Phòng họp Tư thị rộng như một cái hội trường hội nghị cấp cao. Một bàn chạy dọc dài bằng gỗ lim đen bóng chạm khắc tinh xảo, hệ thống công nghệ thông tin cùng radar kiểm tra máy ghi âm, máy quay hoạt động liên tục.

Giữa không khí trang trọng như ở một buổi diễn thuyết chính trị, Tư Cảnh Hàn ngồi ở vị trí trung tâm, vô cùng nghiêm nghị và chuẩn mực, những cổ đông cùng các cấp đến dự ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Hoắc Duật Hy đương nhiên hiểu rằng chức vị tổng tài này của Tư Cảnh Hàn cũng bao gồm luôn chủ tịch hội đồng quản trị, hắn thâu tóm tất cả các thế lực trong tay từ điều hành đến kiểm quyết. Thật ra chẳng qua cũng chỉ là một chức danh do chính tập đoàn quy định, mà cái quan trọng ở chỗ là ai mới thật sự là người đang thao túng nó.

Tư Cảnh Hàn là người đàn ông độc đoán, ăn vào máu tủy của hắn là tính sở hữu cùng phán quyết bắt mọi thứ phải đi theo những quỹ đạo mà hắn đặt ra, cũng giống như Tư thị này bao la rộng lớn, nhưng quyền hành cũng chưa từng san sẻ ra bên ngoài, hơn 70% cổ phần cũng do hắn quyết định, mà phần còn lại cũng chịu sự chi phối của Lạc Tư Vũ.

Kết quả, của Tư Cảnh Hàn thì mãi mãi vững chắc nằm trong tay của hắn, chưa từng có kẻ dám bước đến xâm phạm, càng không có gan và bản lĩnh chọc đến vị chúa tể này.

Hoắc Duật Hy hồi phục tinh thần, đảo mắt nhìn cả phòng họp đều đã kín chỗ ngồi, âm thầm cảm thán kỷ luật của nhân viên ở đây thật sự quá tốt, trước 5 phút vào họp mà đã lặng im không tiếng động.

Cô là người mới, đi đứng chẳng quen là mấy, muốn tìm tập tài liệu và một máy tính cũng phải quần quật, thế mà Tư Cảnh Hàn lại không đợi cô đi đến đây trước, ngay cả hắn cũng đã an vị rồi thì cô mới là người cuối cùng đẩy cửa bước vào.

Ai nói đại tiểu thư Hoắc gia như cô gan lớn? Mà cho dù là vậy thì lúc đi làm cô cũng thấy mình nhỏ bé như bao người khác đấy thôi, đặc biệt là hàng trăm ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào cô, giống như tìm tòi, soi xét.

Hoắc Duật Hy nuốt nước bọt một cái, đóng cửa lại, chân hơi run run đi hai bước rồi tìm chỗ ngồi ở đâu.

Đối với chút lúng túng này của cô, một trợ lý đi đến, chuyên nghiệp giơ tay: "Thư ký Hoắc, chỗ của cô bên này!"

"À, cảm ơn." Hoắc Duật Hy mỉm cười vui vẻ, gật gật đầu, nhưng cô ý thức được chỗ của mình thì lại vô cùng hối hận vì sự vui mừng vừa rồi.

Cô nặng nhọc đi về phía bên cạnh Tư Cảnh Hàn, trước ánh nhìn của bao nhiêu giám đốc các bộ phận, nở nụ cười công nghiệp, cuối đầu: "Xin lỗi mọi người, lần sau tôi sẽ khắc phục sự cố này."

"Ở đây không phải sân khấu, không cần cúi đầu xin lỗi, tất cả đã tính vào mức lương và nhận thưởng hết rồi. Vào vị trí rồi bắt đầu công việc đi."

Động tác đang cúi đầu của Hoắc Duật Hy vì câu nói này của Tư Cảnh Hàn mà cứng ngắc, sự xấu hổ bỗng chốc từ má lan đến tai, rồi hóa đỏ cả khuôn mặt. Nhưng cũng mai cô là diễn viên có vài năm kinh nghiệm, nói thế nào cũng che giấu được đôi chút ngượng ngùng vào trong, rồi đường hoàng kéo ghế ra, ngồi xuống.

Tư Cảnh Hàn đơn giản nói: "Thư ký riêng của tôi - Hoắc Duật Hy, đã báo danh đến phòng nhân sự hôm qua. Ai có vấn đề thắc mắc không?"

"Không." Tất cả người có mặt đồng loạt trả lời, cho dù có tò mò cũng không dám biểu hiện ra mặt. 

Tư Cảnh Hàn gật đầu, ra hiệu cho tiến hành cuộc họp.

Hoắc Duật Hy đơn giản chỉ cần soạn thảo ra văn bản những vấn đề trong cuộc họp, chuẩn bị giấy tờ để Tư Cảnh Hàn đối chiếu và những đề án được trình lên nhưng cũng đòi hỏi tập trung cao độ và không ngừng nghỉ khiến cô phải rã rời.

Ở giữa cuộc họp, mọi người đang chú tâm lắng nghe giám đốc bộ phận tài chính công bố kết quả danh thu của tháng vừa qua trên màn hình máy chiếu cực lớn. Trái tim của hầu hết giám đốc các bộ phận còn lại đều phập phòng, run rẩy, cầu mong có thể vượt qua mà không bị Tư Cảnh Hàn phát hiện ra lỗi nào đấy.

"Danh số tháng này đạt ngưỡng 68.39%, tăng 0.9% phần trăm danh số thu vào so với tháng vừa rồi."

Hoắc Duật Hy liếng thoáng nhìn về phía Tư Cảnh Hàn bên cạnh, dù chỉ số danh thu của tập đoàn đạt được một kết quả đáng mừng nhưng hắn vẫn lạnh nhạt, vô cảm như cũ, không chút vui buồn mà nghiêm túc lắng nghe. 

Là con gái Hoắc gia, Hoắc Duật Hy không đơn giản chỉ có một mặt ham vui không lo thế sự việc làm ăn của gia đình. Những gì vị giám đốc kia vừa nói cô đều hiểu tất cả, thậm chí còn biết được ý nghĩa của những con đó đó to lớn đến mức nào. Vì trước khi đến Trung Quốc, năm vừa tròn 17 tuổi cô đã tốt nghiệp kinh tế ngoại thương ở Harvard Business School, mà cũng là vì lý do đã hoàn thành nghĩa vụ với Hoắc gia rồi nên cô mới được tung tăng bay nhảy.

Thế nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh này, đối với sự tăng lên chóng mặt về khối tài sản đồ sộ của mình thái độ cũng chỉ có vậy khiến cô thật sự kinh ngạc, cứ nghĩ ít nhất chân mày của hắn cũng phải giản ra hoặc buông lỏng thái độ, nhưng mà thật sự cô đã sai khi cho rằng Tư Cảnh Hàn cũng biết vui buồn như bao người làm ăn thành công khác. 

Tâm cơ như bể rộng, hoặc lòng tham cùng dã tâm của hắn sâu không thấy đáy, những con số này chưa đủ thõa mãn thị nhãn của hắn.

Mà điều khiến Hoắc Duật Hy ngạc nhiên hơn là tốc độ làm việc chóng mặt và nhanh gọn của các nhân viên ở đây, chỉ cần Tư Cảnh Hàn không nói gì thì trực tiếp báo cáo được thông qua, người kế tiếp liền đứng lên phát biểu, một tràn vỗ tay tán thưởng hay vui mừng đều không có.

Nhưng điều làm bọn họ sợ nhất không phải phần báo cáo mà ở phương án thảo luận về dự án kế tiếp, chỉ cần nhìn thấy ngón tay trên bàn của Tư Cảnh Hàn nhịp một cái trái tim của tất cả đều run rẩy.

"Kế tiếp, khu nhà đất ở thành phố Sao vẫn chưa được thõa thuận thua mua, kéo dài hai tháng và gây thiệt hại là 0.5% so với mức đầu tư ban đầu. Vấn đề này theo đề xuất chính là đánh phủ đầu bên cạnh tranh khi đấu giá, nâng cao vị thế kinh tế của Tư thị."

"Đối phát phương ngay từ đầu đã nhung nhương cố tình kéo dài thời gian, chứ không phải e dè về giá của mảnh đất. Tề gia là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, ông nghĩ chỉ ta có thể dùng phương án thị uy này sao? Ông quá già nên lẩm cẩm hay đầu óc còn quá nông cạn mới dám đưa ra đề án này?"

Giám đốc bộ phận đối ngoại á khẩu, mồ hôi lạnh nhỏ đầy lưng, ông ta khó khăn ngồi lại vị trí của mình.

"Ai có đề xuất nào khác?"

Nghe Tư Cảnh Hàn hỏi, đồng loạt cả phòng hộp đều run cầm cập, vì mỗi lần bị hắn phát hiện ra khuyết điểm thì kéo theo rất nhiều hệ lụy.

Lúc này, một giám đốc lại đứng lên: "Nếu trên sàn chỉ còn lại Tề gia thì trước hết chúng ta nên thăm dò phía người của chủ đất đang nghiên về chúng ta hay Tề gia. Và cũng rất có thể Tề gia đã nhúng tay ở phía sao kéo dài thời gian buổi đấu giá ra lâu như vậy. Khi nắm rõ tình hình thì lại công kích cổ phiếu đối phương."

Thế nhưng trên chính bàn làm việc, Hoắc Duật Hy nghe Tư Cảnh Hàn dùng cách nào đối phó với Tề Thiếu Khanh, nhưng cô không phải kinh ngạc vì vấn đề này mà kinh ngạc ở chỗ hắn để cô nghe được phương án sẽ làm tiếp theo, hoàn toàn không sự cô báo tin mật cho Tề Thiếu Khanh.

Đàn ông trên thương trường cũng như đánh trận ở chiến trường, chỉ cần quang minh chính đại, ai thâm sâu hơn ai thì tất yếu trở thành kẻ thắng. Hoắc Duật Hy đối với việc làm này của Tư Cảnh Hàn không thấy phản cảm, vì dù có là Tề Thiếu Khanh đi chăng nữa thì đối với việc làm ăn anh cũng không phải con cừu thơ ngây cho người khác bắt nạt. Vốn dĩ sống trong xã hội cá lớn nuốt cá bé, để bảo vệ mình thì ai cũng phải có tâm cơ. Mà Tư Cảnh Hàn không lợi dụng thế lực đen nhúng tay vào việc thương mại của Tư thị thì cũng đủ cho thấy hắn không phải là kẻ tiểu nhân, đâm sau lưng người khác.

Hắn thích dùng tư thế hiên ngang, tâm thế tự tin nhất, mạnh mẽ cùng quyết đoán công khai đoạt lấy từ tay người khác hơn là âm thầm lặng lẽ giở trò. 

Mà Hoắc Duật Hy cũng không muốn dùng cách bán thông tin thương mại này để lật đổ Tư Cảnh Hàn, mà hắn cũng không cho cô đủ bản lĩnh này để thực hiện.

"Tề gia lấy được mảnh đất ở thành phố S không hoàn toàn có lợi cho bọn họ, phạm vi mảnh đất ở thành phố L bọn họ vừa lấy được không hề nhỏ, nếu thắng được thêm mảnh đất ở thành phố Sao cũng chỉ bỏ không. Nên Tề gia hoàn toàn không muốn mảnh đất này, chẳng qua đây chỉ là cách thức Tề Thiếu Khanh cầm chân Tư thị mà thôi. Nên vấn đề khảo sát chủ mảnh đất nghiên về phía nào không cần điều tra nữa, thứ tôi cần là hành động thực tế để làm con số 0.5% giảm xuống chứ không phải là lý thuyết suôn khi mức đầu tư vẫn bị giảm đi."

"Chuyện này..."

Cả phòng họp lại nêu cao sự căng thẳng, Hoắc Duật Hy cũng căng thẳng theo, dù biết hắn sẽ không gọi cô lên đề xuất ý kiến nhưng không hiểu sao cũng phập phòng lo sợ. Khi làm việc, người đàn ông này còn tuyệt tình gấp trăm lần bình thường, hoàn toàn không xem quá trình có những gì, hắn chỉ muốn thấy hiệu quả tốt nhất.

"Sao, không ai nói được?" Cả phòng họp im thin thít, Tư Cảnh Hàn liếc nhìn một lượt cứ như tia  X - quang xuyên qua từng người một, chỉ cần thấy ánh mắt của hắn hướng về phía nào, chỗ đó liền đổ rạp cúi đầu xuống, run rẩy.

Tư Cảnh Hàn lạnh lẽo quát: "Tôi thuê các người đến đây làm việc chứ để làm một lũ vô dụng ăn không ngồi rồi, một chút vướng mắt cũng không giải quyết được vậy sau này..."

"Ting ting..."

Một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên như hồi chuông cảnh báo giông bão, lập tức tất cả ánh mắt điều đổ dồn về phía âm thanh rồi không khí cả phòng họp bỗng chốc cũng ngưng trọng theo. Ai cũng tím tái mặt mày, mồ hôi lạnh như mưa.

Mà Hoắc Duật Hy cũng xanh mặt nhìn điện thoại của mình sáng màn hình, Tư Cảnh Hàn đánh một ánh mắt nghiêm khắc nhìn sang cô, Hoắc Duật Hy liền thở không ra hơi, đứng dậy: "Tôi...tôi...tổng tài, tôi xin lỗi."

"Thư ký Hoắc, tôi không cần xin lỗi, ngay cả quy tắc nhỏ nhặt khi họp như vậy mà cô cũng không đáp ứng được vậy thì xin lỗi có ít gì?" Hắn lạnh lẽo cắt lời của cô, vô cùng khắc khe chỉ trích.

"Tôi..."

"Không cần nói nữa, tan họp đi. Tất cả các người về kiểm điểm lại cho tôi, phiên họp lần tới không nói được đề xuất nào ra hồn thì đừng lãnh tiền thưởng của quý nữa. Còn lần này, thư ký Hoắc liên tục phạm hai sai lầm, tôi phê bình tác phong làm việc của cô, bộ phận kế toán theo quy định của công ty cắt lương tháng cho tôi."

"..."

Dòng người đông đúc nhanh chóng tản đi, nhưng cũng không ít ngoảnh nhìn về phía Hoắc Duật Hy chân chính gặp họa nhưng không dám nói bất cứ chuyện nào ngoài lề, chỉ mong nhanh chân thoát khỏi nơi này để bảo toàn bản thân.

Kết quả, im hơi lặng tiếng như lúc mới vào, phòng họp chạy dài như căn nhà lại vắng lặng...

_________

Phòng làm việc cao nhất Tư thị.

"Tư Cảnh Hàn anh đừng quá đáng, chính anh bắt buộc tôi đi họp rồi bây giờ lại quay sang giận cá chém thớt với tôi."

"Đi lấy hồ sơ cho tôi."

"Tôi không đi, anh sao có thể nói phê bình liền thẳng thừng không nghe người khác giải thích chứ?"

"Đi!"

Hoắc Duật Hy cắn môi, trừng trừng nhìn Tư Cảnh Hàn nhưng chỉ khi hắn nâng mắt lên, nhìn xoáy vào cô thì Hoắc Duật Hy liền không đủ gan nói nữa, rất không tình nguyện trở ra ngoài.

Tư Cảnh Hàn lúc này mới cúi xuống tiếp tục công việc, khi Hoắc Duật Hy mang văn kiện vào hắn cũng không định nói thêm gì với cô.

"Gian thương!" Hoắc Duật Hy lẩm bẩm trong miệng nhìn sóng mũi thẳng tấp của Tư Cảnh Hàn khi cúi đầu, long mi cong dày như cái quạt, thi thoảng lại chớp một cái vô cùng đẹp đẽ.

"Em rất không hài lòng việc tôi trừ lương em?"

"Tôi đã làm gì chứ? Rõ ràng anh biết tôi chưa quen với công việc ở đây thì còn vì cớ gì cố tình làm khó tôi?"

Tư Cảnh Hàn nghe vậy thì xếch mày, rất lạnh lùng nói: "Làm khó em? Tôi chính là đang dạy cho em làm sao tồn tại được ở đây đó. Nếu như là kẻ khác từ lâu đã mất việc rồi chứ không phải chỉ có vậy đâu."

"Ý anh là đáng lẽ tôi nên bị đuổi việc?"

"Với thái độ đại tiểu thư của em với cấp trên như thế này thì từ lâu đã bị đuổi rồi, còn cần tôi lập lại sao?"

Hoắc Duật Hy cắn răng, nhìn Tư Cảnh Hàn vẫn không đếm xỉa tới mình, bỗng chốc thấy thật ủy khuất, đi làm gặp phải tên xếp độc đoán rất ấm ức nhưng chẳng làm được gì.

"Về chỗ làm việc."

"Tư Cảnh Hàn!"

"Còn bốc đồng, không hiểu chuyện. Không đi?"

Hoắc Duật Hy nắm chặt tay lại, xoay người đi về phía bàn làm việc bên cạnh.

Hắn nói cô mang tính khí đại tiểu thư? 

Nhưng trong khi đó cô đã rất nghiêm túc làm việc, hắn không công nhận thì thôi nhưng lại vì một chút sai lầm mà mắng cô như vậy? Quá đáng!

__________

[Tiểu Duật Hy, sao vậy, hôm nay đi làm không vui sao?]

Buổi chiều tan ca, Mạc Lạc Phàm gọi điện cho cô xem tình hình đến Tư thị làm việc thế nào.

Nhưng Hoắc Duật Hy sau khi trở lại Hàn Nguyệt cũng không nói bất cứ lời nào với Tư Cảnh Hàn, một dạng lạnh lùng, tức giận và không cam tâm.

Nghe Mạc Lạc Phàm hỏi trúng mấu chốt, cô đạm bạc lên tiếng:

"Lương tháng này của tôi, bị trừ hết rồi."

[Ặc, không phải chứ? Ai có gan lớn như vậy, ngay cả người của Tư tổng mà cũng dám trừ lương?] Bên kia Mạc Lạc Phàm kinh ngạc nói vào điện thoại, Hoắc Duật Hy im lặng vài giây.

Mạc Lạc Phàm thấy cô không trả lời liền ngờ ngợ hiểu được vấn đề.

Không phải chứ, Tiểu Bạch của hắn có thể tuyệt tình đến nỗi mới sáng ra còn hành người ta trên bàn làm việc, chiều đến đã không nhận người quen đại khai sát giới.

Nhưng mà nói ai không thể, chứ tên đại ác ma đó thì cũng có thể lắm.

Mạc Lạc Phàm lại cười hề hề: [Tiểu Duật Hy, có phải là em làm gì chọc đến Tư tổng kia không? Bình thường hắn cũng phải loại người tùy hứng.]

Hoắc Duật Hy suy nghĩ, đại khái kể lại quá trình diễn ra.

Mạc Lạc Phàm nghe xong thì vốn dĩ không muốn giải thích giúp ai đâu, đặc biệt là cái tên đại gian thương độc mồm độc miệng dám nói anh là người nghỉ thai sản, nhưng mà dù gì cũng không muốn Hoắc Duật Hy thấy phiền muộn, anh coi như tích đức một lần đi.

[Tiểu Duật Hy, nghe tôi nói. Quả thật nhìn có vẻ là Tiểu Bạch quá đáng nhưng mà theo tôi biết thì bình thường người trong công ty, mắc sai lầm như vậy đã bị hắn đuổi thẳng cổ rồi, em đã là ngoại lệ đặc biệt khiến hắn làm trái với tác phong bình thường rồi. Hơn nữa, nếu hắn không ra mặt phê bình em thì nhất định những người khác sẽ nghĩ em dựa vào hắn để chống lưng, sau này em đến công ty làm việc càng gặp nhiều phiền phức hơn. Hắn làm tuyệt tình như vậy một mặt cho bọn họ thấy em cũng là một nhân viên bình thường, mặt khác cũng có thể bảo vệ em, biết không?]

Hoắc Duật Hy nghe Mạc Lạc Phàm ôn tồn giải thích, khác với vẻ cà lơ phất phơ bình thường, bây giờ anh có vẻ rất lý trí, cũng rất đáng tin. Cô cắn cắn môi, nhưng vẫn không cam tâm nói thêm: "Nhưng rõ ràng lúc đó hắn giận cá chém thớt, nhân viên của hắn không làm được việc liền quay sang lớn tiếng với tôi trước mặt bao nhiêu người. Mới lúc nãy còn nói tôi mang tính khí đại tiểu thư..."

Mạc Lạc Phàm phì cười, quả thật Hoắc Duật Hy này còn rất ương bướng, cô nhóc không nhận ra rằng khi đi kể tội người khác cũng đồng nghĩa thù dai. Bà mẹ đã từng sinh một con như cô cũng còn khá ngây thơ, chưa đủ chính chắn đi.

Nghe tiếng cười của Mạc Lạc Phàm, Hoắc Duật Hy bỗng thấy hơi ngượng, có cảm giác mình cũng quá trẻ con, tự dưng liền đi kể tội của Tư Cảnh Hàn cho người khác nghe để mong nhận được đồng cảm. Mà người đó không ai khác lại là tên bạn thân của Tư Cảnh Hàn, có khi nào hắn nhiều chuyện sẽ kể cho Tư Cảnh Hàn nghe không?

Hoắc Duật Hy nuốt nước bọt chột dạ, nhưng nhanh chóng nghĩ đến một chuyện nào đó trưa nay Tư Cảnh Hàn đã nói với cô, đảo mắt một cái, Hoắc Duật Hy lại hơi ngập ngừng mở lời: 

"Nhưng mà...trưa nay, Tư Cảnh Hàn ở cùng một chỗ với anh sao?"

[Hả? Sao em lại hỏi vậy, hắn nói với em như vậy sao?]

"Vậy hắn ở cùng một chỗ với anh là thật?"

Lần này đến lượt Mạc Lạc Phàm do dự, có nên nói không nhỉ, hay là nên gây chuyện cho Tiểu Bạch làm đây?

Bởi vì rốt cuộc Mạc Lạc Phàm anh vẫn không hiểu, tên Tiểu Bạch kia rốt cuộc có muốn có được trái tim của Hoắc Duật Hy không nữa, hay là muốn cô tiếp tục lún chìm trong biển hận đây.

[Vậy em tin hắn không?]

Tin hay không tin sao?

Hoắc Duật Hy đến đây thoáng qua suy nghĩ, rốt cuộc khi trưa Tư Cảnh Hàn hướng cô nói như vậy, cô thật sự đã có cảm xúc gì?

[Tiểu Duật Hy, em phải hiểu, Tư Cảnh Hàn chưa từng giải thích với ai, cũng chưa từng nói bản thân ở đâu khi vắng mặt với người phụ nữ nào. Tôi chỉ có thể nói như thế thôi, còn chuyện hắn nói với em thế nào thì hai người cứ từ từ giải quyết nhé. Hì hì, tạm biệt.]

Hoắc Duật Hy nhìn điện thoại thông báo kết thúc cuộc gọi, trong lòng có chút nao nao.

Nói như vậy, là lúc trưa Tư Cảnh Hàn là đang giải thích với cô sao?

Sao có thể chứ?

Cô không đủ tự tin bản thân có khả năng nhận được sự ưu đãi này của hắn đâu, vì sao hắn phải giải thích cơ chứ?

Nhưng mà Mạc Lạc Phàm cũng không khẳng định rằng anh ấy ở cùng Tư Cảnh Hàn mà. Vậy mà cô thấy lời của Tư Cảnh Hàn không phải là nói dối, hơn nữa cũng không cần phải nói dối với cô, vì như vậy hắn được lợi ích gì sao?

Mà tại sao hắn lại sợ cô biết, sợ cô hiểu lầm?

Thật là quá mâu thuẫn đi! Rốt cuộc trong lòng người đàn ông đó đang nghĩ cái gì chứ?

Cơ mà, không thể phủ nhận rằng, nghe Mạc Lạc Phàm nói xong, dù thế nào tâm tình cô bỗng chốc lại thấy nhẹ nhõm, có chút vui sướng lướt qua. Dù cô không muốn vậy đâu, nhưng mà vẫn không cưỡng lại được.

"Nghĩ cái gì mà còn không chịu xuống ăn tối?"

Hoắc Duật Hy giật mình quay lại, thấy Tư Cảnh Hàn đứng ở cửa phòng đang nhìn mình. 

Cô lại nuốt nước bọt, che giấu sự hỗn loạn nơi đáy mắt.

Hắn một quần dài màu bạc, áo sơ mi màu xám tro thoải mái mở hai cúc trên cùng, đôi chân thon dài hữu lực đi dép lê lộ ra bàn chân trắng nõn, cả khuôn mặt tinh tế như phù điêu cũng tỏ ra sự yêu nghiệt, mị hoặc lạ lùng. Nếu là còn ánh nắng buổi chiều chiếu vào, cô biết, nhất định đôi mi cong cong kia lại đổ bóng thày dài trên làn da nhẵn nhụi.

Thế nhưng hôm nay, nhìn từ góc độ nào hắn cũng đẹp trai đến không chân thực.

"Bình thường trên giường nhìn chưa đủ, bây giờ định nhìn đến chết đói sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện