc về nhà dưỡng bệnh. Cao Đình đến thăm hắn, nhưng trong thấy Chúc Tử Yên đang chăm sóc cho hắn, cô đánh rơi túi trái cây lăn tung toé, quay người muốn rời đi.

Hàn Trúc chặn cô lại: "Cao Đình... Nghe anh nói..."

"Nói anh và cô ta chỉ là bạn bè hả?" Cao Đình cười mỉa mai.

"Anh xin em đó... Cho anh được giải thích!"

"Hơ! Lúc trước anh có cho tôi cơ hội phân trần không? Hay là u mê cô ta!"

Cao Đình chỉ về hướng Chúc Tử Yên đang vênh mặt phía sau Hàn Trúc.

Hàn Trúc cứng họng, đúng là năm đó hắn đinh ninh Cao Đình vì yêu Vân Dương mà chống đối hắn.

Chúc Tử Yên khi đó bị bệnh cần máu, hắn đã thẳng tay lấy máu của Cao Đình.

"Cao Đình, cô đừng ỷ có một đám đàn ông hậu thuẫn, rồi xem Hàn Trúc không ra gì!" Chúc Tử Yên ôm từ phía sau Hàn Trúc, nụ cười đắt thắng nở trên môi, tay xoa xoa bụng mình.

"Cô có thai sao?"

"Ai cha... Cô rất thông minh." Chúc Tử Yên dựa vào bào thai 4 tháng để làm hoà với Hàn Trúc, và tất nhiên cha ả cũng vì thế được thả ra dễ dàng.

Hàn Trúc tàn độc đến đâu thì cũng không ra ta với giọt máu của mình. Dù có nghi ngờ nó là con của Trác Hàn Đình, tuy nhiên thời gian mang thai lại trùng khớp với lần say rượu tỉnh lại bên cạnh Chúc Tử Yên.

"Hàn Trúc... anh muốn tôi quay về chăm sóc cô ta à?"

Trước lời nói trách vấn của Cao Đình, hắn siết chặt nắm đấm im lặng như tờ.

Cao Đình ôm đau lòng lướt qua hắn, cô nghĩ mình may mắn sống sót, không có nghĩa may mắn trong tình cảm với Hàn Trúc. Giờ cả con hắn cũng có với Chúc Tử Yên rồi.

"Cao Đình... Em không sao chứ?" Vân Dương ngoài cửa khoát áo ầm đưa cô ra xe. Tiết trời đang chuyển sang đông, gió se se lạnh.

Hàn Trúc đã êm ấm bên người ta, tại sao trái tim cô vẫn còn thương. Cao Đình trách mình quá yếu lòng, nên giờ lại ôm thêm niềm đau.

Vân Dương vừa lái xe vừa gửi tin nhắn bí mật cho một số điện thoại lạ, khoé miệng cong lên tia gian ác...

Cao Định nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.

[Anh cần gặp em!... Từ Triết]

Cao Đình nhờ Vân Dương bỏ xuống cánh đồng hoa hướng dương.

Người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện từ phía sau cô.

"Cao Đình, em vẫn khoẻ chứ?"

"Em khoẻ! Sao anh biết số điện thoại mới của em?"

"A hèm..." Người đàn ông che miệng tằng hắng vài tiếng: "Anh là thổ địa ở thành phố này mà."

Cao Đình bắt đầu tâm sự về Hàn Trúc... Cô đâu biết rằng người mà cô đang nhắc đến đang ngồi cạnh mình.

"Em có yêu Hàn Trúc không?"

"Em yêu anh ấy, nhưng trước giờ anh ấy vẫn không yêu em!"

"Anh yêu em!"

Cao Đình đơ ra vài giây, sau đó ngửi kỹ mùi hương trên người nam nhân là của Hàn Trúc.

"Giang manh... Là anh!"

"Ừ... Là anh đây!"

"Anh lại giả mạo!" Cao Đình đứng dậy muốn rời đi, thì cọng dây chuyền choàng ngang cổ cô, ngoảnh lại nhìn khuôn mặt tuấn mĩ.

"Anh có ý gì?"

Hàn Trúc gài chốt dây chuyền, mỉm cười ôn nhu: "Tặng em đấy!"

"Đồ điên! ! !"

Cao Đình muốn tháo ra, thì ngửi thấy mùi hương của Từ Triết bên cánh tay của Hàn Trúc.

"Anh...!"

Hàn Trúc đã dùng mỗi cánh tay một mùi hương, để khẳng định mình chình là Hàn Trúc, lần trước Cao Đình không tin, cứ cho rằng hắn mạo nhận.

"Giờ em tin chưa?"

- "Chát."

"Sao em đánh anh?"

Hàn Trúc ăn ngay cái tát phẫn nộ của Cao Đình. Hàn Trúc ôm má đau tỏ vẻ trẻ con kinh ngạc.

"Anh dám gạt tôi ký hợp đồng hôn nhân, nào là đòi tiền cho mượn... Từ Triết khốn kiếp!"

Hàn Trúc cười cười: "Ai biểu em ngốc quá chi!"

"Vậy anh hỏi tôi có yêu Hàn Trúc không chi?"

Hàn Trúc gãi đầu tỏ vẻ xấu hổ: "Vì anh yêu em!"

Cao Đình nhận ra bản thân ngay từ đầu đã ngu ngốc tin Từ Triết, rồi sai lầm yêu mù quáng Hàn Trúc.

"Anh đến bờ sông hôm đó là vì lo cho Chúc Tử Yên đúng không?"

"! ! !" Hàn Trúc chưa kịp trả lời thì giọng trẻ con vang lên.

"Mẹ ơi!" Tiểu Bắp gọi Cao Đình.

Hàn Trúc đứng nhìn cậu bé được Cao Đình cưng chiều trong lòng không khỏi gạnh tị. Cậu bé cũng chả ưa gì Hàn Trúc, nhõng nhẽo thơm má mẹ mình...

Hắn muốn túm cô thằng nhỏ đánh cho một trận, cậu nhóc quay qua lêu lêu chọc gan hắn.

"Tiểu Bắp, mẹ con mình về!" Cao Đinh lướt qua Hàn Trúc, khi thấy phía sau Hàn Trúc Chúc Tử Yên bước đến.

Điều đó đánh thức cô rằng Chúc Tử Yên đang mang giọt máu của Hàn Trúc. Cô xém ngu ngốc tha thứ cho hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện