Lục Ưng cảm giác như có ai đó đang bám theo mình, anh tăng tốc...

Mộ Thuần đang thống khổ, toàn thân cô như có nghìn vạn côn trùng đang nhởn nhơ dạo chơi, đôi môi khô khốc, đôi mắt đỏ ngầu vương đầy tơ máu.

'Cô ổn chứ Mộ tiểu thư ?'

Mộ Thuần tập trung lý trí, lạnh lùng nhìn Lục Ưng "hắn không phải Diễn Quân...vậy hắn là ai ? Sao lại lái xe chở mình ?"

- Diễn Quân, anh đang ở đâu ? Lục Ưng rẽ vào đường nhỏ để cắt đuôi chiếc xe đang bám theo sau mình, bất chợt nhếch môi cười vì đã thành công. Một lúc sau xe dừng lại trước tòa lâu đài nguy nga bên chân núi, anh mở cửa xe dìu Mộ Thuần xuống xe.

Mộ Thuần mơ hồ nhìn người đàn ông đang đỡ lấy mình, miệng khô khốc gọi khe khẽ "Diễn Quân !"

Lục Ưng nhíu mày "Cô ta cứ luôn miệng gọi Diễn Quân, cô ta và Diễn Quân có quan hệ gì đây ?"

Lúc bấy giờ Mộ Thuần đã không còn chút sức lực và lý trí nào.

Lục Ưng bế cô lên sải từng bước rộng đi vào bên trong, nơi này là giang sơn của họ Lục, mà họ Lục vốn có máu mặt chốn Hoa Hạ, không phải là ai cũng có thể đặt chân đến giang sơn của họ Lục. Lục Ưng lại là người thừa kế duy nhất của họ Lục, cũng không phải dễ bị ức hiếp.

//Thiếu gia mới về !

Thấy trên tay Lục Ưng bế cô gái, bọn giúp việc kinh ngạc trố mắt nhìn, thiếu gia của bọn họ vốn nổi tiếng là người đàn ông cấm dục, vậy mà hôm nay lại hiên ngang bế một cô gái. Họ đều bị sốc nặng.

Lục Ưng bế Mộ Thuần đi thẳng về phòng mình, mặc kệ những đôi mắt đang nhìn mình.

- Diễn Quân !

Về đến phòng, Lục Ưng nhẹ nhàng đặt Mộ Thuần xuống giường, nhìn cô đang thống khổ đến tột cùng, hai má đỏ như hai quả ớt chín, Lục Ưng cười lạnh "Mộ tiểu thư, cô thật sự rất xinh đẹp nhưng tôi không mấy hứng thú với phụ nữ...lẽ ra thì tôi cũng định cứu cô trước kẻ đã hạ thuốc cô mà thôi. Nhưng rất tiếc, cái tên Diễn Quân nghe qua rất chướng tai, không biết hắn và cô có quan hệ gì, nhưng nếu cô đã có liên quan đến Diễn Quân thì tôi không thể tha cho cô được !"

Diễn Quân là người mà Lục Ưng căm ghét nhất Hoa Hạ, người đời cứ bảo Diễn Quân xuất sắc hơn Lục Ưng. Đó là lý do khiến Lục Ưng luôn thấy Diễn Quân chướng mắt.

Lục Ưng vuốt nhẹ lên sườn mặt Mộ Thuần "đẹp lắm, đúng là đệ nhất mỹ nhân đất Hoa Hạ, tên khốn Diễn Quân này cũng thật biết chọn người, nhưng không sao...qua đêm nay thì cô sẽ là người phụ nữ của Lục Ưng ta".

Bàn tay rắn rỏi của Lục Ưng vuốt ve đến đâu, cơ thể Mộ Thuần uốn éo đến đó.

- Diễn Quân !

Lục Ưng cười lạnh "Mộ tiểu thư, cô gọi tên hắn ta không dưới một trăm lần rồi, không biết sáng sớm mai thức dậy thì cô có còn gọi tên hắn ta nữa không !"

…………………

Ầm...ầm...

Nghe tiếng đập cửa, người giúp việc của Lục gia nhanh chân chạy ra mở cổng.

Thấy bóng dáng cao ráo nhưng mang nét lạnh lùng như tảng băng của Diễn Quân, mặt cô giúp việc liền đổi sắc "lạnh...lạnh quá, thật đáng sợ !"

Diễn Quân chen qua người cô giúp việc và tiến thẳng vào sảnh lớn của tòa lâu đài...

//Này...anh muốn tìm ai ?

"Lục Ưng !"

//Anh tìm thiếu gia của chúng tôi có chuyện gì ?

Diễn Quân chau mày "phòng của Lục Ưng ở đâu ?"

//Chuyện này...

"Nói !"

Cô giúp việc hốt hoảng "lên lầu năm đi về phía tay phải !"

Đám vệ sĩ vừa kịp kéo đến và bao vây kín mít, con ruồi cũng không thể lọt vào.

Lục lão gia vừa về đến từ buổi tiệc nhà họ Diễn, thấy trong nhà ồn ào liền cất giọng hỏi "xảy ra chuyện gì ?"

"Lục lão gia !"

*Là Diễn nhị thiếu gia...sao cậu lại chạy đến đây ?

"Tôi đến tìm vị hôn thê của tôi !"

Lục lão gia khó hiểu nhìn Diễn Quân "Diễn nhị thiếu gia thật hài hước, cậu tìm vị hôn thê của mình mà lại chạy đến họ Lục chúng tôi tìm sao ? Cậu có ý gì đây ?"

"Vậy phải hỏi Lục thiếu gia sẽ rõ !"

*Con trai tôi thì liên quan gì đến vị hôn thê của cậu ?

"Nói với ngài sau vậy, tôi e là sẽ muộn mất !"

Diễn Quân nhanh chóng chạy lên lầu năm theo lời chỉ của cô giúp việc vừa nãy.

Trên người Mộ Thuần lúc bấy giờ đã không còn một mảnh vải che thân, cô đã hoàn toàn mất hết lý trí, cô đang uốn éo người theo đôi tay đang rong ruổi của Lục Ưng...

Rầm...

Diễn Quân kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mắt mình, anh túm lấy Lục Ưng...

Bốc...

"Thật khốn kiếp !"

Lục Ưng lau đi quệt máu ứa ra trên khóe môi mình, sau đó thì đánh trả lại một đấm vừa mạnh vừa chắc "phốc !"

Diễn Quân loạng choạng...anh đấm lại một đấm.

Lục Ưng cũng bị lảo đảo.

*Dừng tay !

Diễn Quân cởi áo khoác ngoài của mình mặc vào cho Mộ Thuần và bế cô lên.

Lục lão gia tức giận quát "thằng mất dạy, dám làm ra loại chuyện thế này".

Trước khi rời đi, Diễn Quân đã để lại cho Lục Ưng một ánh mắt sắc lạnh.

Lục Ưng cười lạnh "đâu phải là tôi chưa nhìn thấy đâu".

Diễn Quân nghiến răng nghiến lợi "rồi mày sẽ trả giá đắt nhất có thể !"

'Dọa trẻ con sao ?'

*Thằng nghịch tử, mày câm miệng.

*Diễn nhị thiếu gia, chuyện này tôi thật sự xin lỗi.

"Ngài nên quản Lục thiếu gia cho tốt vào, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt !"

Lục lão gia nheo mắt "Ông rất ghét bị người khác uy hiếp !"

Diễn Quân bế Mộ Thuần hiên ngang rời đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện