☆ Chương 2:
_Đi làm, kiếm tiền, nuôi bảo bảo!
"Chính là cái tên nam nhân khiến cháu bị hoảng sợ đó, nếu không sao cháu lại mang thai quả trứng này." Hầu Trường Sinh không hổ là lão hầu tinh quen nhìn chuyện đời, nói lời kinh thế hãi tục thế mà giọng như đang thơ ơ bàn luận thời tiết bình thường "Gà mái không có gà trống cũng có thể đẻ trứng, gà trống cũng đâu có bản lĩnh này."
Trên mặt Cơ Tiểu Vũ đỏ đến muốn rỉ máu "Cháu, cháu cũng đâu biết đâu, cháu không quá tốt với ai, mới nãy bị tiếng pháo nổ tỉnh cháu mới nhìn thấy quả trứng này..."
"Cháu đứa nhỏ này sao lại hồ đồ thế này." Hầu Trường Sinh lắc đầu một cái, chỉ xem cậu có ẩn tình gì đó, hoặc là da mặt mỏng ngại nói "Vậy trước kia cháu đi làm ở Hưng Thành không phải tốt lắm sao, sao lại đột nhiên chạy về?"
Nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới cái này, lòng Cơ Tiểu Vũ liền tràn đầy sỉ nhục thêm tức giận.
Làm một con gà rừng thành tinh, màu lông bản thể của Cơ Tiểu Vũ gọn gàng xinh đẹp, lông đuôi vừa dài vừa sáng, là con gà rừng xinh đẹp nhất núi Tiểu Thanh. Thể xác khi hóa thành hình người cũng không nhàn, là một thằng nhóc đẹp trai - tuấn tú - đoan chính.
Năm ngoái Cơ Tiểu Vũ tròn mười tám tuổi, cũng bởi vì thấy thế giới loài người phong phú nhiều màu sắc mới đi xuống núi đến Hưng Thành. Bởi vì tướng mạo xuất chúng, cộng thêm đầu óc của cậu tốt miệng lại ngọt, rất dễ dàng có được hảo cảm người khác, cho nên mặc dù không có kinh nghiệm công việc liên quan, chỉ có thẻ căn cước mà trước kia Hầu Trường Sinh nhờ quan hệ cho hắn, và bằng tốt nghiệp một sở trung học của trấn Thanh Sơn, một chỗ quán rượu có chút cấp bậc ở Hưng Thành phá lệ mời hắn làm nhân viên phục vụ.
Cơ Tiểu Vũ rất chuyên nghiệp, công việc mới vào tay phải học rất nhiều thứ, vì thế mỗi ngày từ sáng đến tối cũng rất bận rộn. Hơn nữa để tránh bại lộ thân phận, cậu rất cẩn thẩn duy trì khoảng cách nhất định cùng người xung quanh, vì vậy quan hệ giữa đồng nghiệp cũng tương đối nhợt nhạt, một năm qua không kết bạn bè gì hết, căn bản không thể nào cùng ai ——— nhất là đàn ông ——— gian tình đến độ phát triển cùng nhau đẻ trứng.
Vốn Cao Tiểu Vũ ở quán rượu đó luôn làm rất tốt, một buổi tối cuối năm đột nhiên xảy ra cảnh tượng gì mà quá chừng là khách, ông chủ muốn cậu đến phòng 1616 bồi rượu khách, nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ phát cho hắn một bao lì xì, cậu lập tức hào hứng mà đi. Kết quả tên đàn ông đầu mập tai to thô bỉ cho cậu một ly rượu đặc biệt hạ thuốc kia, hại hắn toàn thân như nhũn ra thần trí mơ hồ, bị cái tay heo của tên đàn ông sờ soạng trên mặt một phát, chán ghét đến mức suýt nữa ngay cả cơm đêm qua cũng phun hết ra.
Mặc dù Cơ Tiểu Vũ lúc ấy bị dược hiệu ảnh hưởng trị số sức mạnh giảm đi nhiều, nhưng một thành khí lực còn sót lại cũng đủ để cậu một quyền đánh gục tiện nam khí hư người yếu. Sau đó cậu lảo đảo lắc lư đi từ phòng 1616 ra, thật sự choáng đầu hoa mắt không đi đường được, liền mơ hồ quẹo vào một gian phòng bên ngoài để ngủ.
Tiếp theo lại xảy ra chuyện gì Cơ Tiểu Vũ không có ấn tượng lắm, chỉ mơ hồ nhớ lúc ấy bên ngoài trời đang mưa như thác đổ, sấm chớp rền vang, giống như có đại yêu quái đang độ kiếp (1) vậy. Mà cậu như một cái bánh vậy bị người ta lăn qua lộn lại nướng hơn nửa đêm, cảm giác kia hệt như thời tiết ngoài cửa sổ lúc ấy, bị người ta hành hạ mà kích thích, mãi cho đến cậu bị kích thích quá độ mà hôn mê bất tỉnh.
(1) Độ kiếp thường hay gặp trong tiểu thuyết tu chân tiên hiệp hoặc game tiên hiệp, hiện tượng độ kiếp thường xảy ra khi một người đột phá lên một tầng cao mới, kéo theo sấm sét đánh xuống người độ kiếp, nếu như chống được thì sẽ tăng sức mạnh, thất bại, chết hoặc mất hết công lực.
Đến quá nửa đêm khi Cơ Tiểu Vũ tỉnh lại trong căn phòng to lớn cao cấp, trong phòng chỉ còn một mình cậu.
Bởi vì thiên phú dị bẩm, thân thể có năng lực tự hồi phục mạnh mẽ, vì thế Cơ Tiểu Vũ ngoại trừ hơi mỏi eo đau lưng, cùng với trên người có mấy dấu nhạt màu không biết tên, thì không cảm thấy bất thường gì quá lớn. Có điều cậu vẫn hết sức căm giận với hành vi bán đứng mình mà lấy lòng tiện nam của chủ quán rượu, lập tức bò dậy tìm tên nọ đánh gã thành cá nát đầu heo.
Sau chuyện này Cơ Tiểu Vũ ý thức được chỉ sợ công việc này thất bại rồi, không làm được còn bị ăn kiện hoặc là bị người trả thù. Mặc dù cậu luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ chọc tới phiền toái, cuộc sống quá không thoải mái, vì thế trời còn chưa sáng dứt khoát mạo hiểm mưa to trở về núi Tiểu Thanh.
Cơ Tiểu Vũ cảm thấy chuyện trải qua trước sau này nhắc tới quá mất thể diện, cũng không cách nào nói rõ ràng, tổn hại nghiêm trọng đến danh hiệu "Gà đệ nhất chiến" của mình trên núi Tiểu Thanh, thế nên cậu giấu nhẹm đoạn này, không nói thật với Hầu Trường Sinh, chỉ nói chuyện dính tới việc làm và quay về thôi.
Hầu Trường Sinh ngược lại không hoài nghi, gật gật đầu nói: "Quay về cũng tốt, bên ngoài thế giới phồn hoa nhìn ngăn nắp náo nhiệt, thật ra chỗ u ám cũng rất nhiều. Vạn nhất nếu bị người ta phát hiện cháu không phải người mà là yêu quái, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách bắt cháu lại làm cơ thể sống để nghiên cứu. Còn có một số người còn âm hiểm tham lam hơn cả yêu quái, làm chuyện ác đến mức căn bản không tưởng tưởng nổi. Cháu cũng ngàn vạn chớ để lộ chuyện đẻ trứng ra ngoài, đỡ bị những thứ người mang lòng xấu trộm mất."
Cơ Tiểu Vũ có chút sợ hãi trong lòng, cúi đầu nhìn tiểu bạch đản trong tay một chút, ấp a ấp úng hỏi: "Hầu gia gia, vậy, vậy, cháu nên làm gì đây?"
Trải qua một phen binh hoang mã loạn lúc trước, cậu đã đón nhận sự thật rằng mình đẻ trứng. Nếu không nhẫn tâm ném, vậy thì không thể làm gì khác hơn là gánh vác trách nhiệm làm cha.
Còn cái kẻ khốn khiếp làm cho hắn mang thai trứng là ai, coi như hắn ta chết rồi!
Hầu Trường Sinh nói: "Bắt đầu ấp trứng từ hôm nay đi chứ. Cha cháu năm đó đã từng nói, trứng gà rừng tinh không thể so với trứng gà thông thường, mỗi ngày nhất định phải ấp trứng, mười tháng sau gà con mới chui ra, có điều gà con chỉ cần qua một tháng liền có thể hóa thân thành tiểu bảo bảo. Xét theo tình huống của cháu và cha cháu, sau này cháu cũng phải cần nuôi tiểu bảo bảo."
Cơ Tiểu Vũ tức khắc ngơ mắt ra, gà con ngược lại dễ nói, hẳn cũng giống gà rừng thông thường vậy, đút chút cỏ khô trái cây rừng trùng các loại hẳn là được rồi, nhưng tiểu bảo bảo hình người phải nuôi thế nào?
Cậu hoàn toàn chả có khái niệm với cái này, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục thỉnh giáo.
"Nuôi đứa con nít thế nhưng là một chuyện phiền toái, tương tự như tu luyện thành tinh không thể đi đâu cả." Hầu Trường Sinh nhớ lại năm xưa không khỏi thở dài nói "Tiểu bảo bảo dạ dày yếu ớt, đồ sống cứng mặn cay đều không thể ăn. Không có sữa mẹ vậy thì phải uống sữa bột đặc biệt cho trẻ sơ sinh, tiếp theo xem độ tuổi mà tăng thêm cháo, thịt nạt và thức ăn lỏng, luôn phải đổi tã lót dính phân và nước tiểu gì đó. Bây giờ nghĩ lại, năm đó lão hán ta nuôi lớn cháu thật sự không dễ dàng mà."
Lão hầu tử vừa nói vừa không ngừng sụt sịt.
"Cám ơn Hầu gia gia, ông thật quá khổ cực." Cơ Tiểu Vũ vừa nghe vừa cảm kích vừa sợ hãi "Vậy năm đó sữa bột, cháo và tã lót gì đó ông cho cháu là ở đâu ra?"
"Đến cửa hàng tổng hợp của loài người mua đó, năm đó cha cháu trước khi lâm chung để lại một khoản tiền cho ta, chính là dự bị ngày sau có thể sử dụng. Những thứ đồ tiểu bảo bảo dùng không rẻ chút nào, sữa bột hơi tốt một chút một lon cũng phải một trăm hai trăm đồng đó, cháu đứa nhỏ này thế mà từ nhỏ đã có thể ăn, hầu như không ngày nào không có sữa bột, mấy năm qua đã xài hết tiền cha cháu để lại."
Hầu Trường Sinh dừng một lát rồi hỏi: "Tiểu Vũ, cháu đi làm một năm hẳn kiếm được chút tiền chứ? Bây giờ vừa vặn có thể dùng rồi."
Cơ Tiểu Vũ vừa nghe vừa không ngừng kêu khổ trong lòng, cậu kiếm được chút tiền, nhưng mờ tiền không ở trên người á, bây giờ cậu chính là một tên nghèo rớt mồng tơi không xu dính túi!
Lúc cậu làm nhân viên phục vụ ở quán rượu lớn ở Hưng Thành, tiền lương tạm ổn, một tháng bao ăn bao ở còn được ba ngàn, bởi cuộc sống đơn giản, chỗ cần tiêu xài không nhiều, phần lớn hắn đều để dành. Ngoài ra bởi không quen dùng thẻ ngân hàng, lại thích khoái cảm đếm tiền giấy nữa, mỗi lần phát tiền lương hắn yêu cầu bộ tài vụ trực tiếp phát tiền, rồi dùng một túi chứa rác màu đen giả vờ khóa trong tủ chứa đồ của mình, một năm qua trữ được ba vạn đồng, có thể phủ kín ngay ngắn một cái giường đó.
Nhưng mờ! Sau chuyện hư hỏng kia, sau khi đánh chủ quán rượu cậu liền chạy suốt đêm, tiền để trong tủ chứa đồ căn bản không nhớ nỗi để lấy, bây giờ qua nửa năm cũng chả có khả năng quay lại lấy.
Cứ thế uổng công tổn thất ba vạn đồng, tương đương với việc dường như làm việc không công một năm, Cơ Tiểu Vũ nhớ lại thật tiếc đứt ruột mà.
Ba vạn đồng đó! Coi như một lon sữa bột hai trăm đồng, vậy cũng có thể mua một trăm năm mươi lon rồi, đủ để gà con uống một trận.
Bây giờ khéo rồi, toàn bộ trôi theo dòng nước!
Hầu Trường Sinh không biết Cơ Tiểu Vũ đau lòng ôm đầu chút nào, chỉ vui mừng vỗ vỗ vai cậu nói: "Tiểu Vũ nè, chớp mắt cái cháu cũng đã phải làm cha rồi, chúc mừng chúc mừng! Xem như chuỗi pháo đốt hồi sáng là thời điểm tất cả mọi người thay cháu ăn mừng."
Cơ Tiểu Vũ trong lòng đang rỉ máu, khóe miệng nhếch nhếch, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Cuối cùng Hầu Trường Sinh vui tươi hớn hở nói: "Được rồi, không làm trễ cháu ấp trứng nữa, Hầu gia gia về trước nha. Chờ lúc gà con ấp chui ra đừng quên báo tin cho mọi người ăn mừng đó!"
Sau khi tiễn lão hầu tử mặt mũi hồng hào, Cơ Tiểu Vũ mặt mày ủ dột nhìn đăm đăm tiểu bạch đản trong tay hồi lâu, cuối cùng làm một quyết định trọng đại ———
Cậu muốn tái xuất giang hồ, tiến vào xã hội loài người lần nữa, đi làm, kiếm tiền, nuôi bảo bảo!