Hôm sau Hoắc Duật Hy tỉnh dậy đã thấy người đàn ông bên cạnh đang mở máy vi tính, xử lý một số tài liệu.

Hắn nửa thân trên để trần, khuôn thước không chút khuyết điểm, làn da trắng ngà voi, ngón tay thon dài mảnh khảnh thuần thục thao tác trên bàn phím cứ như một nghệ sĩ piano đang điêu luyện lướt trên những phím đàn.

Lúc này khuôn mặt của hắn rất nhập tâm, môi mỏng thẳng một đường, mày kiếm hơi lạnh, nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.

Hoắc Duật Hy nhìn về phía đồng hồ treo tường, cũng còn khá sớm. Có lẽ là vì tối qua hắn không muốn cô nên không cảm thấy mệt mỏi mà có tinh thần thức sớm như vậy.

“Tối qua không hành em, có vẻ khiến em rất tươi tỉnh?”

“...” Thân thể Hoắc Duật Hy cứng ngắc, hắn biết cô tỉnh khi nào vậy? Nhưng suy đi nghĩ lại, tên đàn ông này không chạm vào cô có lẽ không phải vì hắn tự nhiên tốt tính, chỉ bởi vì mặt cô bị đánh thành như vậy làm thị giác của hắn phản cảm cũng nên.

Cuối cùng vẫn là kim chủ có tiền này kén ăn, bên người có bao nhiêu mĩ nữ, hà tất ép mình nuốt vào cái bánh bao vừa bị đánh sưng.

Hoắc Duật Hy nghĩ đến, đưa tay sờ mặt, cũng đã không sao nữa rồi. Nhưng đêm qua ắt hẳn khủng khiếp lắm.

“Em có một thói quen nên bỏ ngay. Chính là tôi hỏi thì chớ nên im lặng.”

Hoắc Duật Hy ão não xoay lưng, suốt ngày chỉ toàn mệnh lệnh, quát tháo. Tư Cảnh Hàn cũng không có dừng hành động trên tay lại, chỉ lạnh nhạt nói:

“Rời giường, thay quần áo, xuống nhà ăn sáng rồi đi làm đi!”

“Tôi không khỏe, mệt lắm, muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Tôi không thích lập lại lần thứ hai!”

Hoắc Duật Hy bực dọc, không thèm nói nữa. Lần này, động tác trên tay của hắn dừng hẳn lại, hắn trực tiếp đóng máy tính, đặt qua một bên, đưa tay kéo Hoắc Duật Hy từ trong chăn ra.

“Hoặc là rời giường, hoặc là cùng tôi ở đây tới sáng ngày mai.”

Hoắc Duật Hy nhìn bàn tay của hắn đặt trên đùi của mình, đã luồn một chút vào trong váy ngủ, cô sợ đến xanh mặt, vội đẩy hắn ra, nhào xuống giường.

“Biến t...”

“Em thử nói thêm từ phía sau xem!”

Lời nói đầy cảnh cáo của hắn Hoắc Duật Hy hơi sợ hãi, không dám mở miệng nữa, chỉ đành xoay người đi vào phòng thay đồ chọn quần áo.

_________

Hoắc Duật Hy đứng trước trường quay H, môi cô hơi mím lại.

Hôm nay bắt cô đến đây xin lỗi đạo diễn rồi nhận lại vai là không được rồi, nhưng mà cũng không thể trái ý Tư Cảnh Hàn, cùng lắm thì chuyển thành đến đòi tiền bồi thường hợp đồng vậy.

Đôi giày da giẫm lên nền gạch sáng bóng, Hoắc Duật Hy lướt qua hai bảo vệ đi vào trong.

“Hoắc Duật Hy, cô còn đến đây làm gì?”

“Đạo diễn Trương, ông đơn phương hủy hợp đồng với tôi, tất nhiên phải bồi thường đúng hợp đồng cho tôi rồi?”

“Não cô có vấn đề sao, cô đánh Lệ tiểu thư còn chưa bắt cô đền tiền, cô lại quay ngược lại cắn chúng tôi. Cút, cút đi!” Đạo diễn Trương không nói lý lẽ, Na Mộc Lệ đang ở bên trong, nếu để cô ta thấy Hoắc Duật Hy ở đây, chắc chắn lại nổi trận lôi đình.

“Tôi biết đạo diễn Trương, ông bị Na Mộc Lệ chèn ép. Nhưng cũng không thể vì lẽ đó mà ông không bồi thường hợp đồng cho tôi, tôi cũng cần kiếm chén cơm mà.”

Đạo diễn Trương nhìn Hoắc Duật Hy, cười khinh bỉ: “Lúc trước nếu không phải vì cô có chút nhan sắc, định đem cô về rồi từ từ dạy dỗ thì tôi còn lâu mới cho cô nhận vai. Nhưng con mèo hoang như cô lại chọc đến cây rung tiền của tôi, không có đàn ông làm chỗ dựa lại còn to gan như vậy, cô nghĩ mình là ai? Bồi thường hợp đồng, hừ, cho dù cô có khởi kiện thì có khi còn bị kiện ngược lại nữa kìa.”

Ông ta nói xong lại gắt giọng: “Bảo vệ, bảo vệ đâu! Các người bị đuôi hết rồi à, người như cô ta cũng dám cho vào đây, không muốn làm việc nữa phải không?! Đuổi đi ngay!”

“Đạo diễn Trương, ông không nói lý lẽ, tôi không tin tòa án không làm gì được ông!”

“Cô cứ thử xem! Đuổi ra ngoài!”

Nghe ồn ào, Na Mộc Lệ đi ra xem. Thấy Hoắc Duật Hy thì liền nhíu mày: “Thế nào? Không biết sợ còn dám mò đến đây à? Gan cô lớn hay mặt quá dày vậy?”

“Tôi đến lấy tiền bồi thường hợp đồng, vô cùng đúng tự nhiên sao phải xấu hổ? Có người vừa ăn cướp vừa la làng lại còn khua chiêng đánh trống mới cần xem lại nhân cách.” Hoắc Duật Hy rất không vui, trực tiếp phản bác.

“Hoắc Duật Hy, cô...cô nói cái gì hả?”

“Sao chân cô dài mà não ngắn quá vậy, tôi đang nói cô à? Hay là cô tự chột dạ?”

Na Mộc Lệ giận đến xanh mặt, nhưng vì giữ chút hình tượng cho mình mới không dám nổi điên nhào lên, dù sao cô ta cũng là người từng trãi qua không ít nhẫn nhục, chịu đựng mới được có ngày hôm nay.

“Hừ, Hoắc Duật Hy...con chó khôn không tìm nơi từng gặp họa, nhưng con chó đói rách khốn cùng lại liều chết chỉ vì thức ăn. Cô cũng đủ rẻ mạc vì tìm lại chút tiền mọn kia mà quên luôn bản thân hôm qua đã thề thốt thế nào không thèm tìm đến đây nữa. Nhưng xem ra, không có tiền thì cuối cùng cũng bán đi chút sỉ diện quèn của cô rồi sao?”

“Sỉ diện của tôi dù quèn cũng dựa trên đồng tiền sạch sẽ, nhưng cũng có một số người làm tình nhân, bán thân cho người khác lại càng rẻ rúng hơn.”

“Hoắc Duật Hy, mày nói cái gì hả?” Chung Giai Giai vốn đứng một bên, nhìn Hoắc Duật Hy vốn không thiện cảm, thấy Na Mộc Lệ tức giận á khẩu liền mượn oai gắt giọng.

Hoắc Duật Hy biết dẫu sao cũng không thể tiếp tục vai diễn ở đây, Na Mộc Lệ thù dai như vậy nhất định triệt đường sống ở làn giải trí của cô thật rồi. Vậy hà cớ gì cô phải nhún nhường nữa, Tư Cảnh Hàn thì sao? Hắn muốn lột da thì cứ lột da đi.

“Tôi nói chính là các người không thấy thẹn, bán thịt buôn hương...”

“Mày!” Chung Giai Giai muốn xông lên tát Hoắc Duật Hy thì một tiếng nói vang lên khiến cô ta sựng lại.

Kha Triển Vương đi vào, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn về phía Chung Giai Giai: “Có chuyện gì?”

“Triển Vương, anh đừng hiểu lầm, em chỉ là....”

“Chỉ là thế nào?” Kha Triển Vương không nhìn cô ta, ngược lại đi về phía Hoắc Duật Hy. Hỏi cô có sao hay không, Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu lúc này anh mới yên tâm, xoay người lại nhìn đạo diễn Trương.

“Đạo diễn Trương, trường quay từ lúc này lại xảy ra diễn cảnh này mà ông lại im lặng như không hay biết vậy?”

“Triển Vương, chuyện kỳ chỉ là xích mích nhỏ...hơn nữa...”

“Tôi thấy không hề nhỏ đâu, minh tinh nổi tiếng ỷ thế muốn thì ức hiếp diễn viên nghiệp dư, có đạo lý này sao?”

“Là...là Hoắc Duật Hy cô ta đánh Lệ tỷ, bây giờ còn quay lại đòi tiền hợp đồng. Em chỉ bức xúc muốn giành lại lẽ phải thôi.” Chung Giai Giai lại nhanh miệng giải thích.

Na Mộc Lệ thấy Kha Triển Vương xuất hiện thì lợi thế hơi bị chèn ép, cô ta bước lên một bước: “Triển Vương, chúng ta làm cái nghề này đôi lúc anh cũng hiểu đây cũng chỉ là hoàn cảnh. Mắt nhắm mắt mở là xong, đôi bên cùng vui vẻ phải không?”

“Na Mộc Lệ, chính tôi lại không muốn mắt nhắm mắt mở, vì tôi rất để ý Duật Hy, không muốn cô ấy chịu thiệt thòi.” Kha Triển Vương không nhanh không chậm nói, hoàn toàn không nể mặt Na Mộc Lệ khiến mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ.

Hoắc Duật Hy nghe anh nói vậy cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn biểu cảm của Chung Giai Giai thì có chút hả dạ. Nên cũng không ngăn cản Kha Triển Vương nói gì.

“Triển Vương, cậu nể mặt đạo diễn Trương này mà bỏ qua chuyện này được không?”

Kha Triển Vương nhìn Trương đạo diễn, lại nhìn Hoắc Duật Hy: “Đơn phương hủy hợp đồng, không đền bù thỏa đáng cho cô ấy, tôi cũng không thể xem như không thấy. Hơn nữa, lúc nãy rõ ràng tôi nghe Na Mộc Lệ tiểu thư mắng cô ấy, lại còn muốn đánh người công khai, không xin lỗi một tiếng càng không hợp lý lẽ.”

“Kha Triển Vương, anh đừng quá đáng! Dù sao tôi cũng là người có tiếng nói, có thể hạ mình với vô ta sao?” Na Mộc Lệ không ngờ Kha Triển Vương đối với Hoắc Duật Hy lại nhất mực bênh vực, lại gây khó dễ cô ta. Dù sao cũng là đàn chị, là ảnh hậu so với Hoắc Duật Hy lại càng không cùng đẳng cấp, hơn nữa chỗ dựa không hề nhỏ của cô ta cũng không thể như vậy bị người khác ức hiếp.

Hoắc Duật Hy nghe cô ta nói vậy thì cũng bước lên một bước: “Vậy tôi cũng không cần nâng mình nhận lời xin lỗi cao quý của Lệ tiểu thư đây. Nếu không về nhà, “chú cún nhỏ” của tôi lại mắng tôi ngốc vì tự dưng mang cả một bãi rác hôi hám về nhà.”

“Hoắc Duật Hy, cô...” Na Mộc Lệ lại vung tay lên, nhưng bị Hoắc Duật Hy chụp lấy.

Đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên trở nên xôn xao, có tiếng bước chân vững vàng hòa cũng những trào xuýt xoa kinh ngạc.

“Người phụ nữ không dịu dàng, đàn ông dù thế nào cũng bị dáng vẻ này làm phản cảm.”

Tiếng giày da dừng lại, cả trường quay đều trở nên cứng đờ, một loại áp lực nhanh chóng bao trùm, người đàn ông nỡ nụ cười nhạt, bước tới chỗ Hoắc Duật Hy và Na Mộc Lệ gỡ tay hai người ra kéo Hoắc Duật Hy sang một bên.

Hoắc Duật Hy cũng há hốc mồm nhìn Lạc Tư Vũ đứng trước mặt, cao ngạo vững vàng nhưng sau lưng hắn còn có thêm một người đàn ông nữa, thế nhưng lại là Tư Cảnh Hàn.

Tư Cảnh Hàn!

Đạo diễn Trương gặp qua không ít nhân vật lớn nhỏ, tuy vị thần trong truyền thuyết là ai ông ta chưa từng gặp gỡ nhưng dựa vào khí xuất của hai người đàn ông vừa xuất hiện này liền biết đây là đại nhân không thể đắc tội.

“Hai vị đây là...”

“Cảnh Hàn, sao anh lại tới đây?” So với đạo diễn Trương, Na Mộc Lệ đã nhanh chân hơn chạy đến, ngọt ngào gọi.

Tiếng nuốt nước bọt cùng tiếng hớp không khí mạnh đồng loạt vang lên, nhưng chung quy không ai dám lên tiếng, ngay cả chụp ảnh, quay phim càng không dám.

Nhưng so với sự nhiệt tình của Na Mộc Lệ thì Tư Cảnh Hàn vô cùng hờ hững, cô ta chưa đi đến Lạc Tư Vũ đã đứng trước mặt Tư Cảnh Hàn đưa tay chắn lại.

Na Mộc Lệ túng quẫn, không biết làm sao, vừa lo sợ nhưng cũng vừa đắc ý nhìn Hoắc Duật Hy. Mặc kệ thế thái độ Tư Cảnh Hàn thế nào, cũng là cô ta có chút tên tuổi gắn với tên người đàn ông này, Hoắc Duật Hy lần này chết chắc.

“Thì ra là Tư tổng, và Lạc phó tổng, tiểu hạ có mắt biết thái sơn, mong hai vị thứ lỗi, thứ lỗi.” Chân nịnh bợ của Trương đạo diễn phát huy triệt để, không ngừng nói.

Nhưng Tư Cảnh Hàn từ lúc bước vào cũng không nói lời nào, hắn đi theo sau Lạc Tư Vũ bây giờ đảo một cái tìm thấy Hoắc Duật Hy thì ánh mắt cũng đặt trên người cô.

Ai ngờ Hoắc Duật Hy thấy hắn nhìn mình liền lùi lại, nấp sau lưng Kha Triển Vương. Điều này chọc giận người đàn ông kia không hề ít, ánh mắt màu lam nhanh chóng đong lại, có chút sắc bén.

“Ai gây chuyện?”

Nghe giọng nói trầm thấp của Tư Cảnh Hàn, bất giác có người run lên bần bật, đạo diễn Trương cũng không ngoại lệ.

“Chuyện này....” Trương đạo diễn ấp úng.

“Cảnh Hàn, em...” Na Mộc Lệ muốn xen vào nhưng liền nhận được một ánh của của Tư Cảnh Hàn khiến cô ta im bặt, biết điều ngậm miệng lại.

“Người của anh ức hiếp Tiểu Hy, họ đơn phương hủy hợp đồng nhưng không bồi thường. Cô ấy đến chỉ muốn bồi thường đúng theo hợp đồng, Tư tổng, tôi nghĩ anh biết giải quyết thế nào cho hợp lý đúng không?”

Tư Cảnh Hàn nhìn Kha Triển Vương, lại nhìn Hoắc Duật Hy sau lưng anh, ánh mắt của hắn tối lại.

“Vậy sao, quả thật có chút không thõa đáng. Như thế này đi, Na Mộc Lệ bị hủy hợp đồng bộ phim này?” Lạc Tư Vũ không nhanh không chậm nói, lập tức cả trường quay đều ồ lên kinh ngạc, bọn người Na Mộc Lệ cũng cả kinh.

“Hoắc Duật Hy cũng không được diễn nữa.” Nhưng bất giác, Tư Cảnh Hàn cũng lạnh lẽo phun ra một câu.

Lần này, người phản ứng mạnh mẽ nhất đương nhiên là Hoắc Duật Hy. Thế nhưng...hắn cũng muốn triệt đường lui của cô ở làng giải trí?

Ha, đúng rồi. Tình nhân của hắn cũng bị cô làm đến nông nổi kia, hắn không lột da cô cũng xem là may mắn lắm rồi, không phải sao?

Lạc Tư Vũ lại cười nhạt, không quá chân thực: “Kha thiếu gia, cậu bảo vệ người của cậu đương nhiên tôi cũng muốn bảo vệ người của tôi. Xem như có qua có lại, đúng không?”

“Nhưng mà Cảnh Hàn...”

“Lệ tiểu thư, tốt nhất cô giữ đúng vị trí của mình, trước khi đến đây đương nhiên chúng tôi biết qua quá trình của ngày hôm nay.” Lạc Tư Vũ nhìn Na Mộc Lệ lạnh nhạt nói.

Na Mộc Lệ lại bàng hoàng hết nhìn Lạc Tư Vũ lại nhìn Tư Cảnh Hàn, ai oán giấu vào lòng, lui về sau.

“Cô, có thắc mắc gì không? Tiền hợp đồng, vẫn như cũ Na Mộc Lệ và cô, Tư thị đều chi trả đầy đủ.” Không ngờ, Tư Cảnh Hàn lại đột nhiên hướng Hoắc Duật Hy hỏi.

Cô có hơi mất tự nhiên, “Không cần đâu...” Sau đó cô lại quay sang nhìn Kha Triển Vương: “Học trưởng, chúng ta về đi.”

Kha Triển Vương gật đầu lại hướng Tư Cảnh Hàn nói: “Tư tổng, cảm ơn đã giải quyết cho Tiểu Hy chúng tôi, nhưng dù thế nào Tiểu Hy cũng không cần loại vai diễn phải chịu ấm ức này. Xóa tên tôi ra khỏi bộ phim này càng tốt, lần tới vẫn hợp tác vui vẻ.”

Kha Triển Vương dẫn tay Hoắc Duật Hy đi ngang qua Tư Cảnh Hàn. Hắn không có nhìn theo cô, cũng không biểu lộ cảm xúc gì, giống như không quen biết. Nhưng Hoắc Duật Hy có cảm giác, nhiệt độ quanh hắn vô cùng lạnh, như hàn băng.

Lạc Tư Vũ nhìn hai người kia đã rời đi, khuôn mặt chẳng mấy chốc cũng không còn vẻ điềm nhiên vân đạm, khôi phục vẻ hững hờ, lạnh lùng nhìn đạo diễn Trương.

“Vốn dĩ muốn kiểm tra một chút số tiền của Tư thị bỏ ra đã đi đến bước nào. Nhưng xem ra bộ phim này khiến nhiều người không vui như vậy, thế thì hủy đi.”

Cả trường quay như vỡ ào, nhưng không dám nhốn nháo đến khi hai người đàn ông như thần thoại kia rời đi.

Hai chân đạo diễn Trương khụy xuống...

Thế là hết!

__________________

Đêm.

Hàn Nguyệt lộng gió, cánh hoa quỳnh tím biếc rơi rụng nền sân...

“A.....ư....a....đau...nhẹ thôi...a....”

Hoắc Duật Hy quỳ trên đùi Tư Cảnh Hàn, hai tay ôm cổ của hắn nhưng hạ thân không ngừng vặn vẹo tránh né.

Tư Cảnh Hàn ngồi ở mép giường, hai đùi của Hoắc Duật Hy bị hắn mở rộng sang hai bên, kẹp eo của mình lại, hai đầu gối của cô chạm vào nệm giường đàn hồi, đôi lúc hơi lún xuống.

“Em trở thành người của người đàn ông khác khi nào vậy hả?”

“Không...không có...a....”

“Kha Triển Vương, trước mặt tôi nói em là người của hắn, vậy em tính sao với tôi?”

“Đừng...a...nhẹ một chút, trướng quá...a...”

Người phía dưới luật động không ngừng khiến Hoắc Duật Hy sắp nhũn ra.

Tiếng hôn ái muội, tiếng va chạm kích tình không ngừng vang lên.

“Cô ta là người của anh, anh bảo vệ...người khác bảo vệ tôi, tôi cũng ngốc đến nổi....từ chối...a...”

“Tư Cảnh Hàn...a....ưm....đừng động nữa, chịu không nổi....a....” Hoắc Duật Hy nỉ non cầu xin, cô sắp ra, rất nhanh thôi.

“Sắp?”

“Đừng, anh xấu...a....”

Kết quả, nơi giao hợp của hai người nhầy nhụa với thủy dịch trong suốt của cô gái, tràn như thác lũ.

Hắn thô bạo, cô sẽ không quá mê đắm, nhưng mỗi lúc hắn nhiệt tình, cô luôn chịu không nổi.

“Na Mộc Lệ bị hủy hợp đồng, em còn không vui? Còn trước mặt tôi nắp sau lưng người đàn ông khác, cầu mong che chở như vậy?”

“Nhưng anh cũng triệt đường sống của tôi ở làng giải trí...a...”

“Bảo em an phận chờ tôi về đến Tư thị làm việc, em không nghe sao? Hay bị lời của học trưởng Kha làm quên hết rồi?”

Hoắc Duật Hy chịu không nổi nữa, giãy giụa kịch liệt muốn thoát khỏi sự tấn cồng của hắn.

“A....đừng....đừng vào nữa...sâu quá...” Mặt cô đỏ ửng, ai oán đấm vào lưng hắn, lại cào loạn xạ.

Rất nhanh mất hết sức lực, xụi lơ vắt người trên lưng hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện