Chủng Sư Đạo trong lịch sử chết vào cuối năm Tĩnh Khang.
Lúc thành Thái Nguyên bị phá, đại quân hai lộ đông tây Nữ Chân nam hạ tiến quân thần tốc. Có lần quân Tây Lộ tiến công dưới thành Lạc Dương, Chủng Sư Đao vốn là cơ thể không khỏe, nghe tin Nữ Chân nam hạ, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, mới vừa vào đông liền mất.
Mà bây giờ Chủng Sư Đạo mới chính là chết.
So với lịch sử trễ ba tháng...
Dựa theo cách nói của Chủng Ngạn Sùng, ông mỉm cười đi, không có tiếc nuối gì!
Đúng vậy, ông ta còn gì tiếc nuối!
Cuộc chiến Nữ Chân ở Yến Sơn đại bại, tinh anh nước Kim gần như chết một nửa, có thể nói nguyên khí đại thương. Mà quan trọng nhất chính là sự xuất hiện của Tây Liêu, Da Luật Dư Lý Diễn vô cùng quyết đoán, suất bộ binh tiến Mạc Bắc, hình thành cục diện giằng co với Nữ Chân.
Đại Tống, hai mươi năm có thể không lo.
Nói lời thật tâm, Ngọc Doãn cũng không có cảm tình lắm với Chủng Sư Đạo.
Chủ yếu là mỗi lần nói chuyện với Chủng Sư Đạo, đều bị Chủng Sư Đạo chặn trước, cũng làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng dù như vậy, lúc Ngọc Doãn nhận được tin Chủng Sư Đạo sắp chết, cũng ngây ngẩn ra!
Chủng Sư Đạo chết rồi...
Cũng có nghĩa là một Ngũ Đại vọng tộc hùng cứ Bắc Tống bắt đầu xuống dốc. Chủng Sư Trung tuy có chút tài cán, nhưng so với Chủng Sư Đạo rõ ràng không bằng. Về phần Chủng Định Quốc con trai của Chủng Sư Đạo thủ thành có thừa, vào triều đình, lại có vẻ tài năng không đủ. Còn Chủng Ngạn Sùng và Chủng Ngạn Tung đều còn trẻ, tương lai là phát triển thế nào, cũng khó nói rõ.
Tâm tình của Ngọc Doãn lập tức trở nên vô cùng sa sút.
Trong đầu không tự chủ luôn hiện ra khuôn mặt của Chủng Sư Đạo nở nụ cười cáo già, lúc này lại là hết sức thân thiết.
- Nhị Lang đã tới Khai Phong báo tang với triều đình.
- Nghĩ là Quan gia không lâu sẽ có ân sủng ban thưởng, gia phụ bảo ta đến thỉnh giáo thúc tổ, sắp xếp thế nào?
Nhị Lang, đó là Chủng Ngạn Tung.
Lúc trước vì Chủng Sư Đạo thân thể không khỏe, cho nên Chủng Ngạn Sùng và Chủng Ngạn Tung hai người liền trở về nhà cũ Lạc Dương chăm sóc Chủng Sư Đạo.
Loại nhân vật giống như Chủng Sư Đạo, sau khi chết đi tất nhiên là phong quang đại táng.
Tuy ông là Huy Tông Triệu Cát một tay đề bạt lên, nhưng đối với Triệu Hoàn cũng là trung thành và tận tâm. Lão nhân là người rất thông minh, trên triều đình mọi việc đều thuận lợi, mãi tới cuối cùng mới biểu lộ lập trường của lão. Tuy sau đó Triệu Hoàn bãi miễn chức vụ Xu Mật viện sứ của Chủng Sư Đạo, càng nhiều là vì một loại cân bằng trên triều đường, mà không phải là bất mãn với Chủng Sư Đạo.
Cho nên, ban thưởng tuyệt không thể thiếu.
Nhưng Chủng Sư Đạo vừa chết, Chủng gia phải có người chống đỡ. Chủng Sư Trung thuận lý thành chương thay vị trí của Chủng Sư Đạo trở thành chủ của Chủng gia.
Chủng Định Quốc phái Chủng Ngạn Sùng đến cũng là vì xin Chủng Sư Trung chỉ thị làm sao tiếp nhận Quan gia ban thưởng.
Những cái này vốn là chuyện của Chủng gia, không có liên quan với Ngọc Doãn.
Nhưng Ngọc Doãn lại lóe lên đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu:
- Chủng công, Thân quân Thái tử xuất chinh đã mấy tháng, mà nay chiến sự phủ Yến Sơn bình ổn, mọi thứ không có chuyện lớn lắm. Cho nên, mạt tướng cũng chuẩn bị suất bộ về kinh, một là tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn, hai cũng là muốn ăn nói với Thái tử...lại không biết Chủng công thấy thế nào?
- Tiểu Ất muốn trở về sao?
Chủng Sư Trung chau mày, lộ ra vẻ do dự.
Đối với sắp xếp của Thân quân Thái tử, Chủng Sư Trung cũng có chút đau đầu.
Ngọc Doãn cũng không phải quan quân y trị hạ, có thể không nghe theo sai phái, thủy chung là một loại phiền toái. Luận sức chiến đấu, Chủng Sư Trung tự nhiên xem trọng Thân quân Thái tử, cuộc chiến Yến Sơn lần này, Thân quân Thái tử có thể nói là ghi công đầu, toàn bộ Úy Châu, gần như là Thân quân Thái tử một tay đánh hạ, mấy chục ngàn quân Kim cũng có hơn nữa chết trong tay của Thân quân Thái tử, tuyệt đối là sức chiến kinh người.
Nhưng vấn đề là, tình hình của Thân quân Thái tử quá mức đặc biệt.
Cho dù là Chủng Sư Trung lòng dạ rộng rãi, cũng không thể tha thứ một đội binh mã dưới trị hạ của y không nghe theo y sai phái.
Mà bây giờ Chủng Sư Trung và Ngọc Doãn hợp tác rất thân, cũng không có xung đột gì.
Ai có thể bảo đảm, sau này vẫn có thể bình an vô sự?
Ở Chủng Sư Trung thấy, Ngọc Doãn tuổi trẻ khí thịnh, lại có Thái tử làm chỗ dựa vững chắc, liên tiếp đại thắng, rất có thể làm y quên hết tất cả ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh. Trước đây Ngọc Doãn tập kích núi Kê Minh, thì đã lộ ra manh mối, may mắn Chủng Sư Trung lệnh Ngọc Doãn kịp thời rút khỏi, nếu không phải gây ra chiến sự lớn hơn. Đây là một con dao hai lưỡi, làm không tốt sẽ làm tổn thương mình.
Chủng Sư Trung tuy không thất vọng với chiến lực Thân quân Thái tử, lại không thể dễ dàng tha thứ binh mã như vậy dưới trị hạ của y.
Cũng may, hỏa khí doanh xây dựng ở phủ Yến Sơn, Chủng Sư Trung ngược lại không cần lo lắng thiếu hỏa khí. Thế là sau khi suy nghĩ kỹ, Chủng Sư Trung liền đồng ý thỉnh cầu của Ngọc Doãn.
- Nếu Tiểu Ất có lòng về kinh, lão phu không ngăn cản.
- Chỉ là đại quân xuất phát, nhất định phải thông báo các châu phủ, thượng tấu triều đình. Tiểu Ất tốt nhất là suất bộ trú ở trại Túc Ninh trước, đợi triều đình thông báo. Cứ vậy đi, ta liền phái người tấu báo với triều đình, Tiểu Ất cũng có thể thỉnh chỉ với triều đình.
Ngọc Doãn nghe thấy, lập tức mỉm cười.
Hắn liên tục gật đầu, tỏ ý tán thành, liền cáo từ Chủng Sư Đạo.
Sau khi trở về thành Ngân, Ngọc Doãn lập tức tìm đến Trần Đông, bảo y thượng tấu Xu Mật viện, khẩn xin trở về Khai Phong.
Đồng thời, lại viết một bức mật thư, bảo Cao Thế Quang mang mật thư về Khai Phong, bảo Chu Huyến chuyển cho Chu Liễn và Thái tử.
Hắn rất lo lắng Xu Mật viện sẽ thu giữ thư của hắn.
Tuy nói không rõ nguyên nhân nhưng Ngọc Doãn lại mơ hồ có một loại trực giác, Khai Phong sắp có chuyện lớn xảy ra...
Đếm đi đếm lại, ít nhất cần thời gian một tháng.
Ngọc Doãn thật sự cũng không rãnh rỗi, lập tức hạ lệnh Thân quân Thái tử chuẩn bị xuất phát, lui về trại Túc Ninh.
Chính binh thêm tạp binh, hơn mười ngàn người xuất phát, không phải là chuyện nhỏ...Từ phủ Yến Sơn đến trại Túc Ninh, nhất định phải qua quân Quảng Tín và phủ Chấn Định. Chủng Sư Trung cũng không có làm khó, trực tiếp đưa ra công hàm, phái người chuyển tới Vương Uyên tổng quản Chân Định.
Lúc này, đã là mùng 6 tháng giêng, tết Nguyên Tiêu sắp đến.
Ngọc Doãn lệnh Trương Kỳ và Phó Tuyển làm tiên phong, suất bộ xuất phát trước, đến Tiền Tiêu trại Túc Ninh. Sau đó hắn lại tìm đến Ngô Giới, bảo Ngô Giới chỉnh đốn binh mã, ba ngày sau xuất phát. Sau khi sắp xếp tất cả thỏa đáng, Ngọc Doãn lại triệu bốn người Ngô Giới, Trần Đông, La Đức và Cao Nghiêu Khánh đến.
- Ta chuẩn bị đi Khai Phong.
- Hả?
Bốn người Ngô Giới ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Lang quân không phải nói về trại Túc Ninh, sao đột nhiên muốn trở về Khai Phong.
Ngọc Doãn đưa bức thư cho mọi người, sau đó bảo La Đức nói rõ một lượt suy đoán của hắn.
- Ta cảm thấy, chuyện này không phải là nhỏ.
- Nếu Đại Lang đoán không sai, sợ là không bao lâu sau Đông Kinh sẽ có chuyện xảy ra. Ta định bảo Thập Nhị Lang và Địch Lôi, suất năm trăm bối ngôi theo ta về kinh. Sau khi ta rời khỏi, Thân quân Thái tử sẽ giao cho Tấn Khanh coi giữ.
- Sau khi các người đóng trú ở trại Túc Ninh, lệnh Trương Kỳ, Phó Tuyển và Dương Tái Hưng ba người mỗi người lĩnh một đội binh mã, lần lượt trú đóng ở hai chỗ sông Hô Đà và núi Phong Long, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Vừa chờ triều đình có chỉ ý đến, liền lập tức động thân, dùng tốc độ nhanh nhất đến Đông Kinh. Trên đường nếu gặp phiền phức gì, thì xin Chu Quế Nạp phủ Đại Doanh và phó soái phủ Nguyên soái binh mã Hà Bắc là Trương Sở giúp đỡ...Tóm lại, phải làm tất cả chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến sự.
Đám người Ngô Giới ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một lúc, Cao Nghiêu Khanh đột nhiên nói:
- Tiểu Ất dẫn năm trăm người, mục tiêu quá rõ ràng.
- Thời gian trước ta nhận được tin gia phụ trọng bệnh, vừa lúc nhân cơ hội này về kinh thăm. Lợi dụng danh tiếng của ta, che dấu hành tung Tiểu Ất. Chỉ là phải ủy khuất Tiểu Ất một chút, tạm thời làm hộ vệ của ta, như vậy có tiện không?
- Nha nội nói có chút có lý.
Trần Đông nói:
- Tốt nhất dẫn theo Đại Lang, có huynh ấy gặp chuyện cũng có thể có người thương lượng.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nhận lời.
Có La Đức đi theo, quả thật có thể giải quyết khó khăn cho hắn.
- Lang quân, ngài đi chuyến này, nếu có người hỏi đến, phải nói thế nào?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một lát, hạ giọng nói:
- Thì nói ta cơ thể không khỏe, phải tịnh dưỡng...Ta đã phải người thông báo Lý Đại Lang, huynh ấy sẽ giúp che dấu. Hơn nữa ta đoán, thời gian gần nhất cũng sẽ không có người đến cửa. Phủ Yến Sơn đại thắng, tất cả mọi người đều đang bận kiểm thu chiến quả, làm gì có tin thần đến gây phiền phức cho ta? Cho nên Tấn Khanh đối với cái này không cần lo lắng.
Mấy người bàn bạc một lát, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Theo sau đó, Ngọc Doãn lại lần lượt triệu kiến đám người Dương Tái Hưng, Trương Kỳ, bảo bọn họ cố gắng phối hợp hành động của Ngô Giới.
Cuộc chiến Yến Sơn, mọi người đã có tình nghĩa sâu nặng.
Đối với sắp xếp của Ngọc Doãn, mấy người Trương Kỳ, tự nhiên cũng sẽ không phản đối, liền khom người lãnh mệnh.
Ngày hôm sau, Trương Khởi suất bộ xuất phát, trực tiếp đến trại Túc Ninh.
