Trên màn hình máy vi tính, Mục Thanh Ngôn nhíu nhíu mày, sắc mặt nặng nề.

“Vinson, nghĩ một biện pháp tốt một chút, đừng để cho Lily ngày nào cũng náo loạn ở chỗ của mình, may mà mình là luật sư, tại lúc cô ấy không khống chế được mới có thể cùng cô ấy cân nhắc thiệt hơn lợi hại của mối quan hệ này, nói cho cô ấy biết ở Trung Quốc cố ý đả thương người khác là sẽ phạm tội, bị pháp luật truy cứu, lúc này cô ấy mới không đi tìm vợ của cậu để tính sổ, nhưng mình không thể đảm bảo với cậu là chuyện ấy sẽ không xảy ra.” Anh thở dài, “Dù sao cũng là người phụ nữ của cậu, mình cũng không thể giam giữ hay cấm đoán cô ấy … Cậu nói đúng không?”

Xử lý xong tập văn kiện cuối cùng, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương mới đảo liếc qua màn hình.

“Còn chuyện gì khác không?” Hắn nhàn nhạt hỏi, không quan tâm lắm, lực chú ý đều ngưng tại thời gian dưới màn hình bên phải của máy tính.

“Không có.” Mục Thanh Ngôn trả lời rất quyết đoán, “Cũng coi là có một việc, nước Anh bên kia điện thoại giục cậu về, cậu không có ở đó, sự tranh chấp của bọn họ cũng không có nhiều hứng thú lắm.”

Thời gian đã không còn sớm, Tần Dịch Dương đứng dậy, ánh mắt tuấn tú nhìn anh ta một lần cuối cùng.

“Giúp mình từ chối. Nhường cho bọn họ nháo loạn.” Nói xong ngón tay thon dài khẽ nhích, hình ảnh trên màn hình trong nháy mắt đã biến mất.

Hắn đi ra khỏi phòng làm việc, ở một phòng làm việc bên cạnh, thấy được cô gái nhỏ mà hắn tâm niệm trong lòng.

Thân ảnh mảnh khảnh của Lâm Hi Hi ngồi thẳng tắp, ánh mắt trong veo rất nhu hòa, như là nhận được một cuộc điện thoại tương đối quan trọng, điện thoại màu trắng dán bên tai, cả người hoảng hốt, để ý thấy Tần Dịch Dương đã đi đến trước mặt nàng.

“Tư liệu mà cô cần tôi đã chuẩn bị xong, buổi chiều 6 giờ ở chỗ cũ, cô tới lấy đi.” Thanh âm của Kiều Nhan vẫn lạnh băng như trước.

Hô hấp của Lâm Hi Hi có chút ngưng trệ, có chút không biết làm sao bây giờ, không thể làm gì khác là che điện thoại di động, ngưng mắt nhìn hắn.

Sau một đêm triền miên, trong mắt nàng có chút phức tạp, nhưng ý tứ xin giúp đỡ lại nồng đậm hơn.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, không phải nàng không sợ.

Hay là nàng không biết, ánh mắt chăm chú như vậy luôn luôn khiến trái tim hắn không thể buông xuống, làm cho ánh mắt không có khả năng dời khỏi nàng dù chỉ một chút.

Tần Dịch Dương đi qua đó, ánh mắt thâm thúy hiện lên tia mềm mại, hai tay ôm lấy vai nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hít mùi hương thơm ngát trên tóc nàng, cũng đang đợi nàng mở lời.

“Cô ta đồng ý đưa tài liệu, 6 giờ, vẫn ở quán café đó.” Lâm Hi Hi nhỏ giọng nói cho hắn biết.

Tiếng nói mềm nhẹ của nàng sượt qua trong đầu hắn một lần, nhớ lại hình ảnh cuối cùng ngày hôm qua của Kiều Nhan, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một chút trong trẻo nhưng mang mùi vị lạnh lùng, ánh mắt u tĩnh xoay quanh khoảng không một lượt, nhàn nhạt mở miệng, “Bảo cô ta chờ, thời gian địa điểm do em an bài.”

Động tác của Lâm Hi Hi cứng đờ, có chút khó hiểu vì sao lại phải làm như vậy.

Đem di động lạnh lẽo lần nữa áp bên tai, tiếng nói của nàng mềm nhẹ nhưng mang theo sắc thái không thể kháng cự, “Sáu giờ tôi không rảnh, buổi tối thì có thể, địa điểm đến lúc đó tôi sẽ báo lại cho cô.”

Nói xong nàng cắt đứt điện thoại, cũng không cho Kiều Nhan thời gian kịp phản kháng.

Trong một cái chớp mắt kia, mắt Lâm Hi Hi rõ ràng nhận thấy hào quang trong mắt Tần Dịch Dương, tựa như là khen ngợi, tựa như là mê luyến.

Chẳng qua là ánh sáng đó chỉ xẹt qua chớp nhoáng.

“Làm rất tốt.” Hắn hoãn thanh mở miệng, vuốt ve tóc nàng.

“Chúng ta…. Vì sao phải cự tuyệt cô ta an bài?” Điểm này Lâm Hi Hi trước sau đều không hiểu được. Theo lý thuyết, một lần kia Kiều Nhan đã bị ép buộc đến nông nỗi này, nếu cô ta đã đồng ý, còn có khả năng gì xảy ra chứ.

Biểu tình trên mặt Tần Dịch Dương vụt biến mất, chỉ là ánh mắt nhìn nàng phức tạp một chút.

“Đi chuẩn bị một chút, buổi tối định xong địa điểm nói cho anh biết.” Hắn một mực không trả lời, chỉ là nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, nghênh đón sự nghi hoặc trong mắt nàng.

Lực đạo vừa phải của cánh tay sau gáy, trong chớp mắt Lâm Hi Hi có chút say mê, không chú ý tới vòng eo nhỏ nhắn đã tiến vào trong lòng hắn từ lúc nào, hắn cúi đầu xuống, tiếp cận khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ý tứ hàm xúc không rõ ràng.

Khuôn mặt tuấn tú kề sát như vậy, luôn luôn có thể khiến người khác chìm vào mộng đẹp, lông mi Lâm Hi Hi run rẩy, ý thức hoảng hốt như không phải là chính mình.

Vốn Tần Dịch Dương muốn hỏi nàng, “Có sợ không?”, dù sao sự việc ngày hôm qua cũng đả kích nàng rất lớn, thậm chí ngày hôm nay lúc đi đến công ty nàng còn không dám đi qua dòng xe cộ.

Trải qua một sự việc đáng sợ như vậy là ai trong lòng cũng còn sợ hãi, huống chi là một cô gái nhỏ nhu nhược như nàng.

Thế nhưng còn chưa kịp chờ hắn mở miệng, một cánh môi mềm mại đã rơi trên môi hắn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng hơi nhếch chân, chạm tới cánh môi hắn, nhắm mắt lại, lông mi nhè nhẹ run.

Chẳng qua là chỉ một cái chớp mắt, toàn thân Lâm Hi Hi bỗng cứng đờ.

Ánh mắt Tần Dịch Dương hiện lên tia phức tạp, khiến cho Lâm Hi Hi một trận quẫn bách, nàng ý thức được hàng động của mình thực ngốc nghếch, vội vàng vùng khỏi lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu đột nhiên xấu hổ đỏ ửng lên, có chút khổ sở lắc đầu: “Xin lỗi, em …’’

“Em lập tức đi chuẩn bị.” Nàng nóng ruột bứt ra, thân ảnh mảnh khảnh đi tới bên cánh cửa, ngón tay áp lên chốt cửa.

Một bàn tay to lớn nhu hòa bao trùm tay nàng, ngón tay thon dài đẩy ra, chỉ vài động tác đơn giản đã đem cánh cửa khóa lại, phòng làm việc bỗng nhiên tĩnh lặng, Lâm Hi Hi cả kinh, ngay sau đó đã lạc vào trong lòng hắn “Dịch Dương ….” Nàng ôn nhu kinh hô.

“Ngày hôm nay anh vốn đã cảm thấy thỏa mãn rồi, em nhất định phải khiêu khích anh như vậy sao?” Thanh âm mang theo nồng đậm trêu chọc, dán tại vành tai của nàng, mang theo hơi thở ấm nóng vây quanh toàn thân nàng.

Lâm Hi Hi vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như bị thiêu đốt.

“Không phải, em chỉ là ….” Hành động kia chỉ là vô thức mà thôi, không phải là nàng cố ý.

“Đừng lên tiếng,” hắn nhàn nhạt cảnh cáo, cuốn chặt thân thể của nàng, hôn lên cánh môi của nàng, “Cách âm ở đây không được tốt lắm, nếu em ngây ngốc muốn để cho người khác nghe thấy thì em cứ tiếp tục nói….”

Ánh mắt của nàng trong veo như nước, nhưng chìm trong nụ hôn ôn nhu cùng âu yếm của hắn, lại càng mơ màng, mê ly.

“…” Áp chế không ngâm ra tiếng. Nàng không nghĩ đến ngay tại phòng làm việc mà hắn cư nhiên lại bá đạo như vậy…

“Ngoan, … Đừng giãy dụa….” Cánh lớp vải vóc đơn bạc hắn tiếp tục âu yếm nàng, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của nàng đặt ở bên sườn, khiến cho toàn bộ ý thức của nàng đều bị lấy đi, khiến nàng ở trong lòng hắn triệt để mất phương hướng, mặc hắn đòi lấy.

Thực sự đã yêu hắn rồi sao? Cũng tốt.

Về sự kiện kia, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ để cho cô gái nhỏ dưới thân này biết được.

***

Sáu giờ chiều, hoàng hôn buông xuống.

Nguyễn Húc lái xe chậm rãi dừng lại, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cái trán anh tuấn cũng có chút nghi hoặc.

“Thế nào, hiện tại lại nghĩ muốn đến quán café?” Hắn mở miệng, hỏi Tần Dịch Dương ở bên cạnh.

Ánh mắt thâm thúy ngẩng lên, nhìn lướt qua ánh đèn bên cửa sổ của quán café, gấp lại văn kiện trong tay, Tần Dịch Dương nhàn nhạt mở miệng: “Chờ một chút mà xem.”

Nguyễn Húc biết điều mà im miệng lại, buông tay lái, tay đặt lên cửa sổ, cũng ngưng mắt nhìn.

Sáu giờ, thời gian và địa điểm mà Kiều Nhan định ra.

Ngồi phía sau, ngực Lâm Hi Hi cũng có tia ngưng trọng lo lắng, tay mảnh khảnh của nàng đặt lên cái nút, chậm rãi hạ xuống kính cửa sổ xe, gió thổi tung bay tóc dài của nàng, nàng không nhìn thấy thân ảnh Kiều Nhan ở bên trong, trái lại lại nhìn thấy Nhạc Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện