Nhất định sẽ có đường ra.

Nhất định sẽ có.

Nàng bình phục tinh thần, do dự một lát, nhìn về phía cầu thang màu trắng vừa mới chú ý tới lúc nãy.

Cầu thang tròn tao nhã uyển chuyền vòng lên, nàng nhích chân bước tới, nhẹ nhàng bám vào tay vịn, từng bước, từng bước một hướng bên trên đi tới, càng đi càng nhanh. Váy dài màu trắng lướt qua mắt cá chân lạnh lẽo của nàng, ánh mắt nàng có một tia kiên định, không chút sợ hãi.

Lầu hai thực trống trải, cách bài trí thật khéo léo, giống như một phòng khách bình thường.

Mà ở cuối hành lang dài, có một căn phòng cửa được mở ra.

Bốn phía hiện tại đều không có đường có thể đi ra ngoài, Lâm Hi Hi nhìn cánh cửa kia, vừa nhẹ nhàng tiến lên vài bước, đã bị động tĩnh trong căn phòng kia dọa đến.

Như là có người đã đánh mất cái gì ở đây, một tập văn kiện tung bay, vài phần rơi trên mặt đất, giấy tờ bên trong đều ngổn ngang.

Ngay sau đó một tầng mù mịt bốc lên, như là khói.

Có tiếng bước chân, chậm rãi tới gần, đi đến cạnh cửa.

Thân ảnh cao ngất của Nhạc Phong tựa lên cửa, trên khuôn mặt tuấn dật có mệt mỏi cùng suy sụp, cũng có chút tà mị, khuy cài Âu phục đã bị cởi ra, không có cởi cà – vạt, khói thuốc tĩnh lặng lượn lờ.

Hắn giờ phút này, như là một con thú bị dồn đến đường cùng, có răng nanh sắc bén cùng tuyệt vọng.

Hắn nâng tầm mắt lên, thấy được cô gái nhỏ như đóa tuyết liên tĩnh lặng đứng cách đó không xa.

Mái tóc mềm mại của nàng rơi rụng trên vai, đẹp đến mê người, máu cùng vết thương trên người cũng thực đáng sợ, nhất là chiếc váy dài đã bị xé rách kia, lại khiến cho người ta hồi tưởng lại.

Hắn hung hăng hít một ngụm khói, chăm chú nhìn ánh mắt trong veo của nàng.

Đôi mắt kia, chỉ có một tia sợ hãi trong nháy mắt, ngay sau đó, thân thể nàng đề phòng cứng đờ lên, ở giây phút mà hắn đi tới gần, xoay người chạy về phía sau.

Khoảng cách ngắn ngủn mấy bước, Lâm Hi Hi không thể chắc chắn được mình có phần thắng hay không, chỉ là theo bản năng mà chạy trốn.

Mặt nàng tái nhợt, nghiêng ngả lảo đảo.

Ánh mắt Nhạc Phong liếc qua một cái, tựa như kẻ đi săn hung ác đuổi theo, hai ba bước đã đuổi kịp bước chân của nàng, vươn tay, một lực đạo mạnh mẽ đã đem nàng xiết chặt trong lòng, từ phía sau lưng đem nàng gắt gao túm lấy, nàng đau đến mức hét lên một tiếng nhưng vẫn như trước không thể giãy dụa, cuối cùng hai người tựa như hai con vật đang cắn xé lẫn nhau cùng lăn xuống cầu thang.

Phía sau bị đè nặng bởi một thân thể đàn ông to nặng, cái chân đã chạm đến bậc thang tiếp theo của Lâm Hi Hi không kịp thu hồi lại, bị giật một cái thật mạnh, đôi chân tuyết trắng bị nện mạnh lên nền nhà.

“A….” Đau nhức dữ dội truyền đến từ động tác té ngã của nàng,

Đau …

Đầu gối nàng, bị ngã đến đau tê liệt ….

Người đàn ông phía sau gắt gao bẻ quặt tay nàng ra sau người, thân thể của hắn đè mạnh lên người nàng, ngã xuống đất, một cánh tay còn lại xiết chặt lấy thắt lưng nàng, khói thuốc giữa những ngón tay vẫn còn lượn lờ bay lên.

“Đau …. Phải không.” Nhạc Phong nheo hai mắt lại nhìn nàng, không chút che dấu mê luyến của chính mình, “Biết rõ sẽ đau còn chạy làm gì? Hi Hi, là anh, em không nhận ra anh sao?”

Nàng đương nhiên nhận ra.

Người đàn ông này, dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.

Gắt gao cắn chặt cánh môi không chút huyết sắc của mình, làm cho trận đau nhức kia dịu đi … Lâm Hi Hi mở mắt ra, coi như vừa mới là không cẩn thận, vật lộn với nam nhân này, nàng tuyệt đối không thể thắng được.

“Anh bắt tôi đến đây để làm gì?” Thanh âm của nàng có chút ám ách, ánh mắt lại trong veo như nước.

“Đến ôn chuyện ….” Miệng hắn ngậm thuốc, dùng sức một cái đem nàng từ trên mặt đất xốc lên, nàng thống khổ mà nhíu mày, đầu gối căn bản không thể cử động được, miệng hắn lộ ra một nụ cười đau lòng, từ phía sau đem nàng ôm vào trong lòng chính mình, cảm nhận được độ ấm từ thân thể mềm mại của nàng, tựa như đang đùa ghịch một con búp bê mà vuốt ve thân thể của nàng, lực đạo không chút ôn nhu.

“Anh rất nhớ em …. Anh lần trước đã nói qua là rất nhớ em ….. Em không nhớ rõ sao?” Cánh tay Nhạc Phong từ từ di chuyển lên trên, mãi cho đến khi bàn tay to lớn nắm trọn chiếc cổ mảnh mai của nàng, chậm rãi vuốt ve, “Chẳng qua là, ngay cả một chút em cũng không nhớ đến anh, chỉ nghĩ làm thế nào để hạ bệ anh, làm thế nào để anh thất bại, như vậy em mới vui vẻ, có phải hay không, Hi Hi của tôi, từ khi nào thì em lại trở lên ác độc như vậy?”

Từ cổ họng truyền đến cảm giác khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Hi Hi một mảnh tái nhợt, giơ tay gỡ bàn tay to lớn của hắn ra, nhằm giảm lực đạo của hắn, khó khăn nói: “Nhạc Phong anh không độc ác sao, lúc trước khi anh nhìn thấy thi thể bị thiêu đến cháy đen của Viện Y, anh có cảm thấy bản thân anh thực là độc ác hay không? Cố gắng quay đầu lại, nhìn thân thể người đàn ông đang vô cùng sát vào thân thể chính mình này, ánh mắt hận thù mãnh liệt xinh đẹp tựa như bông cà độc dược nở rộ: “Thời điểm anh dùng tính mạng đứa con của Nhạc Cảnh San để uy hiếp chồng bà ta phải gánh tội thay mình, anh có cảm thấy bản thân mình vô cùng độc ác hay không?” “Anh hẳn là không có … Bằng không cũng sẽ không bắt tôi đến nơi này.”

Nhạc Phong chăm chú nhìn nàng một lát, ánh mắt thâm thúy có tia mê mang thản nhiên, dần dần thanh tỉnh lại sau đó lại trở lên vô cùng thâm thúy mị hoặc lòng người, khóe miệng hiện lên một mạt cười, không để ý đến bàn tay bé nhỏ đang dãy dụa gỡ bỏ lực đạo của nàng, bàn tay ngày càng buộc chặt, xem nàng làm thế nào để chống lại sự uy hiếp trí mạng của hắn, vô hình chung chỉ cần hơi dùng sức thêm vài phần đã đủ đem nàng bóp chết.

“A …” Nàng không thể hít thở được...... Khó chịu...... Thật sự thật là rất khó chịu.

“Em nói rất đúng, tôi cũng rất ác độc….” Miệng Nhạc Phong nồng đậm mùi vị thuốc lá, hung hăng rít một ngụm khói cuối cùng, cúi người đem điếu thuốc nghiền nát vào trong gạt tàn ở trên bàn, mà cô gái ở trong lồng ngực hắn cũng khụy người xuống theo, một cái loạng choạng đã đứng không vững mà qùy xuống đất, hắn cũng không thèm để ý, bàn tay lần nữa nhào tới hung hăng bóp chặt cần cổ của nàng.

“…..” Lâm Hi Hi ngửa đầu, biểu tình vô cùng thống khổ.

Nàng không muốn chết, nàng một chút cũng không muốn chết, chẳng qua là nàng đã biết rất rõ, Nhạc Phong sẽ không dễ dàng như thế này mà giết chết nàng, hắn sẽ tra tấn đến lúc nào thỏa mãn mới bỏ qua cho nàng, cho nên hiện tại, bất quá hắn chỉ muốn làm cho nàng thống khổ mà thôi.

“Bởi vậy em nên lo lắng cho chính bản thân mình mới đúng, Hi Hi, đã bao nhiêu lâu em không ở chung cùng tôi rồi?” “Có sợ không?” Thấy nàng thực sự khó thở tới trắng bệch mặt ra, Nhạc Phong chậm rãi thả lỏng lực đạo, túm nàng hướng bên trong thư phòng đi đến, khiến cho nàng nhìn thấy một mảnh hỗn độn trong đó, “Đến xem thành quả của cô đi, Nhạc Thị hiện tại đã sắp sụp đổ, trừ bỏ chuyển nhượng cho một người chủ mới thì không còn đường nào có thể đi nữa…. Hi Hi cô vừa lòng chưa?”

Tay nàng bị cưỡng ép chống đỡ lên cửa, thở hổn hển, nhưng vẫn không quên nhìn vào bên trong.

Nàng nhìn đến văn kiện vung vãi đầy mặt đất kia, còn có đồ thị điên cuồng lao dốc trên màn hình máy tính kia, tất cả đều đã bị phá vỡ nát, ngữ khí của hắn rất yếu ớt, bên trong tràn ngập thống hận muốn hủy diệt nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi, lạnh lùng mở lớn đôi mắt: “Những điều này tôi đều đã dự đoán được, không có gì hay để xem hết.”

Thỏa mãn, hiện tại nàng thực thỏa mãn.

Tranh đấu như vậy, cái gì cũng phải trả giá, bao nhiêu bức bách, bao nhiêu mệt mỏi đều có thể chấp nhận, thứ mà nàng muốn chính là kết quả ngày hôm nay, chính là Nhạc Thị hoàn toàn bị sụp đổ.

“Phanh.” Một thanh âm vang lên, sau gáy nàng truyền đến một trận đau nhức.

Là Nhạc Phong bị khiêu khích tới nổi giận, đột nhiên dùng sức ném nàng vào vách tường, cả người nàng bị đập vào, đau đến ù cả tai, theo vách tường từ từ trượt xuống dưới.

Chẳng qua là không đợi cho nàng hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, Nhạc Phong đã đem nàng hung hăng túm đứng lên, áp lên giá sách.

“A….” Bị bẻ oặt 90 độ, Lâm Hi Hi đau đến rên ra tiếng, cảm giác thắt lưng sắp bị bẻ gãy, thân thể to nặng của Nhạc Phong đè chặt phía trên, ngày càng ép xuống, thuận thế đem cổ tay nàng bẻ hết mức.

“Hi Hi ….” Hắn thấp giọng kêu, mắt hằn đầy tơ máu mang theo sát khí lực đạo mạnh đến nỗi tựa như muốn đem nàng bóp nát. “Cô thực muốn Nhạc Thị gặp tai họa phải không, cô thực sự hy vọng nhìn đến hoàn cảnh này của tôi phải không?”

“Chúng ta tại sao lại biến thành như thế này chứ, tôi yêu em như vậy, em cũng yêu tôi không phải sao, vì sao em lại muốn hủy diệt tôi, trả thù tôi?” Sắc mặt Nhạc Phong đanh lại, gầm hét lên, nắm chặt khuôn mặt nàng, nhìn sâu vào ánh mắt trong veo như nước của nàng, “Vì sao em lại lãnh đạm như vậy, không sợ tôi hay sao? Trước kia không phải em rất sợ tôi hay sao? Lâm Hi Hi?”

Màng nhĩ bị tra tấn đến đau buốt, lông mi thật dài của Lâm Hi Hi nhắm lại, lại mở ra, ánh mắt trong veo như nước.

“Tôi không có yếu đuối như vậy, anh có cái gì đáng phải sợ chứ?” Nàng nhẹ giọng nói, giọng nói nhu hòa tĩnh lặng, “Bất quá chính là bạo lực tàn nhẫn, anh sẽ không thực sự giết tôi, cho dù anh có giết tôi cũng không sao cả, loại người như anh sẽ không có kết cục tốt đâu, không có tôi, cũng vẫn có người giống như tôi tìm anh tính sổ, anh trốn không thoát, một giờ một phút cũng trốn không thoát được.”

Trong mắt nàng đích xác không chút sợ hãi, cho dù thân thể rất đau, nhưng đó cũng chỉ là đau thể xác mà thôi.

Không có gì, cùng lắm thì, nàng không ngại ở đây ngay trước mặt tên ác ma này hối tiếc mà tự liếm láp vết thương của chính mình.

Khuôn mặt tuấn tú của Nhạc Phong hơi hơi đỏ lên, thực đã không thể dùng hai từ ‘dữ tợn’ để hình dung nữa, hắn quả thực có chút tẩu hỏa nhập ma.

“Phải không?” hắn lạnh lùng nói, bàn tay nâng cái gáy của nàng lên, cuốn lấy tóc nàng, cuộn một vòng vào tay rồi hung hăng túm lấy, làm cho nàng đau đến ngửa đầu, một chút cũng không muốn nhìn thấy biểu tình này trong ánh mắt nàng.

“Đau không?” hắn ác liệt hỏi.

Lâu Hi Hi liều mạng đè nén đau đớn trên da đầu, ngực chậm rãi phập phồng vài cái, thanh âm quật cường từ trong lồng ngực thoát ra: “Không vấn đề.”

“Ba…” Một tiếng tát giòn tan vang lên, nằm gọn trên mặt nàng.

“Ô ….” Gáy Lâm Hi Hi bị giữ cố định lại, mặt lệch sang một bên, lĩnh trọn cái tát hung hăng này.

Khí lực của đàn ông so với đàn bà quả là một trời một vực, một cái tát tung ra máu đã ứa ra khóe môi nàng, bàn tay in rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nóng rát đau nhức.

“Hiện tại thì sao? Đau không?” Thanh âm của hắn thực ngoan độc, “Người đàn ông của cô vì sao mà chưa tới cứu cô?”

Kiên trì lâu lắm, quật cường lâu lắm, nhưng chỉ một câu này đã khiến nàng đau thấu tim, thanh âm của Lâm Hi Hi dừng lại, chịu đựng đau đớn bỏng rát trên mặt, một tia mềm mại mẫn cảm từ trái tim dâng lên.

Nàng không nói lời nào, dùng sự lãnh đạm che giấu đi tia yếu đuối chợt lướt qua trong mắt kia.

Nhạc Phong nhạy bén mà nhận ra điều này, rất nhanh giật lấy tóc nàng, cúi đầu nói nhỏ: “Hi Hi, cô có biết nhược điểm lớn nhất của cô là cái gì hay không? Đó chính là dễ dàng tin tưởng người khác, rất dễ dàng làm vợ, lại dễ dàng yêu sâu sắc như vậy, tựa như lúc trước cô yêu tôi vậy …. Cô cũng không biết chồng của cô là loại đàn ông như thế nào, không phải sao? Cô lại ngay cả thân thể cùng trái tim đều trao cho hắn, không hối hận sao?”

Lâm Hi Hi rốt cục cũng đối diện với ánh mắt của hắn, trong mắt có một tia đề phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện