☆ Chương 22: Người xưa có câu sắc đẹp có thể thay thế được món ăn, thật sự không lừa mình mà.



Trình Dự Đường nhớ ra vật nhỏ này đã quên mất chuyện phát sinh vào đêm Giáng Sinh năm ngoái, không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng mà chuyện như vậy nếu nói ra thì không hay cho lắm. Sau một thời gian nữa để cậu ấy tự trải nghiệm cũng được.



Vừa nghĩ đến đây, Trình Dự Đường chợt cảm thấy cả người khô nóng, giơ tay mở hai cúc áo sơ mi ra, sau đó ném thử một câu thăm dò: "Một người làm cơm thì không thú vị, cậu giúp tôi một chút coi như làm thêm giờ, tiền làm thêm ca gấp ba lần tiền lương bình thường, được không?"



Cơ Tiểu Vũ vừa nghe xong thì không đắn đo gì nữa, lập tức nói: "Được chứ!"



Thể nào cũng vậy mà. Trình Dự Đường cười hừ một tiếng, đi vào nhà bếp, "Vậy thì còn không qua đây."



"Đến ngay đến ngay!" Cơ Tiểu Vũ lập tức cởi giày, tùy tiện lấy đôi dép lê trong tủ giày ra xỏ vào, lạch bạch lạch bạch chạy vào nhà bếp.



Trình Dự Đường liếc mắt liền thấy tất chân phải của cậu bị rách một lỗ, ngón chân trắng trẻo đẹp đẽ bị thò ra ngoài, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, vật nhỏ này rốt cuộc làm thế nào để sống qua ngày vậy, sao lại khiến mình trở nên khó coi như thế?



Thế nên anh bèn lơ đãng hỏi: "Ngày thường ngoại trừ đi làm thì cậu làm gì?"



Cơ Tiểu Vũ còn đang dùng ánh mắt cảm thán thưởng thức căn phòng bếp rộng rãi rực rỡ và những dụng cụ vừa nhìn đã biết giá trị vô cùng, nghĩ rằng nếu là lão Lý nhìn thấy những thứ đồ này sợ rằng sẽ hưng phấn lắm luôn, thuận miệng đáp: "Xem ti vi, ngủ, ấp trứng..."



"Cái gì? Ấp trứng?" Trình Dự Đường đang xắn tay áo, nghe vậy dừng tay lại.



Bấy giờ Cơ Tiểu Vũ mới ý thức được mình lỡ miệng, hận không tát mình một cái, vội vàng lấp liếm: "Ấp trứng là một game online, rất thú vị, lúc rảnh rỗi tôi hay chơi một lát."



"Vậy à, vậy thì khi nào rảnh dạy tôi chơi với nhé." Sinh hoạt hàng ngày của Trình Dự Đường ngoại trừ công tác thì là thể thao, không có hứng thú với trò chơi, cũng chưa từng nghe tên trò chơi này, nói thế chỉ là muốn trêu chọc Cơ Tiểu Vũ một chút thôi.



Cơ Tiểu Vũ ậm ừ nói: "Được, chờ khi nào Trình tổng anh rảnh đã."



Trong lòng thầm nghĩ cứ nói gạt trước đi, tổng tài đại nhân trăm công nghìn việc, cuối tuần còn đến công ty tăng ca, khẳng định không rảnh chơi trò chơi.



"Muốn ăn cái gì?" Trình Dữ Đường mở tủ lạnh ra, bên trong xếp không ít hoa quả rau thịt, đều là nguyên liệu nấu ăn tươi mới mà dì giúp việc mỗi sáng mua về.



"Gì cũng được."



Tổng tài tự mình xuống bếp, một bảo an nho nhỏ như Cơ Tiểu Vũ sao dám gọi món, chỉ có thể là Trình Dự Đường làm cái gì thì cậu ăn cái đó thôi.



Trình Dữ Đường im lặng, lại là gì cũng được, bây giờ anh ghét nhất chính là ba chữ này!



Thời điểm nhìn thấy Trình Dự Đường lấy một con gà đã cạo sạch lông từ trong tủ lạnh ra, Cơ Tiểu Vũ bất chợt không khoẻ, run rẩy cầu xin: "Trình tổng, có thể không ăn gà được không? Tôi, tôi dị ứng với thịt gà."



"..." Trình Dự Đường giật nhẹ khóe miệng, nhét con gà vào lại, tầm mắt đảo qua một hộp trứng gà, có thể làm cà chua xào trứng...



"Trứng gà cũng không được! !" Cơ Tiểu Vũ lập tức cướp lời.



Trình Dự Đường vừa bực mình vừa buồn cười, mới vừa rồi còn nói gì cũng được, lúc này lại chọn ba lựa bốn, vật nhỏ còn rất khó hầu hạ "Cậu còn cái gì không ăn nữa thì tốt nhất nói rõ một lần, đỡ phải làm mất thời gian."



Cơ Tiểu Vũ rụt cổ một cái, yếu ớt nói: "Ngoại trừ liên quan đến gà, cái gì cũng được, thật đó."



"Được rồi." Trình Dự Đường tìm kiếm trong tủ lạnh, lấy vài miếng thịt đặt lên thớt, rồi cầm thêm vài loại rau dưa, sau đó thành thạo xử lí.



Cơ Tiểu Vũ nhìn mà trợn mắt hốc mồm, không phải chứ, bộ dáng này cũng sắp đuổi kịp lão Lý rồi, sau khi Trình tổng đi làm về chắc không phải đến chỗ nào đó làm đầu bếp chứ?



"Còn đứng ngốc ở đó làm gì, còn không nhanh tay hỗ trợ."



"Vâng, Trình tổng!"



Nói là hỗ trợ, Cơ Tiểu Vũ vừa gọt thức ăn không đẹp, lại không dám đến gần bếp lửa, chỉ có thể trốn ở sau lưng Trình Dự Đường đưa bát lấy muỗng, thỉnh thoảng còn vướng tay vướng chân, khiến cho Trình Dự Đường dở khóc dở cười, mấy lần suýt chút nữa đã làm sai.



Thôi, không so đo với vật nhỏ này đâu, trước tiên cứ đút người ăn no đã, đợi sau đó... Ha ha, anh phải đòi lại gấp đôi mới được.



Một tiếng sau, bốn món ăn và một bát canh đã làm xong, hai người vui vẻ mang lên bàn ăn chạm trỗ hoa văn trong phòng ăn, theo thứ tự là sườn kho tàu, cá tuyết áp chảo, rau xào măng tây, cải ngồng sốt dầu hào và canh nấm tươi thịt viên, vẻ ngoài tương đối đẹp mắt. Nếu không phải Cơ Tiểu Vũ thấy Trình Dự Đường múc trong nồi ra từng cái từng cái, nhất định sẽ cho là anh gọi thức ăn ngoài.



Cơ Tiểu Vũ ngửi hương thơm nức mũi, vừa chảy nước miếng vừa cảm thấy thành tựu, tuy rằng những thức ăn này không phải do cậu làm, nhưng cậu cũng bất chấp nguy hiểm bị lửa thiêu mà tham gia toàn bộ quá trình, coi như không có công lao cũng có khổ lao nhá!



Đợi đến khi cậu nếm mỗi món một miếng thì kinh ngạc tựa như gặp thần tiên, cha của tui ơi, thực sự ăn, quá, là, ngon, luôn! So với lão Lý thì tay nghề chỉ có hơn chứ không kém!



Cơ Tiểu Vũ không biết làm đồ ăn, nhưng cậu biết ăn nha. Lão Lý làm thức ăn cho nhiều dầu, các loại gia vị hương liệu cũng cho nhiều lắm, mới đầu ăn quả thực rất thích, nhưng nếu ăn nhiều thì hơi ngán. Trình Dự Đường làm thức ăn thì lại tương đối thanh đạm, chỉ bỏ thêm một ít gia vị, chú tâm vào sự tươi mới nguyên bản của nguyên liệu, mới vừa cho vào miệng thì có lẽ sẽ cảm thấy hơi nhạt, nhưng nếu nhai kỹ thêm hai cái sẽ thơm mát răng miệng, dư vị vô cùng.



Cậu một bên ăn như hùm như sói, một bên chân thành tán dương Trình Dự Đường: "Trình tổng, tài nấu nướng của anh quá là tốt luôn! Nếu như anh không mở công ty mà đi mở quán ăn, buôn bán nhất định cũng rất chạy!"



Nếu ai theo Trình tổng, mỗi ngày đều có tiệc lớn ăn, đây chẳng phải là hạnh phúc muốn chết sao!



"Tôi không có hứng thú mở quán ăn." Trình Dự Đường khẽ nhếch khoé môi, bâng quơ nói, "Hơn nữa, trên thế giới này người đáng giá khiến tôi xuống bếp cũng không được mấy người."



Anh chỉ tùy tiện ăn mấy đũa, ánh mắt chăm chú khóa chặt trên Cơ Tiểu Vũ ăn say sưa ngon lành phía đối diện, nhìn đôi môi bóng loáng hồng hào của cậu hết khép lại mở, hầu kết không khỏi trượt lên trượt xuống, nuốt một ngụm nước miếng.



Người xưa có câu sắc đẹp có thể thay thế được món ăn [1], thật sự không lừa mình mà.



[1] Nguyên văn: Tú sắc khả xan.  Nghĩa là sắc đẹp có thể khiến người ta quên cả đói.



Tầm mắt thoáng dời lên trên, Trình Dự Đường phát hiện một vấn đề. Kể cũng lạ, vết sưng do đập đầu vào kính chắn gió trước đó của Cơ Tiểu Vũ đã biến mất hoàn toàn, trên trán lại trơn bóng nhẵn nhụi, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.



Vật nhỏ nói cậu ấy thể chất tốt, va chạm một tí thì chẳng mấy chốc sẽ hết, xem ra quả thực không nói suông.



Chuyện này không phải là đang nói rõ rằng lát nữa động tác của mình có hơi mạnh bạo một chút, vật nhỏ cũng có thể chịu được phải không?



Cơ Tiểu Vũ nghe xong bất chợt cảm thấy được yêu thương mà run sợ, trái tim nhỏ nhảy lên ầm ầm, đây là ý gì? Cơm mình đang ăn không phải do Trình Dự Đường làm sao, chẳng lẽ cậu cũng đáng là một trong những người khiến tổng tài đại nhân tự mình xuống bếp hả?



Không không không, con người quý ở chỗ tự mình biết mình, yêu (tinh) cũng không thể quá không biết trời cao đất rộng. Cậu chỉ là một bảo an nhỏ nhoi, nào có thể vào được mắt tổng tài. Hôm nay Trình Dự Đường nhất định là tâm huyết dâng trào mới vào bếp, ngẫu nhiên mình lại đến nhà của anh ta, vì vậy tiện thể làm cho cậu ăn một bữa cơm dính chút ánh hào quang mà thôi.



Dù vậy, Cơ Tiểu Vũ vẫn rất kích động, ngẫm lại cao ốc Hồng Thăng nhiều nhân viên như vậy, có mấy người có thể có đãi ngộ như cậu đêm nay chớ, nghĩ tới nghĩ lui, còn không khiến một đám người hâm mộ muốn chết sao.



Càng nghĩ càng vui vẻ, thế nên  cậu lập tức vui vẻ lùa cơm vào miệng, ưm, thật là thơm!



"Ăn từ từ, không ai giành với cậu."



Trình Dự Đường tạm thời thoát ra khỏi những suy nghĩ xáo động của mình, đứng dậy cầm một chai rượu vang trong tủ rượu và hai ly đế cao lại đây, mở nắp chai rót cho mình nửa ly, cầm một ly đầy đưa đến trước mặt Cơ Tiểu Vũ, thản nhiên nói: "Không rượu không thành tiệc, nếm thử cái này xem nào."



Cơ Tiểu Vũ nhìn chất lỏng màu hoa hồng bên trong ly thủy tinh, vừa có hơi muốn uống nhưng lại hơi căng thẳng không rõ tại sao, sao lại long trọng vậy nhỉ, tựa như sắp xảy ra chuyện gì không hay vậy...



Trình Dự Đường bưng ly rượu của mình, nhìn cậu nhếch nhẹ khoé môi, lúm đồng tiền thật mê người, giọng nói êm dịu thường ngày lúc này mang chút trầm thấp từ tính làm người ta khó có thể chống cự: "Cạn ly vì sự tốt đẹp của đêm nay."



Cơ Tiểu Vũ bị đầu độc trong nháy mắt, còn chưa uống rượu đã thấy đầu mình có chút choáng váng, giơ ly rượu lên nói: "Cạn ly!"



Tiếp đó cậu liền ngửa mặt lên, vô cùng dũng cảm uống ừng ực sạch sẽ ly rượu, mà Trình Dự Đường đối diện chỉ nhẹ nhàng nhấp môi một cái mà thôi.



"Không nhìn ra nha, tửu lượng của cậu tốt vậy à." Trình Dự Đường cười nhẹ một tiếng.



"Khà khà, vẫn được." Cơ Tiểu Vũ duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm môi, bờ môi vốn dĩ hồng nhạt bởi vì dính rượu đỏ mà trở nên tươi đẹp ướt át "Rượu này uống rất ngon."



Cậu đã từng uống bia, đã từng uống rượu trộn nước chất lượng thấp, cũng đã từng uống rượu trái cây có độ cồn thấp, nhưng đều bởi vì cảm thấy rằng mùi vị giống hệt nhau nên ngừng không uống nữa. Hiện tại đây là lần đầu tiên được uống rượu vang tinh khiết và thơm ngon như thế, được Trình Dự Đường khen một câu chợt quên cả lối về, xương cốt khắp người đều nhẹ thêm bốn lạng.



Ánh mắt Trình Dự Đường tối lại, giơ tay rót cho Cơ Tiểu Vũ thêm nửa ly, giọng nói cũng khàn khàn hai phần: "Uống ngon thì cậu uống nhiều một chút."



Cơ Tiểu Vũ đã có hơi choáng váng, nghe anh khích lệ như thế không nhịn được lại uống nửa ly vào bụng, ngay sau đó dáng dấp Trình Dự Đường ra sao cũng không thấy rõ lắm, hai má ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ nhìn anh cười khúc khích: "Trình tổng, anh, sao anh lại mọc hai cái mũi vậy? Ha ha ha, lẽ nào anh cũng là cái gì yêu, yêu tinh hay sao?"



Vừa nói vừa còn làm càn vươn tay ra, muốn nhéo mũi Trình Dự Đường.



Đệch, yêu tinh cái gì chứ? Cậu mới đúng là yêu tinh nhỏ!



Trình Dự Đường thấy cậu lại lộ ra trạng thái ngây ngô buông thả giống đêm Giáng sinh năm ngoái, nhất thời máu nóng bốc lên đầu, không kiềm chế được, đứng dậy tiến lên duỗi tay kéo Cơ Tiểu Vũ lại.



Cơ Tiểu Vũ không đứng thẳng được, đâm đầu vào trong lòng Trình Dự Đường.



Trình Dự Đường thuận thế ôm cậu ngã lên ghế sa lon bên cạnh, kéo vạt áo được dây thắt lưng giữ lại ra ngoài, bàn tay to lớn dò vào bên trong áo, vuốt theo sống lưng nhẵn nhụi bóng loáng của cậu đi xuống, lướt qua một đoạn đường cong hoàn mỹ, lưu luyến bên chiếc eo gầy đầy sức lực của cậu.



Dáng vẽ vật nhỏ mặc đồng phục quá mê người, lát sau trước tiên không cởi hết, cứ để vậy làm một lần cũng rất tốt...



Cả người Cơ Tiểu Vũ giật lên một cái, tựa như bị điện giật, nửa người đều tê dại, trong miệng không khống chế được mà hừ nhẹ một tiếng, không tự chủ cọ lên người Trình Dự Đường, theo bản năng muốn nhiều hơn.



Trình Dự Đường nghe thấy tiếng kia suýt nữa đã bùng nổ tại chỗ, mắng một câu thô tục rồi ôm chặt người vào trong ngực, lúc anh còn đang do dự là nên giải quyết vật nhỏ này ngay tại phòng khách, hay là đến giường lớn trong phòng ngủ làm cho tận hứng thì đồng hồ treo trên tường bỗng nhiên vang lên một tiếng "coong", vọng lại trong phòng khách trống trải, dư âm lượn lờ.



Mấy tháng gần đây trong đầu Cơ Tiểu Vũ bị kéo căng như dây đàn, cảm giác say rượu trong nháy mắt tỉnh hai phần, ngẩng đầu liếc nhìn qua đồng hồ treo tường, mười giờ đêm rồi.



Ồ, sao lại muộn như vậy, trứng trắng nhỏ trong nhà không biết thế nào rồi!



Phát hiện Trình Dữ Đường còn đang đè trên người mình, Cơ Tiểu Vũ vội vã đưa tay đẩy, "Trình tổng, không còn sớm, tôi nên về rồi."



Trình tổng chỉ xem như cậu đã nghiện mà còn ngại, dùng vật gì đó đang cứng ngắc xấu xa củng củng lên trên bụng cậu, thấp giọng cười nói: "Được, đêm nay cậu biểu hiện tốt một chút, ngày mai Trình tổng sẽ cho cậu về."



Đều là đàn ông, Cơ Tiểu Vũ đương nhiên biết rõ đó là vật gì, thoáng chốc liền bối rối, tình huống gì đây? Trình đại tổng tài đây là muốn làm gì?



Trình Dự Đường cảm giác được thân thể người trong lòng đang căng thẳng, bàn tay liền tiếp tục luồn vào trên hai ngọn đồi tròn trịa vô cùng co dãn kia, không nặng không nhẹ mà xoa hai lần, giọng nói khàn khàn: "Ngoan, đừng sốt sắng như vậy, thả lỏng."



Cơ Tiểu Vũ nháy mắt nhớ lại sự tình kinh khủng ở quán rượu Hâm Hào năm trước, lông trên người lập tức dựng lên, thả lỏng cái đầu mi!



Được lắm tên họ Trình này, lời ngon tiếng ngọt lừa tôi ở lại ăn cơm, còn không ngừng mà khuyên tôi uống rượu, thì ra là muốn làm cái mông của ông đây, không có cửa đâu!



Phẫn nộ dưới đáy lòng dân lên càng ngày càng dữ, Cơ Tiểu Vũ nhấc chân đá một cước, trực tiếp đá Trình Dự Đường rơi xuống sô pha.



Lần này lực đạo cũng không nhẹ, nặng hơn nhiều so với một chưởng trong phòng làm việc lần trước, Trình Dự Đường đau đến mức đổ mồ hôi, ôm bụng cuộn tròn trên sàn nhà không thể động đậy.



Cơ Tiểu Vũ sửa sang quần áo rối như tơ vò trên người xong, một lần nữa quấn chặt thắt lưng, quay đầu thấy Trình Dự Đường ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt dường như hết sức thống khổ, không hiểu sao lại có hơi đau lòng và hối hận, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: "Trình tổng, anh, anh không sao chứ?"



Nhìn giống như mình không sao lắm hả?! Trình Dự Đường không trả lời được, trong lòng tràn ngập sự tức giận và nhục nhã, anh sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ chịu phải cảnh này, cả đời cũng chưa từng mất mặt như thế.



Vật nhỏ này thực sự quá độc ác!



Cơ Tiểu Vũ thấy anh trợn mắt phừng lửa nhìn mình, dáng vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu, không khỏi lo sợ trong lòng, Trình Dữ Đường bây giờ là cơm cha áo mẹ của cậu, thế mà mình lại đắc tội anh ta như vậy, bát cơm rất có thể không giữ được nữa, như vậy cực kỳ không ổn! Cậu lập tức lấp bấp giải thích: "Trình tổng, xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý. Vừa nãy anh như vậy, làm như vậy với tôi, khiến tôi lập tức nhớ tới chuyện không vui trước đây, trong lòng quá gấp gáp... Là tôi uống quá nhiều rượu rồi trở nên hồ đồ, anh tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi..."



Trình Dự Đường vốn thực sự giận dỗi, chỉ hận không thể nhai ngấu nghiến nhóc con ác độc này rồi nuốt xuống bụng, vừa nghe Cơ Tiểu Vũ nói như thế nhất thời bị dời sự chú ý.



"Chuyện không vui trước đây"?, vật nhỏ từng bị người ta xâm hại dưới tình huống không tự nguyện, cho nên mới để lại bóng ma trong lòng, mới phản ứng quá kích ngay lúc mình và cậu ấy thân mật?



____________



=))) ê nha người ta không giận mà anh giận cái gì hả họ Trình kia?



Giải thích một chút là anh Trình vẫn nghĩ bé gà con làm việc bán thân lấy tiền nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện