Vết thương trên cổ Mộ Thuần vừa sâu vừa rộng, vừa đau đớn vừa mệt mỏi, nhìn cô không khác gì người sắp chết, nằm thoi thóp. Đại khái là trạng thái hiện tại của cô đang rất tệ, cô liếc nhìn Hàn Trạch Đông vẫn đang nằm bên cạnh mình, nước mắt cô chợt lăn dài trên khóe mắt "Hàn Đông, anh nhanh tỉnh lại đi, em và anh không thể cứ như thế này mà chết đi, chúng ta còn phải tìm cách trở về".

Mộ Thuần nắm tay Hàn Trạch Đông, cô dùng lực tay siết chặt tay anh.

Cảm nhận được Mộ Thuần đang nắm tay mình, Hàn Trạch Đông nhíu mày, miệng khẽ lí rí "Thuần Thuần !"

Âm thanh lí rí lào thào trong miệng anh nhưng cô vẫn nghe thấy, cô một lần nữa ra sức siết chặt tay anh.

'Không được, mình phải cố gắng vượt qua nguy hiểm trước mắt, Thuần Thuần cần phải trở về nhà, cô ấy cần phải đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương, vết thương ấy quá nặng nếu không được điều trị kịp thời, e là sẽ để lại di chứng nghiêm trọng. Hàn Trạch Đông ơi Hàn Trạch Đông, vì Thuần Thuần mày không được gục ngã !

Bất chợt trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hàn Trạch Đông nghe có tiếng bước chân dồn dập đi về phía mình "Là con người sao ? Họ là ai ?"

Hàn Trạch Đông đoán chừng trời cũng sắp tối "hy vọng ngày mai trời lại sáng, mình sẽ được cùng Thuần Thuần đón bình minh tươi đẹp".

//Lục tướng quân, người đã tỉnh lại rồi !

(Lục Cảnh Hạo, tướng quân của đội trinh sát. Tuổi trẻ tài năng, đẹp trai anh dũng).

Lục Cảnh Hạo đi về phía Mộ Thuần, cô đang nằm co rúm người trên giường bệnh. Nhìn cô ốm yếu xanh xao đến đáng thương, Lục Cảnh Hạo xoa trán "Cô ấy thật mỏng manh, khiến cho người khác muốn che chở bảo vệ".

*Chào cô bé !

Mộ Thuần đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hạo, cô muốn nói lời cảm ơn với anh nhưng rất tiếc cô không thốt lên được một từ nào, nước mắt cô bất chợt tuôn rơi

"Kiều Tâm...lần này Kiều gia xong đời rồi !"

*Cô bé không cần phải vội, vết thương ở cổ vẫn chưa được hồi phục, tạm thời thì cô cũng chưa thể phát âm được, kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.

Mộ Thuần gật đầu, cô biết mình cần phải hết sức bình tĩnh...nhất định không được hoảng loạn.

Hàn Trạch Đông đang đi về phía Mộ Thuần "Thuần Thuần, em thấy thế nào rồi ?"

Mộ Thuần lắc đầu !

Thấy Hàn Trạch Đông có vẻ như đã tốt hơn nhiều, Mộ Thuần yên tâm mỉm cười !

*Anh có quan hệ gì với cô ấy ? 'Tôi là bạn của cô ấy !

*Sao cả hai lại bị thương nặng đến vậy ?

Hàn Trạch Đông thở dài "chuyện này kể ra thì dài lắm".

'Phải rồi...cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi !

Lục Cảnh Hạo cười tươi "có duyên thôi !"

'Ngài cũng bị lạc trong rừng sao ?

*Không, chúng tôi là quân trinh sát. Vài ngày trước chúng tôi có cuộc diễn tập nhảy dù, gặp hai người cũng chỉ có thể dùng hai từ "hữu duyên".

Mộ Thuần nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, oai hùng trong quân

phục, da màu đồng thể hiện sự mạnh mẽ nam tính, khuôn mặt góc cạnh cuốn hút, cánh mũi cao vun vứt, đôi mày kiếm, mắt sâu "người đàn ông này bước ra đường, nhất định sẽ đốn tim hàng vạn thiếu nữ ?"

Biết Mộ Thuần đang nhìn mình, Lục Cảnh Hạo thoáng tia ngại ngùng quay mặt đi. Anh có bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, quanh năm ở thao trường, có khi lại ở rừng sâu. Cũng như lần này, cũng nhờ vậy mà Mộ Thuần và Hàn Trạch Đông mới có cơ hội sống sót.

'Tôi là Hàn Trạch Đông, cô ấy là Mộ Thuần. Cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi'.

*Không nên bận tâm, tên tôi là Lục Cảnh Hạo.

'Ngài Lục, cảm ơn ngài !

*Được rồi, được rồi...đừng khách sáo nữa. Hai người nghỉ ngơi trước đi.

Hàn Trạch Đông ngồi xuống bên cạnh Mộ Thuần "Thuần Thuần, chúng ta được trở về rồi !"

'Ngài Lục cho tôi hỏi...đây là đâu ?

*Trụ sở chính của đội trinh sát, thành phố A.

'Cảm ơn

*Hai người nghỉ ngơi trước đi, khi nào khỏe hẳn thì tôi sẽ cho người đưa hai người về nhà.

'Làm phiền ngài Lục rồi"

*Không có gì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện