Ánh mặt rời chói rực!
Ngọc Doãn dừng bước, lấy túi nước uống một ngụm to, sau đó đưa túi nước cho La Đức, dùng khăn vải lau mồ hôi.
- Thời tiết chó đẻ này, thật muốn thiêu chết người ta mà.
La Đức uống một hớp, không kìm được chửi ầm lên.
- Đúng vậy, trời nóng thật!
Mới đầu hạ đã oi bức như vậy, thật không biết tới lúc tam phục sẽ trở thành thế nào.
La Nhất Đao bên cạnh thở hồng hộc, La Cách và Lãnh Phi hai người cũng có chút uể oải. Từ trong tay La Đức nhận lấy túi nước, Lãnh Phi ừng ực uống một ngụm to, nhìn qua tình thần không ít, cởi bỏ áo lót trên người, lộ ra lồng ngực to, dùng sức thở ra một hơi khí bẩn.
- Ca ca, thời tiết nóng thế này, chi bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, chờ lúc mát mẻ một chút mới khởi hành lên đường.
Ngọc Doãn không kìm được mở miệng khuyên bảo, từ trên lưng con lừa tháo ra một túi nước, đưa tới bên miệng La Nhất Đao.
Bộ dạng của La Nhất Đao lúc này thật là thảm bại.
Áo tù trên người đã ướt đẫm rồi lại còn mang xiềng xích và cùm bằng bằng gỗ nặng nề, đi đứng cũng theo vất vả. Nếu thanh niên mười, hai mươi tuổi có lẽ còn có thể chịu nổi. Nhưng La Nhất Đao lại già rồi, thân thể xương cốt không xem là tốt lắm, tất nhiên càng thêm vất vả. Nếu không có hai người Ngọc Doãn và La Đức dìu dắt trên đường, bằng không sợ đã không chịu nổi.
Lãnh Phi thoáng nhìn qua La Cách, như ý hỏi La Cách.
Tuổi của La Cách lớn hơn Lãnh Phi, giải soa này càng có nhiều năm kinh nghiệm, cho nên dọc đường đi, phần lớn là để La Cách làm chủ.
- Ta nhớ con đường này, đi thêm khoảng ba năm dặm có một cái thôn.
Tới trong thôn dừng chân nghỉ ngơi một chút, tiện thể ăn chút đồ... đợi qua buổi trưa hãy xuất phát, cũng có lẽ mát mẻ một chút. Thời tiết hôm nay thật quái dị, mẹ nó, lúc này là lúc nào? Nóng nực quá làm người ta khó chịu vô cùng...
Ngọc Doãn do dự một chút, đi tới trước mặt La Cách, nhẹ tiếng nói:
- La đại ca, có thể thương lượng chút chuyện không? - Tiểu Ất cứ nói đừng ngại.
- Tứ Lục thúc lớn tuổi rồi, đi đứng có chút không thuận tiện.
Mà giờ lại mang gông xiềng nặng như vậy, càng thêm không tiện... Có thể tháo gông ra cho thúc ấy, hơn nữa còn gia tăng được tốc độ?
- Cái này...
La Cách do dự!
Mang gông này là quy tắc của giải soa..
La Cách liếc nhìn La Nhất Đao, bất giác chau mày.
Đang do dự, lại cảm giác trong tay hơi nặng, cúi đầu nhìn, thì ra là Ngọc Doãn đặt một quan tiền trong tay y. Cái này gọi là “tiền mở gông”. Tuy nói triều đình có quy định, phạm nhân phải mang gông xiềng, nhưng trên thực tế lúc làm cũng không phải nghiêm chỉnh như vậy. La Tứ Lục không phải hung đồ cực kỳ hung ác, tuổi lại lớn, càng đừng nói có bà con với La Cách và Lãnh Phi.
La Cách ngẫm nghĩ một chút, liền từ bên hông cởi chìa khóa đưa cho Lãnh Phi.
- Tiểu Ất quả là người có tình nghĩa, cũng được... thì tháo gông, cũng xem là một duyên phận. Nhưng gông có thể tháo, khóa không thể giải, vẫn xin Tiểu Ất khoan thứ. Quy tắc dù sao cũng là quy tắc, nếu thật sự không mang gông xiềng, sợ càng rước lấy thị phi.
Thế nhé, Tứ Lục thúc cũng xem là người quen, nếu thật quá vất vả thì cưỡi lừa đi, tránh chậm trễ hành trình.
La Cách nói như vậy, xem như là nể mặt Ngọc Doãn rồi.
Từ xưa đến nay, ở đâu có tiền lệ phạm nhân có thể cưỡi lừa đi? Chỉ là người mang tiền tài và người tiêu trừ tai họa... Cộng thêm La Tứ Lục và La Cách cũng quen biết, mới có tiện lợi như vậy. Lãnh Phi tiến lên tháo gông cho La Tứ Lục, La Đức vội không ngừng cảm tạ. Năm người khởi hành lên đường, La Tứ Lục được lấy gông ra cũng nhẹ nhõm không ít, tốc độ càng thêm nhanh rất nhiều.
Sắp tới giờ ngọ, đoàn người đi tới thôn mà La Cách nói.
Chỉ là cảnh sắc trước mắt làm Ngọc Doãn và La Cách kinh hãi... Chỉ thấy một mảnh hoang tàn đổ nát, làm gì có dáng vẻ thôn trang? Đi vào trong thôn, rất lâu cũng không thấy một bóng người, lạnh ngắt, giống như vùng đất chết, làm người ta kinh hãi.
- Xảy ra chuyện gì?
La Cách trừng to mắt, rất lâu không nói ra lời.
Lãnh Phi do dự một chút, hạ giọng nói:
- Ca ca, lần trước tới chỗ này là lúc nào?
- Cái này... khoảng hai năm trước.
- Hai năm!
Ngọc Doãn bất giác cười khổ.
- Thoạt nhìn, trong này sợ là xảy ra chuyện gì rồi cho nên mới thành đống hoang tàn.
La Cách gãi gãi đầu, lộ ra mấy phần xấu hổ. Y cũng không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nghĩ ngợi một chút, La Cách nói:
- Nhớ cổng thôn có một miếu Long Vương, thật sự không đi được, chúng ta đi tới trong miếu Long Vương nghỉ chân, thế nào?
- Nghe theo lời ca ca nói.
Nơi này tên là Đoạn Bi Câu, trên lý luận thuộc Hà Âm quản lý. Nhưng vì gần Huỳnh Dương đồng thời còn giáp Huỳnh Trạch, cho nên thành một vùng đất không ai quản lý. Đoạn Bi Câu diện tích không xem là lớn lắm, theo La Cách giới thiệu, lúc trước có mấy chục hộ gia đình ở chỗ này. Có trời mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho thôn trang to thế này trở thành hoang tàn. Ngọc Doãn tỏ ý La Đức đỡ La Nhất Đao, hắn cầm thương cùng Lãnh Phi đi trước mở đường. Còn La Cách tay cầm đao thép, dắt con lừa đi áp trận phía sau, năm người một đường xuyên qua đống hoang tàn thì tới cửa thôn.
Rất xa, thì nhìn thấy miếu Long Vương đầy loang lỗ của năm tháng, trên chái nhà đầy tro bụi.
- Tiểu Ất ca, sao vậy?
Ngọc Doãn đột nhiên dừng bước, làm Lãnh Phi chú ý.
Hắn không có lập tức trả lời, mà trước sau phải trái nhìn xung quanh rất lâu rồi lắc đầu, hạ giọng nói:
- Không biết tại sao ta luôn cảm thấy hình như có người đang nhìn chằm chằm chúng ta.
- Có người?
Lãnh Phi bỗng nhiên sợ run cả người, nhìn xung quanh một cái.
Chỉ thấy ngoài một đống đổ nát ra, chính là cỏ dại cao hơn nữa người. Cái chỗ quỷ quái này cả một bóng người cũng không thấy, làm gì có người đang nhìn? Trừ phi...sắc mặt của Lãnh Phi lập tức trắng bạch.
- Tiểu Ất, ngươi chớ dọa ta, chẳng lẽ có thứ không sạch sẽ sao?
- Hả?
Ngọc Doãn ngẩn ra, chợt hiểu ngay thứ không sạch sẽ mà Lãnh Phi nói là gì, không khỏi cười lên, liên tục gật đầu.
- Ca ca đã hiểu lầm rồi, không phải thứ không sạch sẽ, chỉ là... có chút không tự nhiên.
Cái thứ gọi là không sạch sẽ đó chính là thần linh ma quỷ. Chỗ này hoang vắng như vậy, một thôn trang yên lành trở thành hoang tàn, khó tránh làm Lãnh Phi sinh ra cách nghĩ bậy bạ. Đầu năm nay, quái lực loạn thần nói đến rất nhiền, làm Lãnh Phi càng thêm tin tưởng những chuyện này. Thân ở trong đám hoang vắng này, tất nhiên là khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nghe giải thích của Ngọc Doãn, Lãnh Phi nhẹ nhàng thở ra.
- Tiểu Ất, sau này ngươi nói chuyện rõ ràng một chút, ca ca gan nhỏ, không chịu nổi hù dọa đâu.
Ngọc Doãn nghe xong nụ cười càng thêm đậm.
Chỉ là trong đôi mắt đó, lại lóe lên một tia ánh sáng lạnh lẽo.
Trước đây cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm thật sự tồn tại, tuyệt không phải phán đoán của hắn. Nếu dựa theo cách nói của An Đạo Toàn và Yến Nô, sau khi luyện võ tới bậc thứ hai, giác quan thứ sáu nhạy bén, nếu có lúc nguy hiểm, liền sẽ sản sinh cảm giác lành lạnh sởn tóc gái.
Thời cổ nói đại tướng lợi hại nào đó thường nói: Mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.
Tính chất này, không kém nhiều, mà giác quan thứ sáu của người luyện võ hơn hẳn người bình thường.
Ngay lúc nãy, Ngọc Doãn thật sự sinh ra một cảm giác lành lành sởn tóc gáy.
***
Miếu Long Vương không phải lớn lắm, cũng khoảng hơn hai mươi mét vuông.
Ở chính giữa là một pho tượng Long Vương, nhưng đầu rồng đã không thấy, chỉ còn lại nữa phần thân thể tàn tạ. Mà vách miếu thờ cũng sụp đổ một bên, cho nên nhìn qua càng thêm đổ nát. Đi vào trong miếu Long Vương, Ngọc Doãn liếc nhìn xung quanh, liền cùng Lãnh Phi dọn dẹp một chỗ đất trống, kéo bàn thờ của miếu Long Vương qua một bên, sau đó gọi đám người La Nhất Đao vào nghỉ ngơi.
Trong miếu này, bụi cát trên đất rất dày, trong góc nhà còn treo mạng nhện.
Ngọc Doãn ở phía sau miếu tìm được một cái giếng nước, phát hiện nước trong giếng có chút trong ngọt. Lấy nước giếng lên, La Đức đã nổi lửa, chuẩn bị nấu cơm. Ngọc Doãn liền ngồi bên cạnh La Tứ Lục, không nói một lời, vẻ mặt ngưng trọng.
- Tiểu Ất, xảy ra chuyện gì?
- Tứ Lục thúc, ta cảm thấy có gì đó bất thường.
- Hả?
- Nói không rõ nguyên nhân, dù sao chính là cảm thấy không tốt lắm, hình như có chuyện sắp xảy ra... Chút nữa ăn cơm xong, thời tiết mát mẻ một chút, chúng ta lên đường đi nhé. Nếu dừng lại quá lâu, ta sợ sẽ xảy ra biến cố, nói không chừng sẽ có nguy hiểm.
- Ừ, như vậy cũng tốt.
La Tứ Lục mệt rồi, dựa vào chân bàn thờ, rất nhanh có cảm giác buồn ngủ.
Còn hai người La Cách và Lãnh Phi thì ngồi bên cạnh, thoạt nhìn cũng có chút mệt mỏi... Trời nóng như vậy, đi đường cả buổi trưa, mặc dù hai người là giải soa cũng có chút không chịu nổi. Cũng không có cách nào khác, làm cái nghề vất vả này, cho dù cực khổ hơn cũng phải làm tiếp, cho nên hai người phải nắm bắt thời gian, cần nghỉ ngơi.
Thời tiết đầu mùa hạ hay thay đổi.
Buổi trưa vẫn còn nắng chói chang, nhưng qua giữa ngọ, thì thấy bên chân trời có hai đám mây đen bay tới.
Bỗng nhiên gió nổi lên, cuồn cuộn cát bụi đầy trời... Ngọc Doãn còn chưa nghỉ ngơi, đứng ở cửa miếu Long Vương, nhìn ra phía ngoài.
- Hình như trời sắp mưa rồi.
- Đúng vậy, trận mưa này nói không chừng phải mát mẻ mấy ngày.
La Cách và Lãnh Phi cũng cảm thấy được biến hóa của thời tiết, đi tới bên cạnh Ngọc Doãn, thấp giọng nói chuyện.
Đang lúc nói, bỗng nhiên nghe một tiếng sấm rền nổ vang, liền sau đó đường sáng trắng xoẹt qua bầu trời, giống như muốn xé rách bầu trời.
- Xem ra không đi được nữa rồi!
La Cách nhíu chặt mày, nhưng trong lời nói lại lộ ra mấy phần đắc ý:
- May là chúng ta dừng chân rồi, bằng không nếu tiếp tục lên đường, nhất định sẽ gặp trận mưa to này. Nhưng trận mưa này đến, nói không chừng hai ngày tới sẽ dễ chịu một chút.
Lãnh Phi cười nói:
- Vẫn là ca ca có kiến thức.
Y quay đầu lại, thấy sắc mặt Ngọc Doãn ngưng trọng, liền vỗ vai Ngọc Doãn nói:
- Tiểu Ất, đừng lo lắng... Hai ngày này chúng ta đi vẫn là thuận lợi, so với hành trình dự định phải nhanh một chút. Đợi sau khi mưa qua, chúng ta hãy đi Biện Khẩu, qua sông thì đã vào Hoài Châu. Theo hành trình hiện giờ, không chừng hai mười ngày thì có thể tới được phủ Thái Nguyên.
Ngọc Doãn nghe thấy chỉ mỉm cười một tiếng.
Ầm oành!
Lại một tiếng sấm rền nổ vang!
Theo sau mưa to trút xuống, nhất thời bao phủ trời đất trong một màn nước.
Ngọc Doãn nhíu mày, khoanh tay đứng trên bậc thang ngoài cửa miếu, cảm giác bất an trong lòng lại càng mạnh mẽ lên.
- Tiểu Ất ca, chuyện gì căng thẳng như vậy?
La Đức đã nấu xong cơm, đi tới bên cạnh Ngọc Doãn, nhẹ nhàng hỏi.
Ngọc Doãn quay đầu nhìn La Cách và Lãnh Phi hai người đang ngồi xổm bên đống lửa, hạ giọng nói:
- Không biết tại sao ta luôn có chút bất an, hình như sắp xảy ra chuyện gì. Chút nữa chăm chóc cho tốt Tứ Lục thúc, tỉnh táo một chút.
Nói xong, hắn nhét cây thương vào tay La Đức
Sau đó xoay người tới bên cạnh đống lửa, múc một chén cháo, liền ngồi bên cạnh điện thờ lặng lẽ ăn.
Ngọc Doãn dừng bước, lấy túi nước uống một ngụm to, sau đó đưa túi nước cho La Đức, dùng khăn vải lau mồ hôi.
- Thời tiết chó đẻ này, thật muốn thiêu chết người ta mà.
La Đức uống một hớp, không kìm được chửi ầm lên.
- Đúng vậy, trời nóng thật!
Mới đầu hạ đã oi bức như vậy, thật không biết tới lúc tam phục sẽ trở thành thế nào.
La Nhất Đao bên cạnh thở hồng hộc, La Cách và Lãnh Phi hai người cũng có chút uể oải. Từ trong tay La Đức nhận lấy túi nước, Lãnh Phi ừng ực uống một ngụm to, nhìn qua tình thần không ít, cởi bỏ áo lót trên người, lộ ra lồng ngực to, dùng sức thở ra một hơi khí bẩn.
- Ca ca, thời tiết nóng thế này, chi bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, chờ lúc mát mẻ một chút mới khởi hành lên đường.
Ngọc Doãn không kìm được mở miệng khuyên bảo, từ trên lưng con lừa tháo ra một túi nước, đưa tới bên miệng La Nhất Đao.
Bộ dạng của La Nhất Đao lúc này thật là thảm bại.
Áo tù trên người đã ướt đẫm rồi lại còn mang xiềng xích và cùm bằng bằng gỗ nặng nề, đi đứng cũng theo vất vả. Nếu thanh niên mười, hai mươi tuổi có lẽ còn có thể chịu nổi. Nhưng La Nhất Đao lại già rồi, thân thể xương cốt không xem là tốt lắm, tất nhiên càng thêm vất vả. Nếu không có hai người Ngọc Doãn và La Đức dìu dắt trên đường, bằng không sợ đã không chịu nổi.
Lãnh Phi thoáng nhìn qua La Cách, như ý hỏi La Cách.
Tuổi của La Cách lớn hơn Lãnh Phi, giải soa này càng có nhiều năm kinh nghiệm, cho nên dọc đường đi, phần lớn là để La Cách làm chủ.
- Ta nhớ con đường này, đi thêm khoảng ba năm dặm có một cái thôn.
Tới trong thôn dừng chân nghỉ ngơi một chút, tiện thể ăn chút đồ... đợi qua buổi trưa hãy xuất phát, cũng có lẽ mát mẻ một chút. Thời tiết hôm nay thật quái dị, mẹ nó, lúc này là lúc nào? Nóng nực quá làm người ta khó chịu vô cùng...
Ngọc Doãn do dự một chút, đi tới trước mặt La Cách, nhẹ tiếng nói:
- La đại ca, có thể thương lượng chút chuyện không? - Tiểu Ất cứ nói đừng ngại.
- Tứ Lục thúc lớn tuổi rồi, đi đứng có chút không thuận tiện.
Mà giờ lại mang gông xiềng nặng như vậy, càng thêm không tiện... Có thể tháo gông ra cho thúc ấy, hơn nữa còn gia tăng được tốc độ?
- Cái này...
La Cách do dự!
Mang gông này là quy tắc của giải soa..
La Cách liếc nhìn La Nhất Đao, bất giác chau mày.
Đang do dự, lại cảm giác trong tay hơi nặng, cúi đầu nhìn, thì ra là Ngọc Doãn đặt một quan tiền trong tay y. Cái này gọi là “tiền mở gông”. Tuy nói triều đình có quy định, phạm nhân phải mang gông xiềng, nhưng trên thực tế lúc làm cũng không phải nghiêm chỉnh như vậy. La Tứ Lục không phải hung đồ cực kỳ hung ác, tuổi lại lớn, càng đừng nói có bà con với La Cách và Lãnh Phi.
La Cách ngẫm nghĩ một chút, liền từ bên hông cởi chìa khóa đưa cho Lãnh Phi.
- Tiểu Ất quả là người có tình nghĩa, cũng được... thì tháo gông, cũng xem là một duyên phận. Nhưng gông có thể tháo, khóa không thể giải, vẫn xin Tiểu Ất khoan thứ. Quy tắc dù sao cũng là quy tắc, nếu thật sự không mang gông xiềng, sợ càng rước lấy thị phi.
Thế nhé, Tứ Lục thúc cũng xem là người quen, nếu thật quá vất vả thì cưỡi lừa đi, tránh chậm trễ hành trình.
La Cách nói như vậy, xem như là nể mặt Ngọc Doãn rồi.
Từ xưa đến nay, ở đâu có tiền lệ phạm nhân có thể cưỡi lừa đi? Chỉ là người mang tiền tài và người tiêu trừ tai họa... Cộng thêm La Tứ Lục và La Cách cũng quen biết, mới có tiện lợi như vậy. Lãnh Phi tiến lên tháo gông cho La Tứ Lục, La Đức vội không ngừng cảm tạ. Năm người khởi hành lên đường, La Tứ Lục được lấy gông ra cũng nhẹ nhõm không ít, tốc độ càng thêm nhanh rất nhiều.
Sắp tới giờ ngọ, đoàn người đi tới thôn mà La Cách nói.
Chỉ là cảnh sắc trước mắt làm Ngọc Doãn và La Cách kinh hãi... Chỉ thấy một mảnh hoang tàn đổ nát, làm gì có dáng vẻ thôn trang? Đi vào trong thôn, rất lâu cũng không thấy một bóng người, lạnh ngắt, giống như vùng đất chết, làm người ta kinh hãi.
- Xảy ra chuyện gì?
La Cách trừng to mắt, rất lâu không nói ra lời.
Lãnh Phi do dự một chút, hạ giọng nói:
- Ca ca, lần trước tới chỗ này là lúc nào?
- Cái này... khoảng hai năm trước.
- Hai năm!
Ngọc Doãn bất giác cười khổ.
- Thoạt nhìn, trong này sợ là xảy ra chuyện gì rồi cho nên mới thành đống hoang tàn.
La Cách gãi gãi đầu, lộ ra mấy phần xấu hổ. Y cũng không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nghĩ ngợi một chút, La Cách nói:
- Nhớ cổng thôn có một miếu Long Vương, thật sự không đi được, chúng ta đi tới trong miếu Long Vương nghỉ chân, thế nào?
- Nghe theo lời ca ca nói.
Nơi này tên là Đoạn Bi Câu, trên lý luận thuộc Hà Âm quản lý. Nhưng vì gần Huỳnh Dương đồng thời còn giáp Huỳnh Trạch, cho nên thành một vùng đất không ai quản lý. Đoạn Bi Câu diện tích không xem là lớn lắm, theo La Cách giới thiệu, lúc trước có mấy chục hộ gia đình ở chỗ này. Có trời mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho thôn trang to thế này trở thành hoang tàn. Ngọc Doãn tỏ ý La Đức đỡ La Nhất Đao, hắn cầm thương cùng Lãnh Phi đi trước mở đường. Còn La Cách tay cầm đao thép, dắt con lừa đi áp trận phía sau, năm người một đường xuyên qua đống hoang tàn thì tới cửa thôn.
Rất xa, thì nhìn thấy miếu Long Vương đầy loang lỗ của năm tháng, trên chái nhà đầy tro bụi.
- Tiểu Ất ca, sao vậy?
Ngọc Doãn đột nhiên dừng bước, làm Lãnh Phi chú ý.
Hắn không có lập tức trả lời, mà trước sau phải trái nhìn xung quanh rất lâu rồi lắc đầu, hạ giọng nói:
- Không biết tại sao ta luôn cảm thấy hình như có người đang nhìn chằm chằm chúng ta.
- Có người?
Lãnh Phi bỗng nhiên sợ run cả người, nhìn xung quanh một cái.
Chỉ thấy ngoài một đống đổ nát ra, chính là cỏ dại cao hơn nữa người. Cái chỗ quỷ quái này cả một bóng người cũng không thấy, làm gì có người đang nhìn? Trừ phi...sắc mặt của Lãnh Phi lập tức trắng bạch.
- Tiểu Ất, ngươi chớ dọa ta, chẳng lẽ có thứ không sạch sẽ sao?
- Hả?
Ngọc Doãn ngẩn ra, chợt hiểu ngay thứ không sạch sẽ mà Lãnh Phi nói là gì, không khỏi cười lên, liên tục gật đầu.
- Ca ca đã hiểu lầm rồi, không phải thứ không sạch sẽ, chỉ là... có chút không tự nhiên.
Cái thứ gọi là không sạch sẽ đó chính là thần linh ma quỷ. Chỗ này hoang vắng như vậy, một thôn trang yên lành trở thành hoang tàn, khó tránh làm Lãnh Phi sinh ra cách nghĩ bậy bạ. Đầu năm nay, quái lực loạn thần nói đến rất nhiền, làm Lãnh Phi càng thêm tin tưởng những chuyện này. Thân ở trong đám hoang vắng này, tất nhiên là khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nghe giải thích của Ngọc Doãn, Lãnh Phi nhẹ nhàng thở ra.
- Tiểu Ất, sau này ngươi nói chuyện rõ ràng một chút, ca ca gan nhỏ, không chịu nổi hù dọa đâu.
Ngọc Doãn nghe xong nụ cười càng thêm đậm.
Chỉ là trong đôi mắt đó, lại lóe lên một tia ánh sáng lạnh lẽo.
Trước đây cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm thật sự tồn tại, tuyệt không phải phán đoán của hắn. Nếu dựa theo cách nói của An Đạo Toàn và Yến Nô, sau khi luyện võ tới bậc thứ hai, giác quan thứ sáu nhạy bén, nếu có lúc nguy hiểm, liền sẽ sản sinh cảm giác lành lạnh sởn tóc gái.
Thời cổ nói đại tướng lợi hại nào đó thường nói: Mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.
Tính chất này, không kém nhiều, mà giác quan thứ sáu của người luyện võ hơn hẳn người bình thường.
Ngay lúc nãy, Ngọc Doãn thật sự sinh ra một cảm giác lành lành sởn tóc gáy.
***
Miếu Long Vương không phải lớn lắm, cũng khoảng hơn hai mươi mét vuông.
Ở chính giữa là một pho tượng Long Vương, nhưng đầu rồng đã không thấy, chỉ còn lại nữa phần thân thể tàn tạ. Mà vách miếu thờ cũng sụp đổ một bên, cho nên nhìn qua càng thêm đổ nát. Đi vào trong miếu Long Vương, Ngọc Doãn liếc nhìn xung quanh, liền cùng Lãnh Phi dọn dẹp một chỗ đất trống, kéo bàn thờ của miếu Long Vương qua một bên, sau đó gọi đám người La Nhất Đao vào nghỉ ngơi.
Trong miếu này, bụi cát trên đất rất dày, trong góc nhà còn treo mạng nhện.
Ngọc Doãn ở phía sau miếu tìm được một cái giếng nước, phát hiện nước trong giếng có chút trong ngọt. Lấy nước giếng lên, La Đức đã nổi lửa, chuẩn bị nấu cơm. Ngọc Doãn liền ngồi bên cạnh La Tứ Lục, không nói một lời, vẻ mặt ngưng trọng.
- Tiểu Ất, xảy ra chuyện gì?
- Tứ Lục thúc, ta cảm thấy có gì đó bất thường.
- Hả?
- Nói không rõ nguyên nhân, dù sao chính là cảm thấy không tốt lắm, hình như có chuyện sắp xảy ra... Chút nữa ăn cơm xong, thời tiết mát mẻ một chút, chúng ta lên đường đi nhé. Nếu dừng lại quá lâu, ta sợ sẽ xảy ra biến cố, nói không chừng sẽ có nguy hiểm.
- Ừ, như vậy cũng tốt.
La Tứ Lục mệt rồi, dựa vào chân bàn thờ, rất nhanh có cảm giác buồn ngủ.
Còn hai người La Cách và Lãnh Phi thì ngồi bên cạnh, thoạt nhìn cũng có chút mệt mỏi... Trời nóng như vậy, đi đường cả buổi trưa, mặc dù hai người là giải soa cũng có chút không chịu nổi. Cũng không có cách nào khác, làm cái nghề vất vả này, cho dù cực khổ hơn cũng phải làm tiếp, cho nên hai người phải nắm bắt thời gian, cần nghỉ ngơi.
Thời tiết đầu mùa hạ hay thay đổi.
Buổi trưa vẫn còn nắng chói chang, nhưng qua giữa ngọ, thì thấy bên chân trời có hai đám mây đen bay tới.
Bỗng nhiên gió nổi lên, cuồn cuộn cát bụi đầy trời... Ngọc Doãn còn chưa nghỉ ngơi, đứng ở cửa miếu Long Vương, nhìn ra phía ngoài.
- Hình như trời sắp mưa rồi.
- Đúng vậy, trận mưa này nói không chừng phải mát mẻ mấy ngày.
La Cách và Lãnh Phi cũng cảm thấy được biến hóa của thời tiết, đi tới bên cạnh Ngọc Doãn, thấp giọng nói chuyện.
Đang lúc nói, bỗng nhiên nghe một tiếng sấm rền nổ vang, liền sau đó đường sáng trắng xoẹt qua bầu trời, giống như muốn xé rách bầu trời.
- Xem ra không đi được nữa rồi!
La Cách nhíu chặt mày, nhưng trong lời nói lại lộ ra mấy phần đắc ý:
- May là chúng ta dừng chân rồi, bằng không nếu tiếp tục lên đường, nhất định sẽ gặp trận mưa to này. Nhưng trận mưa này đến, nói không chừng hai ngày tới sẽ dễ chịu một chút.
Lãnh Phi cười nói:
- Vẫn là ca ca có kiến thức.
Y quay đầu lại, thấy sắc mặt Ngọc Doãn ngưng trọng, liền vỗ vai Ngọc Doãn nói:
- Tiểu Ất, đừng lo lắng... Hai ngày này chúng ta đi vẫn là thuận lợi, so với hành trình dự định phải nhanh một chút. Đợi sau khi mưa qua, chúng ta hãy đi Biện Khẩu, qua sông thì đã vào Hoài Châu. Theo hành trình hiện giờ, không chừng hai mười ngày thì có thể tới được phủ Thái Nguyên.
Ngọc Doãn nghe thấy chỉ mỉm cười một tiếng.
Ầm oành!
Lại một tiếng sấm rền nổ vang!
Theo sau mưa to trút xuống, nhất thời bao phủ trời đất trong một màn nước.
Ngọc Doãn nhíu mày, khoanh tay đứng trên bậc thang ngoài cửa miếu, cảm giác bất an trong lòng lại càng mạnh mẽ lên.
- Tiểu Ất ca, chuyện gì căng thẳng như vậy?
La Đức đã nấu xong cơm, đi tới bên cạnh Ngọc Doãn, nhẹ nhàng hỏi.
Ngọc Doãn quay đầu nhìn La Cách và Lãnh Phi hai người đang ngồi xổm bên đống lửa, hạ giọng nói:
- Không biết tại sao ta luôn có chút bất an, hình như sắp xảy ra chuyện gì. Chút nữa chăm chóc cho tốt Tứ Lục thúc, tỉnh táo một chút.
Nói xong, hắn nhét cây thương vào tay La Đức
Sau đó xoay người tới bên cạnh đống lửa, múc một chén cháo, liền ngồi bên cạnh điện thờ lặng lẽ ăn.
Danh sách chương