Không cần nghi ngờ gì thêm Lam Đóa mang theo hai mắt Gấu Trúc đi làm.

Nửa đêm nghe bao nhiêu là chuyện xưa, cô tức đến mức không thể nào ngủ được, ba phen bốn bận muốn xông vào phòng của Lâm Hi Hi xem nàng đã ngủ hay chưa, nhưng là lại không dám quấy rầy nàng, chỉ có thể ngồi một mình nắm chặt tay thành nắm đấm, thực là tức quá nha.

Tại sao có thể đối đãi với người phụ nữ mà mình yêu như vậy? Chủ tịch đáng yêu của tôi? Không trách được cô ấy muốn chạy trốn, không trách được ngay cả con của ngài đều muốn bỏ, không phải là đáng đời ngài quá đi sao?

Lam Đóa vừa đi vừa nghĩ như vậy, một mạch đi thẳng đến Bác Viễn, nghe ngóng một chút xung quanh, muốn xem có nghe được tin tức gì liên quan đến tin tức chấn động lòng người này không – phu nhân chủ tịch mất tích, chuyện lớn như vậy mà không được đăng báo sao?

Nhưng là cô ở đại sảnh lầu một vòng quanh lượn lờ một hồi cũng không có phát hiện bất cứ động tĩnh gì.

Thật tức nha …

Cái gì gọi là ai oán nha, chính là khắp thiên hạ đều không ai biết điều bí mật mà chỉ riêng cô biết, nhưng là cô vẫn không thể nói ra, đây chính là ai oán đó.

Dụi dụi quầng thâm trên mắt, Lam Đóa vô cùng buồn bực không tình nguyện chạy thẳng vào thang máy, trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, cô nhìn thấy một thân ảnh tuấn lãng cao ngất đi lướt qua, không thể nghi ngờ gì, chính là Tần Dịch Dương.

Vẫn như trước đây hắn làm cho người ta có cảm giác vô cùng bức bách nhưng cũng rất trầm ổn, làm việc bên cạnh hắn luôn đem lại cho người ta cảm giác an toàn nhưng vì hiệu suất làm việc của hắn lại vạn phần khẩn trương, hắn rõ ràng không phải là kẻ tư bản hút máu, nhưng lại khiến cho người ta vô cùng áp lực nhưng cũng đem lại động lực rất lớn.

Người đàn ông ưu tú như vậy, trái tim cư nhiên lại âm hiểm như vậy, dùng kế lại tinh chuẩn như vậy.

Lam Đóa chặn cửa thang máy, muốn nhìn kỹ hơn chút nữa, nhưng cửa thang máy đã chậm rãi khép lại, mà cùng lúc đó, dường như ánh mắt Tần Dịch Dương cũng hướng phía cô nhìn lại, đúng vậy, không có lầm lọt vào thang máy.

Lam Đóa bị dọa đến run người, vội vàng lùi về phía sau một bước, dẫm lên chân người phía sau.

Trong thang máy một mảnh hỗn loạn, cô liên mồm nói xin lỗi, đứng lên lại bị thành thang máy đập vào đầu, đau đến nghẹt thở.

Quả nhiên, cất giấu bí mật khiến con người ta thực khó chịu.

……….

Đối với phân phó của Tần Dịch Dương, Lạc Thành luôn luôn không hỏi nguyên nhân, nhưng là lần này, hắn thực đã bị làm khó.

Mắt thấy nhân viên nhỏ bé tên Lam Đóa khi xoa đầu đi tới, Lạc Thành chậm rãi đón tiếp, nhìn cô thấp giọng nói cái gì đó, ngồi vào vị trí, hắn liền gõ tấm ngăn, nói: “Lam tiểu thư.”

“Cái gì?”Lam đóa ngẩng đầu, không hiểu gì nhìn người đàn ông này.

“Cô tới phòng quản lý tài vụ một chuyến, lĩnh tiền lương tháng trước của cô, bộ phận thư ký chỉ còn lại có mình cô mà không có kế toán, còn có..”, Lạc Thành xuyên qua kính mắt nhìn cô, nhíu lông mày một chút mới nói, “Bởi vì cô làm việc chăm chỉ cố gắng, lại kiên trì, cho nên quyết định tăng lương, thêm 50%, từ ngày hôm nay bắt đầu có hiệu lực.”

Lam Đóa kinh hãi, hoàn toàn kinh hãi.

Cô duỗi năm đầu ngón tay ra tính, lương một tháng hiện tại của cô là tám ngàn, lại tăng 50% …. Ô ô, 1vạn hai, 1vạn hai nha.

“Cái này …. Là ai muốn tăng lương cho tôi?” Cô nuốt một ngụm nước bọt mới hỏi, chuyện tốt như thế này mà lại có thể rơi lên đầu cô sao? Hơn nữa loại chuyện tăng lương này, chỉ bộ phận tài vụ bên kia đơn phương nói thì cũng là không tính nha, phải nhân viên cấp cao nói mới được.

Sắc mặt Lạc Thành bỗng cứng đờ, nhớ tới nhiệm vụ mà Tần Dịch Dương giao cho, hắn chỉ có thể kiên trì, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi.”

“Hả?” Lam Đóa sốc lần hai, cô làm ở công ty này hình như cũng khá lâu rồi đi? Làm sao lại không biết trợ lý chủ tịch lại có quyền làm việc này? Hơn nữa hắn cũng rất có quyền nha, hắn đều trực tiếp nghe lệnh chủ tịch, bất cứ kẻ nào cũng không sai khiến được hắn.

“Cô nhớ cho kỹ là được.” Lạc Thành nhịn không nổi nữa, nhíu chặt mày trở về văn phòng chủ tịch.

Mắt thấy Lạc Thành một thân cao ngất đi vào văn phòng, lại xác định chắc chắn cửa đã đóng kín rồi, Lam Đóa hưng phấn liền gọi điện thoại về nhà, cố gắng đè thấp tiếng tiếp tục hưng phấn nói: “Tôi được tăng lương! Hi Hi, tôi được tăng lương, được tăng lương, cô muốn chia tiền thuê nhà cái quỷ gì chứ, lão nương sẽ nuôi cô, cô có nghe thấy không! Cô đúng là thần tài của tôi nha..........”

Ở bên kia, Lâm Hi Hi đang xoa miếng bọt biển mềm mại trong tay, lau khô một tay tới nhận điện thoại của cô ta.

Cũng coi như là tin tốt, nàng mím môi cười khẽ, đợi cho hưng phấn của cô nàng kia qua đi mới nhẹ giọng hỏi: “Không phải cô đang ở chỗ làm sao? Không cần làm việc à?”

Lam Đóa cả kinh, lúc này mới che ống nghe nhìn quanh bốn phía, lại trộm cười rộ lên: “Lão nương thật sự rất là vui! Không thèm nghe cô nói nữa, tôi làm việc đây! Đúng rồi, tôi nói cho cô........”

Nàng nghiêm mặt nói: “Hi Hi, tạm thời cô không nên đụng tới đứa bé, được không? Tôi mặc kệ lúc trước cô nghĩ thế nào, tóm lại, tôi phải dò la ý của chủ tịch đại nhân cho rõ ràng đã, cô không nên bỏ đứa bé, đó là chuyện của cả hai người, cô nghe lời tôi lần này đi, được không?”

Động tác của Lâm Hi Hi ngừng giữa không trung, ánh mắt trong veo nhìn xa xăm, dịu dàng nói: “Nhưng đã được hai tháng rồi, tôi không thể đợi đến khi đứa bé thành hình rồi mới quyết định bỏ.”

“Tôi sẽ cố gắng!” Lam Đóa vội vàng nói, “Cô cứ từ từ a, tôi bắt đầu hành động ngay bây giờ đây!”

Cách đó mấy thước, trong văn phòng chủ tịch, Tần Dịch Dương nhìn qua cửa sổ kéo có thể thấy mọi động tĩnh ở bên ngoài, ánh mắt của hắn dừng ở ống nghe trong tay Lam Đóa, trong lòng dâng lên một tia mềm mại.

Lạc Thành đứng bên cạnh nhíu mày, hỏi hắn: “Tần tiên sinh, tôi còn phải tiếp tục sao?”

Tần Dịch Dương gật gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: “Khi mà cô ấy còn chưa quyết định trở về, thì cứ như vậy mà làm đi.”

Lạc Thành thực đau đầu khi nghĩ phải làm thế nào để cam đoan Lâm tiểu thư ở bên ngoài vừa an toàn lại không phải vất vả, chẳng lẽ mỗi ngày đều nghĩ kế để tặng cho một nhân viên nhỏ nhoi họ Lam kia sao? Lần này hắn tăng lương, lần sau lại lấy lý do gì đây?

Đương nhiên, Tần Dịch Dương suy nghĩ vấn đề chu đáo hơn hắn nhiều lắm, khi hắn vừa mới đưa ra vấn đề này, hắn chỉ nói một câu tao nhã, nhẹ nhàng mà bâng quơ đem mọi lo lắng của hắn thành hư không: “Cậu sẽ không theo đuổi cô ta sao? Cái cô nhân viên tên Lam Đóa kia, thoạt nhìn tựa hồ cũng không tệ lắm, có phải hay không?”

Lần đầu Tiên Lạc Thành cảm thấy cả người cứng ngắc trước người đàn ông ra tay tuyệt tình ngoan độc này, mệnh lệnh của hắn lần đầu tiên khiến Lạc Thành cảm thấy vô lực.

Thiên hạ rộng lớn, làm sao mọi người đều trở lên nhẫn tâm giống như chó săn vậy chứ?

Nhanh nhẹn bê lên một ly café đi vào, Lam Đóa ngoan ngoãn mà nói lời chào của nhân viên, sau đó lại đem café đặt ở trên bàn làm việc của chủ tịch, lẳng lặng chờ hắn xử lý xong công văn.

Cuối cùng một bàn tay cầm bút máy cũng hạ xuống, Tần Dịch Dương dựa vào ghế ngồi, nắm lấy bút máy, thản nhiên nói: “Còn việc gì sao?”

“Chủ tịch, trước tiên tôi có lời cảm ơn ngài đã tăng lương cho tôi, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, vợ chồng ân ái, sớm sinh quý tử, tôi nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành công tác.” Nghe được không? Nghe được không. Trọng điểm trong câu nói của cô là “sớm sinh quý tử” đó nha.

Ánh mắt Tần Dịch Dương hiện lên một tia ôn nhu, rõ ràng hiện lên 3 chữ ‘thực dễ chịu.’

“Được, tôi đã biết, còn có chuyện gì sao?” Ngón tay thon dài của hắn cọ cọ môi, nghĩ có một cô gái hoạt bát như thế này ở cạnh nàng, hẳn là có thể giúp nàng thả lỏng tâm tình, có lẽ nàng... nàng sẽ không còn bài xích như vậy nữa.

Lam Đóa cúi đầu, nói thêm một lần, “Chúc ngài vợ chồng ân ái, sớm sinh quý tử.”

Tần Dịch Dương gật gật đầu, “Cám ơn, câu này tôi nghe được.”

Hắn không phản ứng gì?

Lam Đóa tự hỏi, “Chủ tịch, vì muốn cảm ơn ngài, nếu rảnh tôi có thể đến nhà ngài chơi không? Phu nhân của ngài trước đây cũng là đồng nghiệp của tôi, mọi người đều rất nhớ cô ấy, ngài có đồng ý không?”

Ánh mắt Tần Dịch Dương rốt cục cũng dừng lại trên người nhân viên tên Lam Đóa kia.

“Những điều này tôi không thể quyết định thay cô ấy, các cô muốn nói gì thì chủ động liên hệ với cô ấy, không phải đều có số di động của cô ấy sao?” Tần Dịch Dương dựa vào ghế xoay, quay mặt đối diện cô gái này, hơi thở tao nhã cùng khí chất vương giả quả là như một bức tranh thủy mặc.

Nếu phải chu toàn, như vậy hắn gần nhất cũng vừa có tâm tư rất tốt muốn cùng chu toàn.

Lam Đóa thấy có chút ngây người, người đàn ông này, thật là mị hoặc vô cùng, cô bắt đầu cảm thấy ghen tị khi mà Hi Hi có thể bắt được một người đàn ông cực phẩm như vậy, “Nhưng là.... Chúng tôi thực sự không có liên lạc với nhau nha.” Lam Đóa giả cười, ý đồ kéo hắn xuống hố.

Tần Dịch Dương cười cười, cánh môi rung động làm cho người ta cảm thấy mơ màng, tiếng nói du dương lộ ra lời nói rất có ngữ điệu: “Vậy liên hệ một chút, tôi nghĩ cô ấy cũng rất nhớ cô, nếu cô ấy đồng ý, như vậy tùy thời điểm đều hoan nghênh đến chỗ này của tôi.”

Một câu này đã khiến cho đầu Lam Đóa nổi lên ba cái sừng đen sì.

Được rồi, đấu trí cùng đàn ông, rõ ràng ngay cả cấp độ cô cũng không đủ.

“Chủ tịch, tôi đi ra ngoài đây...” Cầm lấy café cũ bỏ trên bàn, Lam Đóa ảo não mà hướng ngoài cửa đi ra.

“Từ từ, đợi đã” Thanh âm nhu hòa của Tần Dịch Dương có chút nghẹn lại, nhìn thấy Lam Đóa đã trở lại, những lời muốn nói với cô cũng đã quên, nên nói gì đây? Chiếu cố cô ấy thật tốt? Cố gắng an ủi cô ấy?’ Hay là điều gì khác?

Hắn đã cố gắng hết sức, ở khoảng cách xa nàng nhất, mang lại cho nàng mọi quan tâm yêu thương.

Chính là khoảng cách xa quá, hắn mỗi ngày cũng chỉ có thể như vậy mà gặm nhấm tưởng niệm, bị tình yêu cùng cồn làm tê liệt, mà Hi Hi của hắn, cũng đang rất cẩn thận mà suy nghĩ, có đúng hay không?

Sắc mặt hơi hơi có chút tái nhợt, Tần Dịch Dương dựa vào ghế xoay, lông mi đen dày khép lại, lãnh đạm nói: “Không có việc gì, tôi không thích café đen, đi đổi một ly khác đi.”

“Dạ.” Lam Đóa nhớ kỹ, nhìn khuôn mặt phờ phạc của hắn lại cảm thấy có chút đáng thương, rồi đi ra ngoài.

Thời điểm điện thoại gọi tới, Tần Dịch Dương đang ở trong nhà trọ của Bác Viễn xử lý những văn kiện cuối cùng. Không phải không có chỗ khác để đi, mà căn bản là không có nàng ở đây, đi đến đâu đều giống nhau cả. Không bằng vùi đầu vào công việc còn hơn.

Uống xong ngụm café cuối cùng, hắn xoa xoa một chút mi tâm, lấy lại tinh thần, tiếp tục xét duyệt những tài liệu hôm nay được đưa lên.

Lời nói của Colin vô cùng nghiêm túc không có chút trêu chọc, “Anh không có nhận được tin tức từ bên Anh gửi sang sao, trong vòng 3 tháng phải trở về Anh để tham tuyển, anh không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta phải lập tức trở về.”

Tần Dịch Dương gật gật đầu, thản nhiên nói; “Các cậu có thể đi trước, tôi không có ý kiến.”

“Anh...” Colin vô cùng lo lắng, “Anh không biết anh là người vô cùng quan trọng sao? Anh một mình trở về ai mà biết được trên đường có mối nguy hiểm nào đang rình rập không? Em cùng Hafl là đến để bảo vệ anh, anh không nhận ra sao?”

“Nếu chú không có xúi giục người phụ nữ của tôi, thì tạm thời tôi sẽ tin tưởng chú.” Sắc mặt Tần Dịch Dương lạnh như băng, thanh âm buốt lạnh khiến kẻ khác thấy dợn tóc gáy, “Mà bây giờ, lập tức cút trở về, đừng để cho tôi nhìn thấy chú nữa.”

Colin nhất thời nghẹn lời, đành phải dịu giọng thỏa hiệp, “Được, xúi giục Lâm là em không đúng, nhưng là thời gian không cho phép... Dương, ngày mai em trở về, anh phải về cùng em.”

Phản ứng của Tần Dịch Dương là trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện