"Tôi có cảm giác cô ấy không phải đang chấp nhận quen dần với Tư Cảnh Hàn, mà đang đợi chờ thời cơ vùng dậy. Cô ấy không phải lãng quên mà thật sự trong thâm tâm e rằng chỉ có Tiểu Bạch."

[Ý anh là bên ngoài Tiểu Hy có vẻ chấp thuận, khiến người khác ngỡ cô ấy cũng từng có sự đấu tranh tình cảm giữa việc dành cho Tiểu Bạch và cho anh, nhưng chỉ là đóng kịch thôi sao?]

Tư Cảnh Hàn gật gật đầu, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, "Không rõ lắm, chỉ có cảm giác vậy thôi. Thời gian trước cô ấy cũng từng nói đối với Tiểu Bạch chỉ là chơi đùa thoáng qua. Nhưng càng ngày tôi càng nhận thấy cô ấy thật lòng yêu Tiểu Bạch, mà chấp niệm trong lòng cô ấy đối với Tiểu Bạch mãi mãi không thay đổi, càng không thể mở lòng với bất cứ một ai."

Lạc Tư Vũ lần này không hiểu, tuy vậy vẫn không biểu lộ ra bên ngoài, chỉ đơn giản hỏi lại: [Trước kia anh không phải là người dựa vào trực giác để phán xét một việc. Nhưng mà chẳng phải đây là điều anh muốn sao, hay là anh hối hận?]

Tư Cảnh Hàn nghe Lạc Tư Vũ hỏi vậy thì bật cười, nhưng nụ cười này lại không nghe ra cảm xúc gì, cứ tựa như một cơn gió thoáng qua, mang gió giông ùn ùn kéo đến nơi nội tâm.

"Không, tôi sẽ không vì bất cứ lý do gì để hối hận. Chỉ có như vậy mới là con đường tốt nhất, mọi thứ đã nằm sẵn trong tầm tay thì phải đi theo kế hoạch, càng không có ngoại lệ hay một bất ngờ nào."

[Hy vọng anh không dối gạc chính bản thân mình.] Dừng thêm một chút, Lạc Tư Vũ lại hỏi: [Bên đó chuẩn bị mưa sao?]

Tư Cảnh Hàn liếc nhìn ra cửa sổ, gió giật cây lá quay cuồng, từng đợt chớp nhoáng xe toạc bầu trời đêm. Bất giác không có giềng gầm gừ báo trước, tiếng sét "đùng đùng" vang lên phá vỡ sự yên ả.

"Chỗ cậu cũng sắp chiều rồi, nên đi..."

"Ầm ầm!!!"

"A...Tư Cảnh Hàn..."

Tư Cảnh Hàn giật mình ngẩn đầu lên, Hoắc Duật Hy ôm gối đứng trước thư phòng, khuôn mặt đầy sợ hãi nhìn hắn giống như một con nai đang ngơ ngác trước cơn giông gió.

Tư Cảnh Hàn lập tức đóng máy tính lại mới cất giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Trời có sét lớn quá, tôi...tôi sợ."

Tư Cảnh Hàn nhìn ra bên ngoài, tiếng mưa bắt đầu lấn át mọi thứ, từng giọt nặng nề đánh vào tấm kính cửa sổ. Hắn giơ tay phải ra, hướng về phía Hoắc Duật Hy gọi: 

"Lại đây."

Không giống như bình thường, Hoắc Duật Hy nhanh chân, khập khiểng chạy đến sà vào lòng hắn. Tư Cảnh Hàn để cô ngồi trong lòng mình cô mèo nhỏ khép nép tránh bão, lông mi dài như cánh quạt của hắn chớp một cái, cúi nhìn cô gái nhỏ.

"Sợ lắm sao?"

Hoắc Duật Hy không trả lời, ánh mắt hoảng sợ nhớ đến những đêm mưa giông của những năm về trước...lòng cô như nổi bão. Cũng như thế này, mưa...rất lâu về trước, lâu đến nỗi cô không nhớ rõ hình dạng của ngày hôm đó, chỉ biết rằng kể từ thời điểm đó trong lòng cô đã nảy sinh loại sợ hãi với màng đêm gió mưa vần vũ. Có lẽ là ngày Tiểu Bạch xa rời cô, cuộc rượt đuổi trong đêm của Tư Cảnh Hàn, rồi ngày bảo bảo rời đi, ngày hắn không nhân tính hắn phế đi đôi chân của cô để trãi qua kiếp đời đầy đau đớn. 

Hoặc là có thể xa xôi hơn nữa...

Nhưng mà, ngay lúc này đây cô lại dựa dẫm vào lòng kẻ mà cô thống hận nhất vì cô chỉ có một mình, không có ai, càng không chỗ dựa.

Phụ nữ chính là mâu thuẫn như vậy, khi một mình trơ trọi đứng cạnh nỗi sợ hãi thì sẽ sinh lòng ỷ lại vào người thân quen, dù có mang bao nhiêu thống hận với đối phương nhưng vẫn không nỡ chối từ sự an tâm mà người đó đem lại cho mình.

Giống như bây giờ, Hoắc Duật Hy chỉ có thể trong mong vào một mình Tư Cảnh Hàn. Vì hắn là người thân thuộc nhất với cô hiện giờ, mà cô cũng biết hắn nhất định có thể trấn an cô, cho cô sự an toàn trong thâm tâm.

Bàn tay nhỏ nhắn, những ngón tay đều đều của Hoắc Duật Hy nắm chặt vạt áo ngủ của Tư Cảnh Hàn như trả lời cho hắn biết rằng cô đang rất sợ.

Khoảng thời gian trước khi hắn còn là Tiểu Bạch, cô không có như vậy, vì lúc nào ngủ cô cũng làm ổ trong ngực hắn, vô cùng yên tâm về mọi chuyện trên thế gian, ngon lành yên giấc đến sáng trắng vẫn chưa muốn dậy. 

Tư Cảnh Hàn nhíu chặt mi tâm nhìn Hoắc Duật Hy đang run rẩy. Hắn tự hỏi, vậy những lúc hắn không có ở đây cô đã như thế nào, có chạy đi tìm ai khác hay không, hay chỉ có thể nằm co rút trong chăn chịu đựng.

Lòng hắn thật khó chịu, có chút không nỡ lướt qua hòa cùng vài cảm xúc cần phải che giấu.

"Đừng sợ, có tôi ở đây, mọi chuyện đều ổn."

Hoắc Duật Hy gật gật đầu, duy chỉ có tay vẫn không buông hắn ra. 

Khi Hoắc Duật Hy hồi phục một chút lý trí, cô lí nhí hỏi:

"Anh...anh đang gọi điện cho ai sao?"

Tư Cảnh Hàn đưa mắt nhìn về chiếc máy tính trên bàn làm việc, rồi trả lời: "Không có, chỉ là xem tài liệu mới gửi qua thôi."

Hoắc Duật Hy bán tín bán nghi, vừa nãy rõ ràng thấy cô vào hắn liền đóng máy tính lại, như sợ cô phát hiện điều gì đó. Nhưng mà hắn có gì phải che giấu chứ? Chắc là cô lại nghĩ nhiều rồi.

"Tôi không làm phiền anh làm việc chứ?"

"Không sao." Hắn trả lời, dừng một chút lại bổ sung: "Có vài chuyện cần thảo luận với Tư Vũ thôi, chỗ cậu ấy đang là buổi trưa nên thuận tiện gọi.

Hoắc Duật Hy lúc này mới an tâm, không thấy áy náy. Dù sao có những chuyện cũng cần phải phân rõ đúng sai, hơn nữa cô cũng không muốn mình sẽ làm ảnh hưởng đến một ai đó.

"Thôi, tôi đưa em về phòng ngủ."

Hoắc Duật Hy gật gật đầu, bị hắn hành đến nửa khuya, bây giờ cũng không còn nhiều sức lức. Nếu không phải quá sợ hãi cô nhất định không chạy đến đây đâu, cả người đau đến rã ra bây giờ lại càng thêm lợi hại.

Tư Cảnh Hàn cũng nhìn thấy dáng chạy khập khiễng của cô lúc nãy, không nói hai lời nhẹ nhàng bế cô lên, hướng phòng ngủ đi đến.

Bên ngoài, mưa vẫn tiếp tục tác oai, không vì bất cứ tâm tình của một ai mà dừng lại. 

Tư Cảnh Hàn để Hoắc Duật Hy nằm trong chiếc chăn bùi nhùi, hắn sau đó cũng lên giường, ôm lấy cô, giọng bình thản không nghe ra loại cảm xúc gì, đơn giản trầm thấp: "Ngủ đi."

Hoắc Duật Hy ngửi thấy mùi đàn hương hòa lẫn với mùi hương đặc trưng quen thuộc trên người của Tư Cảnh Hàn, vòng tay của hắn thu chặt trên người cô vô cùng vững chắc và ấm áp. Bất giác trong tâm có một sự hài lòng cùng thỏa khiến Hoắc Duật Hy nhích gần lại gần hắn hơn, áp má vào lòng ngực với nhịp đập vững vàng, cô dễ dàng lạc vào màn đêm tịch mịch.

Lạc Tư Vũ ở bên đây đại dương ngồi nhìn màn hình đột nhiên tắt mất, hắn hô một tiếng cũng biết được Hoắc Duật Hy đến.

"Đôi lúc nhìn nhận một việc quá lý trí cũng không hẳn là tốt."

___________

Hai hôm sau.

Trợ lý lái xe đưa Lạc Tư Vũ trên đại lộ rộng lớn, thời tiết ở Canada lạnh hơn rất nhiều so với mùa đông ở Trung Quốc. 

Dừng trước một tòa nhà cao tầng Twain, nơi diễn ra cuộc đàm phán đã định trước, Lạc Tư Vũ cùng trợ lý bước vào thì đúng lúc có một đoàn người châu Á từ trong đại sảnh bước ra.

Trí Quân dẫn đầu đoàn bốn người, tất cả đều mặc tây trang, giày da vững vàng. Lúc đi ngang Lạc Tư Vũ cũng không có liếc nhìn, mà rất thong dong rời đi.

Hắn nhận ra những người bên cạnh Trí Quân là người của Tề Thiếu Khanh, nhưng Trí Quân thì lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Tề Thiếu Khanh cũng thật nhanh tay, chỉ vậy thôi mà người của hắn đã đến trước một bước.

Trí Quân sau khi rời đi liền gọi một cuộc cho Tề Thiếu Khanh, báo cáo tình hình sơ bộ của cuộc đàm phán, cũng có nhắc đến chuyện gặp Lạc Tư Vũ ở đại sảnh nhưng hắn chưa biết cô là ai.

Thật ra mấy năm nay cô được Tề Thiếu Khanh gửi đào tạo ở nước ngoài, chỉ vài tháng nay mới về Trung Quốc, mà đa phần cũng rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài. Nếu không phải lần này Tề Thiếu Khanh có việc đột xuất không thể đi Canada thì cô cũng không công khai như vậy, đại diện làm người giám xác của Tề thị về hạng mục bất động sản ở đây.

"Cô cứ yên tâm tiến hành dự án, nếu như người đến là Lạc Tư Vũ thì ắt hẳn không phải vì vấn đề bất động mà chúng ta đang theo chân."

Trí Quân cũng không hỏi nhiều, chuyện của ông chủ cô nói chắc chắn là không sai, cô cứ tiến hành đúng nhiệm vụ của mình là được.

Nói thêm khoảng hai ba câu thì hai người liền kết thúc cuộc hội thoại.

Trí Quân quay lại nhìn bốn người sau lưng mình: "Phó tổng, tổng giám đốc nói mọi chuyện không có gì thay đổi, chúng ta cứ tiếp tục tiến trình.]

Thân Hạo Khiêm gật đầu, ra hiệu cho những người còn lại rút lui. Trí Quân không đi cùng bọn họ mà lên một ô tô khác rời đi.

Nhiệm vụ của cô chỉ là giám xác tiến trình thực hiện của người trong công tỷ để báo lại với Tề Thiếu Khanh, ngoài ra đều là giờ cô được nghỉ ngơi. Tề Thiếu Khanh cũng có dặn, bữa tiệc lần này ở Canada cô sẽ cùng Thân Hạo Nghiêm đi dự, muốn chuẩn bị một chút cũng là điều tất nhiên. 

Nghĩ một mạch, Trí Quân liền bẻ lái, nhấn chân ga chạy thẳng đến trung tâm thương mại Ontario.

___________

Thành phố K, buổi trưa.

Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đang ăn trưa trong phòng làm việc Tổng tài.

Cơm trưa hôm nay là từ biệt thự mang đến, chủ yếu là do Hoắc Duật Hy thức sớm chuẩn bị. Tư Cảnh Hàn nói một tiếng liền biến thành Hoắc Duật Hy là trợ lý riêng thì còn có thêm nhiệm vụ chăm sóc sức khỏe cho hắn từ ăn uống, đi đứng, quần áo.

Cô cũng nhận ra dạo này Tư Cảnh Hàn thường xuyên ở lại Hàn Nguyệt, cũng không bay ra nước ngoài, dường như hắn quyết định ở lại trong nước một thời gian dài thì phải. Nhưng mấu chốt là hắn là hắn bắt cô nấu thức ăn cho mình mang đến công ty mà không trực tiếp ra ngoài ăn như những người khác.

Thật ra, lúc trước cô nhận ra Tiểu Bạch rất kén ăn, cũng rất ít khi chịu ăn thức ăn gọi từ ngoài đến. Đa phần đều là chờ cô về nấu cơm, còn lại cùng cô đi chơi ăn vặt hắn cũng cằn nhằn bảo không tốt cho sức khỏe.

Dù tỏ ra là hắn không bài xích, thậm chí còn thấy hắn ăn nhiều hơn cả cô nhưng mà bây giờ nghĩ lại có khi cũng chỉ là đóng kịch cho cô xem.

Đến bây giờ nhìn lại, khẩu phần ăn của Tư Cảnh Hàn cũng ít đến đáng thương, so ra mỗi khi ăn cơm hắn chỉ hắn vài miếng đã buông đũa. Người đàn ông cao hơn một mét chín còn ăn ít hơn cả cô, bộ dạng thon dài hữu lực nhưng cô xem càng ngày càng ốm.

"Cạch." 

Tư Cảnh Hàn đặt đũa xuống, cằm khăn tao nhã lau khóe miệng xong hắn mới chậm rãi nâng cốc nước lọc lên uống.

Hoắc Duật Hy cắn đũa nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục ăn. 

Cô không muốn bạc đãi mình chút nào, phải đợi ăn đến lúc no thì mới hả dạ. Làm chân sai vặt cho Tư Cảnh Hàn thì quả không phải chuyện tốt đẹp gì, loại gian thương bóc lột sức lao động của người khác như hắn vừa đáng ghét lại hung dữ. Cả công ty từ đại sảnh đến tầng 100 ai cũng sợ hắn, vừa thấy bóng hắn đã run cầm cập.

Cô thì còn thê thảm hơn bọn họ, ngày ngày đối diện, hết giấy tờ lại đến nước nguội, sữa lạnh, khi làm sai hắn lại thích thú lôi cô ra giáo huấn.

Ngay cả một bữa ăn bình thường như bao người khác cũng không có. Nhưng trời mới thấu, ngồi ăn cùng hắn có bao nhiêu áp lực, hàng ngàn người đang không ngừng phỉ báng cô dùng thủ đoạn hèn hạ để được ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn, ra vào sớm tối, ngay cả ăn cơm cũng không rời nữa bước. Nhưng mà bọn họ không hiểu, lúc ăn cơm có một người đàn ông mang đầy hàn khí lạnh lẽo chăm chăm nhìn mình thì ăn có được nữa không? Dù cho đã quen thuộc với sự hiện diện của Tư Cảnh Hàn, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn đang nhìn mình thì cô ăn cũng không còn mùi vị.

Hoắc Duật Hy để đũa xuống, muốn thôi thì Tư Cảnh Hàn chớp mắt một cái, hỏi: "Sao không ăn tiếp?"

"Tôi no rồi."

"Bình thường em không ăn ít như vậy, ăn tiếp đi."

Hoắc Duật Hy lắc đầu: "Tôi no thật rồi."

Tư Cảnh Hàn không hài lòng nhíu mày, "Ăn đi, một lát có kêu đói cũng không được đi ra ngoài đâu. Mấy cái trò giảm cân, giữ dáng đó không tốt cho sức khỏe đâu."

"..." Tư Cảnh Hàn hình như đang hiểu lầm thì phải.

"Tôi...đâu có định giữ dáng, chỉ là hôm nay thấy không ngon miệng."

"Không ngon cũng phải ăn, dù sao cũng là em bỏ công ra nấu, không ăn rất phí phạm. Em không thấy tiếc sao?"

Hoắc Duật Hy nhìn bàn thức ăn vẫn còn hơn phân nửa, sau đó nhìn Tư Cảnh Hàn: "Vậy sao anh không ăn?"

"Tôi no rồi."

"Vậy anh về bàn làm việc được không?" Hoắc Duật Hy nói thẳng ra đề nghị, Tư Cảnh Hàn cũng nhìn ra ý tứ của cô đang đuổi mình. Hắn không do dự nói: "Không được."

"Tại sao?"

"Tôi còn phải nhìn em ăn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện