Tống Tâm mất ngủ một buổi tối, sáng hôm sau Tống Du đến tìm thì thấy cả hai vành mắt cậu đều đen.
Tống Du đưa tay qua chọt cậu: "Anh lại làm sao thế?"
"Gặp ác mộng..." Tống Tâm uể oải, "Giúp anh bưng cơm sáng lên phòng có được không?"
Cậu không dám đi ra cửa, sợ nhìn thấy Nghiêm tiên sinh, không biết nên đối mặt với hắn thế nào. Cậu thậm chí còn mơ hồ có cảm giác mình vẫn đang bị đè, cảm xúc môi chạm môi quá mức xa lạ kích thích, khắc sâu trong đầu, làm cậu vừa sợ vừa mơ hồ.
Nghiêm tiên sinh uống say mới làm ra loại chuyện đó, hắn lại đang xem cậu thành ai rồi? Hắn sau khi tỉnh lại... Có còn nhớ chút gì không?
Tống Tâm đâu chỉ mỗi không dám đối mặt với hắn, bây giờ cậu chỉ ước gì được lập tức bay về trường. Tống Du cùng cậu ăn sáng, nó vừa mới tỏ ý muốn hai người cùng nhau ra ngoài chơi, Tống Tâm đang từ chối thì có người gõ cửa phòng.
Nghiêm tiên sinh tới.
Tống Du bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn cậu và Nghiêm tiên sinh. Tống Tâm mời hắn ngồi, mắt thỉnh thoảng lại liếc ra cửa, tay nắm chặt tới ướt mồ hôi.
Cũng may Nghiêm tiên sinh cứ như chẳng nhớ gì về chuyện tối hôm qua, vẻ mặt rất tự nhiên nói cám ơn: "Thư ký đã nói với tôi, tối hôm qua làm phiền cậu chăm sóc rồi."
"Không, không cần cám ơn, " Tống Tâm xua tay, "Tôi cũng có làm gì đâu..."
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có hơi thất vọng.
Nghiêm tiên sinh lại nói: "Tôi muốn hỏi cậu vài chuyện."
Tống Tâm lập tức thẳng người lo lắng đề phòng. Cậu đang sợ, cũng may Nghiêm tiên sinh chỉ hỏi: "Tôi muốn hỏi cậu..." Hắn hơi hơi do dự một chút, nói, "Hoài Thanh thích gì vậy?"
"A, dạ?"
"Sắp đến sinh nhật nó rồi."
Tống Tâm nhận nuôi Tống Du vào mùa xuân. Vào Tết thanh minh, khi mang đồ cúng đi tảo mộ cha mẹ, vừa rời đi một lát mà quay lại đã thấy một đứa nhỏ bẩn thỉu đang trộm đồ, nhác thấy có bóng người nó đã lập tức chuồn không thấy tăm hơi. Tống Tâm không đuổi kịp nó, đành đi mua thêm một phần khác.
Quét xong mộ cậu phải về nhà, nhưng trong lòng cứ có cảm giác khó hiểu, vì vậy liền quay lại.
Thế là, cứ như vậy nên đã tóm được tên nhóc kia.
Lúc Tống Du mới bị cậu giữ lại thì nó rất sợ, cứ như mèo hoang xù lông, còn cào lên mặt Tống Tâm hai phát. Tống Tâm không đè nổi nó, nhưng lại không muốn cho nó đi, cuối cùng dọa đem nó đi nộp cho bảo vệ nghĩa trang, Tống Du mới miễn cưỡng an phận, bắt đầu diễn vẻ mặt vô cùng đáng thương xin tha.
Tống Tâm nhẹ dạ, nghe nó kể thê thảm quá liền bị doạ sợ hết hồn, trong lúc mơ mơ màng màng đã dẫn nó về nhà mình.
Cậu tìm quần áo cũ của mình, tắm rửa cho Tống Du sạch sẽ mặc vào, lại cho nó một ít đồ ăn. Ban đầu định mang nó ra đồn cảnh sát, nhưng nó không hợp tác, nhất định không chịu đi, Tống Tâm đành thôi.
Sau khi ăn uống no đủ, Tống Du lập tức trốn khỏi nhà cậu.
Nửa tháng sau, Tống Tâm đã sắp quên mất thằng bé kia thì thình lình thấy nó lù lù trước cửa nhà mình. Lần này nó còn thê thảm hơn lần trước, cả người toàn bùn đất, tóc bết vào, còn có cả màu máu, cả người nho nhỏ co lại, ngã vào cạnh cửa.
Tống Tâm xử lý vết thương xong, nó cứ thế ở lại luôn.
Tống Tâm coi ngày ấy là ngày sinh nhật nhóc luôn, nấu thêm vài món, lại mua thêm cho nhóc một món quà nhỏ.
Khi hai người ra phố, Tống Du nhìn mô hình ô tô trong tủ kính mắt lòe lòe hâm mộ, nhưng lập tức lật mặt nói: "Chỉ có những đứa ngu xuẩn mới chơi thứ này", rồi lôi cậu đi.
Tống Tâm tích góp tiền mua cho nhóc, bị Tống Du phát hiện nó còn giận một buổi tối, cuối cùng mới rất khó chịu mà nói: "Ai muốn chơi cái đó, mua cho em thêm một hai bộ sách bài tập còn hơn."
Nhưng bây giờ thì không thế nữa.
Tống Tâm quên hết chuyện buồn trước kia, đi lấy giấy bút, cẩn thận viết ra. Cậu nhớ tất cả mọi thứ Tống Du thích, vừa viết vừa giải thích cho Nghiêm tiên sinh, tặng Tống Du cái gì cũng không thể đưa thẳng tay, mà phải tìm vài lí do loanh quanh rồi mới đưa thì nó mới nhận.
Nghiêm tiên sinh ngồi gần lại, nhìn ngón tay nho nhỏ cùng chữ viết không thể gọi là đẹp của cậu, ánh mắt dần chuyển lên thần sắc dịu dàng trên mặt cậu.
Tống Tâm viết xong đưa giấy đưa cho hắn, hắn không cầm, lại giơ tay xoa tóc Tống Tâm.
Thế là mặt Tống Tâm đột nhiên đỏ rồi.
"Lúc trước tôi vẫn luôn thật tò mò, rằng sao Hoài Thanh có thể thân thiết với cậu thế này. Mấy ngày cậu đến trường, tôi thử tạo mối quan hệ với nó, nhưng nó vẫn luôn có chút bài xích, còn nói tôi chẳng thể so sánh với cậu, " Nghiêm tiên sinh dừng một chút, "Bây giờ tôi đã hiểu rồi, cám ơn cậu."
Tống Tâm xoắn lưỡi: "A, tôi..."
Nghiêm tiên sinh lại nói: "Cậu có ngại giúp tôi một chút không?"
"Không, không ngại... Phải giúp gì ạ?"
"Dạy tôi làm thế nào để thân cận với Hoài Thanh một chút, " Nghiêm tiên sinh mắt cũng không thèm chớp mà chăm chú nhìn cậu, "Đầu tiên dạy tôi làm thế nào để tặng nó quà, nhé?"
Đầu óc Tống Tâm mông lung, mơ hồ đồng ý.
Tống Du đưa tay qua chọt cậu: "Anh lại làm sao thế?"
"Gặp ác mộng..." Tống Tâm uể oải, "Giúp anh bưng cơm sáng lên phòng có được không?"
Cậu không dám đi ra cửa, sợ nhìn thấy Nghiêm tiên sinh, không biết nên đối mặt với hắn thế nào. Cậu thậm chí còn mơ hồ có cảm giác mình vẫn đang bị đè, cảm xúc môi chạm môi quá mức xa lạ kích thích, khắc sâu trong đầu, làm cậu vừa sợ vừa mơ hồ.
Nghiêm tiên sinh uống say mới làm ra loại chuyện đó, hắn lại đang xem cậu thành ai rồi? Hắn sau khi tỉnh lại... Có còn nhớ chút gì không?
Tống Tâm đâu chỉ mỗi không dám đối mặt với hắn, bây giờ cậu chỉ ước gì được lập tức bay về trường. Tống Du cùng cậu ăn sáng, nó vừa mới tỏ ý muốn hai người cùng nhau ra ngoài chơi, Tống Tâm đang từ chối thì có người gõ cửa phòng.
Nghiêm tiên sinh tới.
Tống Du bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn cậu và Nghiêm tiên sinh. Tống Tâm mời hắn ngồi, mắt thỉnh thoảng lại liếc ra cửa, tay nắm chặt tới ướt mồ hôi.
Cũng may Nghiêm tiên sinh cứ như chẳng nhớ gì về chuyện tối hôm qua, vẻ mặt rất tự nhiên nói cám ơn: "Thư ký đã nói với tôi, tối hôm qua làm phiền cậu chăm sóc rồi."
"Không, không cần cám ơn, " Tống Tâm xua tay, "Tôi cũng có làm gì đâu..."
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có hơi thất vọng.
Nghiêm tiên sinh lại nói: "Tôi muốn hỏi cậu vài chuyện."
Tống Tâm lập tức thẳng người lo lắng đề phòng. Cậu đang sợ, cũng may Nghiêm tiên sinh chỉ hỏi: "Tôi muốn hỏi cậu..." Hắn hơi hơi do dự một chút, nói, "Hoài Thanh thích gì vậy?"
"A, dạ?"
"Sắp đến sinh nhật nó rồi."
Tống Tâm nhận nuôi Tống Du vào mùa xuân. Vào Tết thanh minh, khi mang đồ cúng đi tảo mộ cha mẹ, vừa rời đi một lát mà quay lại đã thấy một đứa nhỏ bẩn thỉu đang trộm đồ, nhác thấy có bóng người nó đã lập tức chuồn không thấy tăm hơi. Tống Tâm không đuổi kịp nó, đành đi mua thêm một phần khác.
Quét xong mộ cậu phải về nhà, nhưng trong lòng cứ có cảm giác khó hiểu, vì vậy liền quay lại.
Thế là, cứ như vậy nên đã tóm được tên nhóc kia.
Lúc Tống Du mới bị cậu giữ lại thì nó rất sợ, cứ như mèo hoang xù lông, còn cào lên mặt Tống Tâm hai phát. Tống Tâm không đè nổi nó, nhưng lại không muốn cho nó đi, cuối cùng dọa đem nó đi nộp cho bảo vệ nghĩa trang, Tống Du mới miễn cưỡng an phận, bắt đầu diễn vẻ mặt vô cùng đáng thương xin tha.
Tống Tâm nhẹ dạ, nghe nó kể thê thảm quá liền bị doạ sợ hết hồn, trong lúc mơ mơ màng màng đã dẫn nó về nhà mình.
Cậu tìm quần áo cũ của mình, tắm rửa cho Tống Du sạch sẽ mặc vào, lại cho nó một ít đồ ăn. Ban đầu định mang nó ra đồn cảnh sát, nhưng nó không hợp tác, nhất định không chịu đi, Tống Tâm đành thôi.
Sau khi ăn uống no đủ, Tống Du lập tức trốn khỏi nhà cậu.
Nửa tháng sau, Tống Tâm đã sắp quên mất thằng bé kia thì thình lình thấy nó lù lù trước cửa nhà mình. Lần này nó còn thê thảm hơn lần trước, cả người toàn bùn đất, tóc bết vào, còn có cả màu máu, cả người nho nhỏ co lại, ngã vào cạnh cửa.
Tống Tâm xử lý vết thương xong, nó cứ thế ở lại luôn.
Tống Tâm coi ngày ấy là ngày sinh nhật nhóc luôn, nấu thêm vài món, lại mua thêm cho nhóc một món quà nhỏ.
Khi hai người ra phố, Tống Du nhìn mô hình ô tô trong tủ kính mắt lòe lòe hâm mộ, nhưng lập tức lật mặt nói: "Chỉ có những đứa ngu xuẩn mới chơi thứ này", rồi lôi cậu đi.
Tống Tâm tích góp tiền mua cho nhóc, bị Tống Du phát hiện nó còn giận một buổi tối, cuối cùng mới rất khó chịu mà nói: "Ai muốn chơi cái đó, mua cho em thêm một hai bộ sách bài tập còn hơn."
Nhưng bây giờ thì không thế nữa.
Tống Tâm quên hết chuyện buồn trước kia, đi lấy giấy bút, cẩn thận viết ra. Cậu nhớ tất cả mọi thứ Tống Du thích, vừa viết vừa giải thích cho Nghiêm tiên sinh, tặng Tống Du cái gì cũng không thể đưa thẳng tay, mà phải tìm vài lí do loanh quanh rồi mới đưa thì nó mới nhận.
Nghiêm tiên sinh ngồi gần lại, nhìn ngón tay nho nhỏ cùng chữ viết không thể gọi là đẹp của cậu, ánh mắt dần chuyển lên thần sắc dịu dàng trên mặt cậu.
Tống Tâm viết xong đưa giấy đưa cho hắn, hắn không cầm, lại giơ tay xoa tóc Tống Tâm.
Thế là mặt Tống Tâm đột nhiên đỏ rồi.
"Lúc trước tôi vẫn luôn thật tò mò, rằng sao Hoài Thanh có thể thân thiết với cậu thế này. Mấy ngày cậu đến trường, tôi thử tạo mối quan hệ với nó, nhưng nó vẫn luôn có chút bài xích, còn nói tôi chẳng thể so sánh với cậu, " Nghiêm tiên sinh dừng một chút, "Bây giờ tôi đã hiểu rồi, cám ơn cậu."
Tống Tâm xoắn lưỡi: "A, tôi..."
Nghiêm tiên sinh lại nói: "Cậu có ngại giúp tôi một chút không?"
"Không, không ngại... Phải giúp gì ạ?"
"Dạy tôi làm thế nào để thân cận với Hoài Thanh một chút, " Nghiêm tiên sinh mắt cũng không thèm chớp mà chăm chú nhìn cậu, "Đầu tiên dạy tôi làm thế nào để tặng nó quà, nhé?"
Đầu óc Tống Tâm mông lung, mơ hồ đồng ý.
Danh sách chương