Còn Cao Nghiêu Khanh lại dẫn một đội binh mã hộ tống Trương Kỳ rời khỏi phường Ngân Thành.
Chủng Sư Trung nhận được tin tức cũng không để tâm.
Chỉ là ha ha cười nói với người bênh cạnh:
- Tiểu Ất này cũng quá gấp gáp, vốn định bày tiệc tiễn hắn, nhưng đã đi rồi.
- Như vậy, phái người thông bảo các châu phủ, nói Thân quân Thái tử trở về trại Túc Ninh, không được ngăn cản.
- Ngoài ra bảo người đưa 50 vò rượu đến, nói là tặng cho Ngọc Lang quân...trước đây luôn cảm thấy Thân quân Thái tử ở đây là phiền phức, nhưng bọn họ sắp đi, lại có chút không nỡ.
Chủng Sư Trung nói xong, liền gác chuyện này qua một bên
Chiến sự phủ Yến Sơn tuy đã bình ổn, nhưng y lại rất rõ, ngày tháng tiếp theo sẽ đặc biệt bận rộn.
Thân quân Thái tử trở về trại Túc Ninh, cũng không phải là chuyện tốt. Tháng giêng năm thứ hai Tĩnh Khang, lang chủ Kim quốc Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi lại phái sứ đoàn mang rất nhiều lễ vật và vàng bạc đến Khai Phong phối hợp cùng Da Luật Dư Đổ nghị hòa với Đại Tống.
Đồng thời Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có lệnh Hoàn Nhan Đồ Mẫu làm Tả quân nguyên soái, xuất phủ Đại Đồng trấn Tây Kinh.
Lúc Tống Kim giao chiến, liên quân Tây Liêu đánh bại bộ tộc người Niêm Bát Cát. Người Niêm Bát Cát vội vàng trở về, gặp phải Tây Liêu phục kích ở Ngư Dương lĩnh, tiểu vương Niêm Bát Cát chết chiến ở Ngư Dương lĩnh, làm Mạc Bắc rời vào chấn động. Người Niêm Bát Cát liền phái người cầu viện Nữ Chân, đồng thời bỏ ra số bạc lớn khẩn cầu người Bạch Đạt Đán xuất binh hiệp trợ, hy vọng người Bạch Đạt Đán có thể ngăn cản Tây Liêu.
Cuộc chiến núi Trục Lộc, Nữ Chân đại bại.
Sau khi Hoàn Nhan Đồ Mãi tới Tây Kinh, vẫn chưa xuất binh cứu viện người Niêm Bát Cát mà phái sứ giả đến Tây Hạ, thăm viếng Lý Thừa Càn.
Mùng 6 tháng giêng, Tây Liêu đột nhiên ngừng chiến sự ở Mạc Bắc.
Nguyên do trong đó không thể biết, nhưng có người nói, là Lý Thừa Càn Tây Hạ phái người gửi thông điệp cho Da Luật Dư Lý Diễn, bảo cô ngừng tấn công.
Tây Liêu có thể sống yên ổn, khả năng lớn là dựa vào Tây Hạ.
Lý Thừa Càn bảo Tây Liêu đình chiến, Da Luật Dư Lý Diễn cho dù bất mãn cũng không thể cự tuyệt.
Nhưng, Tây Liêu tuy ngưng chiến, người Niêm Bát Cát cũng nguyên khí đại thương...Cùng lúc đó, Mã Nhĩ Hốt Tư ở Mạc Bắc liên lạc được nhóm tộc nhân này, nhanh chóng hình thành một nguồn lực lượng cực lớn, phát động tấn công ngườ Niêm Bát Cát. Chỉ là so sánh, lợi hại của nhóm người này gây cho người Niêm Bát Cát thua xa Tây Liêu, chỉ có thể ở phía sau làm chệch lướng binh lực Niêm Bát.
Trong thời gian ngắn, Mạc Bắc thay đổi bất ngờ
16 tháng giêng, một đội quân từ thành Khả Đôn ra, chậm rãi đi về hướng nam.
Trong đội xe, một chiếc xe ngựa thoạt nhìn cực kỳ đơn sơ, một thiếu nữ vừa qua tuổi đôi mươi, tư thế hiên ngang vén màn xe lên, không có chút lưu luyến nhìn lại thành Khả Đôn sau lưng.
- Oán ca, đi lần này, không biết lúc nào mới có thể trở về.
Trong xe ngựa truyền ra một tiếng thở dài sâu kín.
Lúc thành Thái Nguyên bị phá, đại quân hai lộ đông tây Nữ Chân nam hạ tiến quân thần tốc. Có lần quân Tây Lộ tiến công dưới thành Lạc Dương, Chủng Sư Đao vốn là cơ thể không khỏe, nghe tin Nữ Chân nam hạ, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, mới vừa vào đông liền mất.
Mà bây giờ Chủng Sư Đạo mới chính là chết.
So với lịch sử trễ ba tháng...
Dựa theo cách nói của Chủng Ngạn Sùng, ông mỉm cười đi, không có tiếc nuối gì!
Đúng vậy, ông ta còn gì tiếc nuối!
Cuộc chiến Nữ Chân ở Yến Sơn đại bại, tinh anh nước Kim gần như chết một nửa, có thể nói nguyên khí đại thương. Mà quan trọng nhất chính là sự xuất hiện của Tây Liêu, Da Luật Dư Lý Diễn vô cùng quyết đoán, suất bộ binh tiến Mạc Bắc, hình thành cục diện giằng co với Nữ Chân.
Đại Tống, hai mươi năm có thể không lo.
Nói lời thật tâm, Ngọc Doãn cũng không có cảm tình lắm với Chủng Sư Đạo.
Chủ yếu là mỗi lần nói chuyện với Chủng Sư Đạo, đều bị Chủng Sư Đạo chặn trước, cũng làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng dù như vậy, lúc Ngọc Doãn nhận được tin Chủng Sư Đạo sắp chết, cũng ngây ngẩn ra!
Chủng Sư Đạo chết rồi...
Cũng có nghĩa là một Ngũ Đại vọng tộc hùng cứ Bắc Tống bắt đầu xuống dốc. Chủng Sư Trung tuy có chút tài cán, nhưng so với Chủng Sư Đạo rõ ràng không bằng. Về phần Chủng Định Quốc con trai của Chủng Sư Đạo thủ thành có thừa, vào triều đình, lại có vẻ tài năng không đủ. Còn Chủng Ngạn Sùng và Chủng Ngạn Tung đều còn trẻ, tương lai là phát triển thế nào, cũng khó nói rõ.
Tâm tình của Ngọc Doãn lập tức trở nên vô cùng sa sút.
Trong đầu không tự chủ luôn hiện ra khuôn mặt của Chủng Sư Đạo nở nụ cười cáo già, lúc này lại là hết sức thân thiết.
- Nhị Lang đã tới Khai Phong báo tang với triều đình.
- Nghĩ là Quan gia không lâu sẽ có ân sủng ban thưởng, gia phụ bảo ta đến thỉnh giáo thúc tổ, sắp xếp thế nào?
Nhị Lang, đó là Chủng Ngạn Tung.
Lúc trước vì Chủng Sư Đạo thân thể không khỏe, cho nên Chủng Ngạn Sùng và Chủng Ngạn Tung hai người liền trở về nhà cũ Lạc Dương chăm sóc Chủng Sư Đạo.
Loại nhân vật giống như Chủng Sư Đạo, sau khi chết đi tất nhiên là phong quang đại táng.
Tuy ông là Huy Tông Triệu Cát một tay đề bạt lên, nhưng đối với Triệu Hoàn cũng là trung thành và tận tâm. Lão nhân là người rất thông minh, trên triều đình mọi việc đều thuận lợi, mãi tới cuối cùng mới biểu lộ lập trường của lão. Tuy sau đó Triệu Hoàn bãi miễn chức vụ Xu Mật viện sứ của Chủng Sư Đạo, càng nhiều là vì một loại cân bằng trên triều đường, mà không phải là bất mãn với Chủng Sư Đạo.
Cho nên, ban thưởng tuyệt không thể thiếu.
Nhưng Chủng Sư Đạo vừa chết, Chủng gia phải có người chống đỡ. Chủng Sư Trung thuận lý thành chương thay vị trí của Chủng Sư Đạo trở thành chủ của Chủng gia.
Chủng Định Quốc phái Chủng Ngạn Sùng đến cũng là vì xin Chủng Sư Trung chỉ thị làm sao tiếp nhận Quan gia ban thưởng.
Những cái này vốn là chuyện của Chủng gia, không có liên quan với Ngọc Doãn.
Nhưng Ngọc Doãn lại lóe lên đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu:
- Chủng công, Thân quân Thái tử xuất chinh đã mấy tháng, mà nay chiến sự phủ Yến Sơn bình ổn, mọi thứ không có chuyện lớn lắm. Cho nên, mạt tướng cũng chuẩn bị suất bộ về kinh, một là tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn, hai cũng là muốn ăn nói với Thái tử...lại không biết Chủng công thấy thế nào?
- Tiểu Ất muốn trở về sao?
Chủng Sư Trung chau mày, lộ ra vẻ do dự.
Đối với sắp xếp của Thân quân Thái tử, Chủng Sư Trung cũng có chút đau đầu.
Ngọc Doãn cũng không phải quan quân y trị hạ, có thể không nghe theo sai phái, thủy chung là một loại phiền toái. Luận sức chiến đấu, Chủng Sư Trung tự nhiên xem trọng Thân quân Thái tử, cuộc chiến Yến Sơn lần này, Thân quân Thái tử có thể nói là ghi công đầu, toàn bộ Úy Châu, gần như là Thân quân Thái tử một tay đánh hạ, mấy chục ngàn quân Kim cũng có hơn nữa chết trong tay của Thân quân Thái tử, tuyệt đối là sức chiến kinh người.
Nhưng vấn đề là, tình hình của Thân quân Thái tử quá mức đặc biệt.
Cho dù là Chủng Sư Trung lòng dạ rộng rãi, cũng không thể tha thứ một đội binh mã dưới trị hạ của y không nghe theo y sai phái.
Mà bây giờ Chủng Sư Trung và Ngọc Doãn hợp tác rất thân, cũng không có xung đột gì.
Ai có thể bảo đảm, sau này vẫn có thể bình an vô sự?
Ở Chủng Sư Trung thấy, Ngọc Doãn tuổi trẻ khí thịnh, lại có Thái tử làm chỗ dựa vững chắc, liên tiếp đại thắng, rất có thể làm y quên hết tất cả ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh. Trước đây Ngọc Doãn tập kích núi Kê Minh, thì đã lộ ra manh mối, may mắn Chủng Sư Trung lệnh Ngọc Doãn kịp thời rút khỏi, nếu không phải gây ra chiến sự lớn hơn. Đây là một con dao hai lưỡi, làm không tốt sẽ làm tổn thương mình.
Chủng Sư Trung tuy không thất vọng với chiến lực Thân quân Thái tử, lại không thể dễ dàng tha thứ binh mã như vậy dưới trị hạ của y.
Cũng may, hỏa khí doanh xây dựng ở phủ Yến Sơn, Chủng Sư Trung ngược lại không cần lo lắng thiếu hỏa khí. Thế là sau khi suy nghĩ kỹ, Chủng Sư Trung liền đồng ý thỉnh cầu của Ngọc Doãn.
- Nếu Tiểu Ất có lòng về kinh, lão phu không ngăn cản.
- Chỉ là đại quân xuất phát, nhất định phải thông báo các châu phủ, thượng tấu triều đình. Tiểu Ất tốt nhất là suất bộ trú ở trại Túc Ninh trước, đợi triều đình thông báo. Cứ vậy đi, ta liền phái người tấu báo với triều đình, Tiểu Ất cũng có thể thỉnh chỉ với triều đình.
Ngọc Doãn nghe thấy, lập tức mỉm cười.
Hắn liên tục gật đầu, tỏ ý tán thành, liền cáo từ Chủng Sư Đạo.
Sau khi trở về thành Ngân, Ngọc Doãn lập tức tìm đến Trần Đông, bảo y thượng tấu Xu Mật viện, khẩn xin trở về Khai Phong.
Đồng thời, lại viết một bức mật thư, bảo Cao Thế Quang mang mật thư về Khai Phong, bảo Chu Huyến chuyển cho Chu Liễn và Thái tử.
Hắn rất lo lắng Xu Mật viện sẽ thu giữ thư của hắn.
Tuy nói không rõ nguyên nhân nhưng Ngọc Doãn lại mơ hồ có một loại trực giác, Khai Phong sắp có chuyện lớn xảy ra...
Đếm đi đếm lại, ít nhất cần thời gian một tháng.
Ngọc Doãn thật sự cũng không rãnh rỗi, lập tức hạ lệnh Thân quân Thái tử chuẩn bị xuất phát, lui về trại Túc Ninh.
Chính binh thêm tạp binh, hơn mười ngàn người xuất phát, không phải là chuyện nhỏ...Từ phủ Yến Sơn đến trại Túc Ninh, nhất định phải qua quân Quảng Tín và phủ Chấn Định. Chủng Sư Trung cũng không có làm khó, trực tiếp đưa ra công hàm, phái người chuyển tới Vương Uyên tổng quản Chân Định.
Lúc này, đã là mùng 6 tháng giêng, tết Nguyên Tiêu sắp đến.
Ngọc Doãn lệnh Trương Kỳ và Phó Tuyển làm tiên phong, suất bộ xuất phát trước, đến Tiền Tiêu trại Túc Ninh. Sau đó hắn lại tìm đến Ngô Giới, bảo Ngô Giới chỉnh đốn binh mã, ba ngày sau xuất phát. Sau khi sắp xếp tất cả thỏa đáng, Ngọc Doãn lại triệu bốn người Ngô Giới, Trần Đông, La Đức và Cao Nghiêu Khánh đến.
- Ta chuẩn bị đi Khai Phong.
- Hả?
Bốn người Ngô Giới ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Lang quân không phải nói về trại Túc Ninh, sao đột nhiên muốn trở về Khai Phong.
Ngọc Doãn đưa bức thư cho mọi người, sau đó bảo La Đức nói rõ một lượt suy đoán của hắn.
- Ta cảm thấy, chuyện này không phải là nhỏ.
- Nếu Đại Lang đoán không sai, sợ là không bao lâu sau Đông Kinh sẽ có chuyện xảy ra. Ta định bảo Thập Nhị Lang và Địch Lôi, suất năm trăm bối ngôi theo ta về kinh. Sau khi ta rời khỏi, Thân quân Thái tử sẽ giao cho Tấn Khanh coi giữ.
- Sau khi các người đóng trú ở trại Túc Ninh, lệnh Trương Kỳ, Phó Tuyển và Dương Tái Hưng ba người mỗi người lĩnh một đội binh mã, lần lượt trú đóng ở hai chỗ sông Hô Đà và núi Phong Long, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Vừa chờ triều đình có chỉ ý đến, liền lập tức động thân, dùng tốc độ nhanh nhất đến Đông Kinh. Trên đường nếu gặp phiền phức gì, thì xin Chu Quế Nạp phủ Đại Doanh và phó soái phủ Nguyên soái binh mã Hà Bắc là Trương Sở giúp đỡ...Tóm lại, phải làm tất cả chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến sự.
Đám người Ngô Giới ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một lúc, Cao Nghiêu Khanh đột nhiên nói:
- Tiểu Ất dẫn năm trăm người, mục tiêu quá rõ ràng.
- Thời gian trước ta nhận được tin gia phụ trọng bệnh, vừa lúc nhân cơ hội này về kinh thăm. Lợi dụng danh tiếng của ta, che dấu hành tung Tiểu Ất. Chỉ là phải ủy khuất Tiểu Ất một chút, tạm thời làm hộ vệ của ta, như vậy có tiện không?
- Nha nội nói có chút có lý.
Trần Đông nói:
- Tốt nhất dẫn theo Đại Lang, có huynh ấy gặp chuyện cũng có thể có người thương lượng.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nhận lời.
Có La Đức đi theo, quả thật có thể giải quyết khó khăn cho hắn.
- Lang quân, ngài đi chuyến này, nếu có người hỏi đến, phải nói thế nào?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một lát, hạ giọng nói:
- Thì nói ta cơ thể không khỏe, phải tịnh dưỡng...Ta đã phải người thông báo Lý Đại Lang, huynh ấy sẽ giúp che dấu. Hơn nữa ta đoán, thời gian gần nhất cũng sẽ không có người đến cửa. Phủ Yến Sơn đại thắng, tất cả mọi người đều đang bận kiểm thu chiến quả, làm gì có tin thần đến gây phiền phức cho ta? Cho nên Tấn Khanh đối với cái này không cần lo lắng.
Mấy người bàn bạc một lát, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Theo sau đó, Ngọc Doãn lại lần lượt triệu kiến đám người Dương Tái Hưng, Trương Kỳ, bảo bọn họ cố gắng phối hợp hành động của Ngô Giới.
Cuộc chiến Yến Sơn, mọi người đã có tình nghĩa sâu nặng.
Đối với sắp xếp của Ngọc Doãn, mấy người Trương Kỳ, tự nhiên cũng sẽ không phản đối, liền khom người lãnh mệnh.
Ngày hôm sau, Trương Khởi suất bộ xuất phát, trực tiếp đến trại Túc Ninh.
Còn Cao Nghiêu Khanh lại dẫn một đội binh mã hộ tống Trương Kỳ rời khỏi phường Ngân Thành.
Chủng Sư Trung nhận được tin tức cũng không để tâm.
Chỉ là ha ha cười nói với người bênh cạnh:
- Tiểu Ất này cũng quá gấp gáp, vốn định bày tiệc tiễn hắn, nhưng đã đi rồi.
- Như vậy, phái người thông bảo các châu phủ, nói Thân quân Thái tử trở về trại Túc Ninh, không được ngăn cản.
- Ngoài ra bảo người đưa 50 vò rượu đến, nói là tặng cho Ngọc Lang quân...trước đây luôn cảm thấy Thân quân Thái tử ở đây là phiền phức, nhưng bọn họ sắp đi, lại có chút không nỡ.
Chủng Sư Trung nói xong, liền gác chuyện này qua một bên
Chiến sự phủ Yến Sơn tuy đã bình ổn, nhưng y lại rất rõ, ngày tháng tiếp theo sẽ đặc biệt bận rộn.
Thân quân Thái tử trở về trại Túc Ninh, cũng không phải là chuyện tốt. Tháng giêng năm thứ hai Tĩnh Khang, lang chủ Kim quốc Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi lại phái sứ đoàn mang rất nhiều lễ vật và vàng bạc đến Khai Phong phối hợp cùng Da Luật Dư Đổ nghị hòa với Đại Tống.
Đồng thời Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có lệnh Hoàn Nhan Đồ Mẫu làm Tả quân nguyên soái, xuất phủ Đại Đồng trấn Tây Kinh.
Lúc Tống Kim giao chiến, liên quân Tây Liêu đánh bại bộ tộc người Niêm Bát Cát. Người Niêm Bát Cát vội vàng trở về, gặp phải Tây Liêu phục kích ở Ngư Dương lĩnh, tiểu vương Niêm Bát Cát chết chiến ở Ngư Dương lĩnh, làm Mạc Bắc rời vào chấn động. Người Niêm Bát Cát liền phái người cầu viện Nữ Chân, đồng thời bỏ ra số bạc lớn khẩn cầu người Bạch Đạt Đán xuất binh hiệp trợ, hy vọng người Bạch Đạt Đán có thể ngăn cản Tây Liêu.
Cuộc chiến núi Trục Lộc, Nữ Chân đại bại.
Sau khi Hoàn Nhan Đồ Mãi tới Tây Kinh, vẫn chưa xuất binh cứu viện người Niêm Bát Cát mà phái sứ giả đến Tây Hạ, thăm viếng Lý Thừa Càn.
Mùng 6 tháng giêng, Tây Liêu đột nhiên ngừng chiến sự ở Mạc Bắc.
Nguyên do trong đó không thể biết, nhưng có người nói, là Lý Thừa Càn Tây Hạ phái người gửi thông điệp cho Da Luật Dư Lý Diễn, bảo cô ngừng tấn công.
Tây Liêu có thể sống yên ổn, khả năng lớn là dựa vào Tây Hạ.
Lý Thừa Càn bảo Tây Liêu đình chiến, Da Luật Dư Lý Diễn cho dù bất mãn cũng không thể cự tuyệt.
Nhưng, Tây Liêu tuy ngưng chiến, người Niêm Bát Cát cũng nguyên khí đại thương...Cùng lúc đó, Mã Nhĩ Hốt Tư ở Mạc Bắc liên lạc được nhóm tộc nhân này, nhanh chóng hình thành một nguồn lực lượng cực lớn, phát động tấn công ngườ Niêm Bát Cát. Chỉ là so sánh, lợi hại của nhóm người này gây cho người Niêm Bát Cát thua xa Tây Liêu, chỉ có thể ở phía sau làm chệch lướng binh lực Niêm Bát.
Trong thời gian ngắn, Mạc Bắc thay đổi bất ngờ
16 tháng giêng, một đội quân từ thành Khả Đôn ra, chậm rãi đi về hướng nam.
Trong đội xe, một chiếc xe ngựa thoạt nhìn cực kỳ đơn sơ, một thiếu nữ vừa qua tuổi đôi mươi, tư thế hiên ngang vén màn xe lên, không có chút lưu luyến nhìn lại thành Khả Đôn sau lưng.
- Oán ca, đi lần này, không biết lúc nào mới có thể trở về.
Trong xe ngựa truyền ra một tiếng thở dài sâu kín.
Danh sách chương