Diễn Quân vừa mở mắt ra đã phát hiện bản thân mình đang nằm giữa căn phòng lạ, lòng anh thoáng kinh ngạc "đây là đâu ?"

“Anh tỉnh rồi à ? Thấy cô y tá khoác trên người bộ quân phục, Diễn Quân nhíu mày "Đây là đâu ? Cô là ai ? Và tại sao tôi lại ở đây ?

//Đây là tổng bộ của lực lượng đặc nhiệm quốc gia.

Diễn Quân nhíu mày "sao tôi lại ở đây ?"

//Là Mộ tiểu thư gửi anh đến đây để điều trị.

"Tôi bệnh gì mà phải đưa tôi đến đây điều trị ?"

Diễn Quân từng nghe đến quân y của tổng bộ rất tài giỏi, còn có cả khả năng

cải tử hoàn sinh. Nhưng anh mơ hồ, không biết bản thân bị bệnh gì.

"Thuần nhi đang ở đâu ?"

//Mộ tiểu thư đang ngồi đánh cờ với Tổng tư lệnh bên ngoài.

"Tôi bị gì mà phải đến đây chữa trị ?"

//Trong máu anh có chứa một lượng lớn thuốc trị trầm cảm, chúng tôi đã thành công đẩy được loại thuốc đó ra khỏi máu anh.

Diễn Quân trầm tư không lên tiếng "Chuyện này là sao ? Sao trong máu mình có thuốc trị trầm cảm".

- Tổng tư lệnh Bàng, đây là bản vẽ của loại vũ khí mới. Ngài xem...

Bàng Hằng nhận lấy xấp giấy A4 trên tay Mộ Thuần và nhẹ nhàng mở ra xem "Tốt ! Đây là loại vũ khí tối tân nhất mà tôi từng nhìn thấy qua. Tôi cũng không ngờ Mộ tiểu thư lại là inventor. Đúng là người tài không hẳn phải là nam nhi, tôi thật sự rất ngưỡng mộ Mộ tiểu thư".

//Mộ tiểu thư có yêu cầu gì ?

- Tôi không có yêu cầu gì, ngài Tổng tư lệnh đã chịu giúp đỡ Diễn Quân điều trị

thì tôi đã rất biết ơn rồi.

//Nhưng Mộ tiểu thư à ! Thứ này quá giá trị, tôi...

- Tôi cống hiến chất xám cho quốc gia, là điều một công dân nên làm.

//Thật ngưỡng mộ tinh thân yêu nước của Mộ tiểu thư. Tôi Bàng Hằng...xin thay mặt toàn thể Hoa Hạ cảm ơn Mộ tiểu thư.

Mộ Thuần cười tươi "Tổng tư lệnh đừng như vậy, đó là tôi nên làm".

//Thật đáng khen, Mộ tiểu thư không phải kẻ tham tiền. Tôi biết, nếu bản vẽ này bán đi sẽ thu về được hàng ngàn hàng vạn tỷ đô.

Mộ Thuần lạnh mặt "Mộ gia của tôi không thiếu tiền, hơn nữa thì vũ khí của Mộ Thuần tôi phát minh ra sẽ không bao giờ phục vụ cho những thành phần khủng bố".

//Tốt...Mộ tiểu thư, cô chính là tấm gương tốt và cũng là thần tượng của Bàng Hằng tôi.

Mộ Thuần dở khóc dở cười, trước mặt cô chính là Bàng Hằng, người nói chuyện với cô chính là Bàng Hằng đó...người này nổi tiếng quân lệnh như sơn, rất quy củ, rất nghiêm túc, vậy mà hôm nay lại nói ra những lời này với cô.

"Thuần nhi !"

Động tác nhặt cờ chợt ngừng lại, Mộ Thuần ngoáy đầu nhìn người đàn ông sau lưng mình. Thấy Diễn Quân đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng.

Bàng Hằng nhìn Diễn Quân một lượt từ đầu xuống chân, lòng ông không khỏi cảm khái "thật không tầm thường".

Diễn Quân khẽ gật đầu với Bàng Hằng "Chào ngài !"

//Ngồi đi.

Mộ Thuần cười hiền hoà "giới thiệu với Tổng tư lệnh Bàng, đây là Diễn Quân, anh ấy là hôn phu của tôi".

//Rất xứng đáng đôi, đúng là long phượng kỳ duyên.

Diễn Quân cười tươi "cảm ơn ngài Tổng tư lệnh".

//Ngồi đi, tôi từ lâu đã nghe nói rất nhiều về họ Diễn nhưng vẫn chưa có duyên gặp gỡ người của Diễn gia. Tôi nghe nói qua, cháu trai của họ Diễn toàn những người có tài mạo xuất chúng. Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên đã khiến cho người khác phải rửa mắt để nhìn.

"Cảm ơn ngài Tổng tư lệnh !"

//Không làm phiền hai vị nữa, lão già này phải nhường chỗ cho hai vị rồi.

Bàng Hằng nhìn Mộ Thuần "Mộ tiểu thư, cảm ơn cống hiến cao cả của cô, hôm khác nhất định sẽ cùng ngồi hàn huyên".

-

Ngài Tổng tư lệnh quá khách sáo rồi.

Bàng Hằng vừa rời đi, Diễn Quân cầm lấy tay Mộ Thuần "Thuần nhi, đã xảy ra chuyện gì ? Sao trong máu của anh lại có thuốc trị trầm cảm. Rồi lần tai nạn máy bay đó, sao em lại trở về được ? Anh đã tìm em rất lâu nhưng không hề có chút manh mối nào, anh lo lắng cho em lắm Thuần nhi".

- Diễn Quân, anh nhớ lại rồi sao ? Thật tốt quá.

"Nhớ lại ? Ý em là sao ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện