Viên Thái Bách cúp điện thoại độ khoảng mười lăm phút sau một loạt xe đẩy lần lượt chở thẻ tín dụng đến phòng bệnh của Chân Mạt.
Thư ký Lý nhìn đống thẻ tín dùng chất thành núi, lại quay đầu nhìn Viên Thái Bách, cúi thấp đầu.
“ Xin lỗi tổng thống, tôi đã không làm theo lời anh dặn. Chỗ này là mười tấn thẻ tín dụng đen! “.
Viên tổng thống khá hài lòng nhìn thư ký Lý, ngày thường anh thấy cậu có chút ngốc nghếch, hôm nay đúng là khiến anh trầm trồ một phen.
Chân Mạt bị anh ép nằm trên giường cũng bị cái núi đen đen kia làm cho sửng sốt, thái độ của hai người kia cũng chẳng khác cô là mấy, thậm chí còn khoa trương hơn!
Chân Mạt nhìn đống thẻ thèm thuồng đến mức nhỏ rãi!
Viên Thái Bách đi đến chỗ cô, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy. Ánh mắt lạnh nhạt quét qua người đàn bà trung niên cùng vị bác sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
“ Mạt Mạt, thẻ đến rồi, em muốn đánh người thế nào? “.
Chân Mạt tuyệt nhiên không nói lên lời. Dùng đống thẻ này đánh người có hơi lãng phí không? Trong lúc cô còn đang lưỡng lự, Viên Thái Bách đã ghé vào tai cô.
“ Mười tấn này vẫn chỉ là con sổ nhỏ. Biệt thự của chúng ta có tới hai tầng chỉ dùng để chứa thẻ “.
“... “.
Quả nhiên là tổng thống, độ giàu có không ai đọ nổi.
“ Năm xưa bà đưa cô ấy bao nhiêu tiền? “.
Viên Thái Bách đột nhiên lạnh giọng hỏi.
“ 500 vạn “.
“ Ồ? Hoá ra con trai bà đáng giá có năm trăm vạn? Rẻ rách đến như thế! Số thẻ kia là của bà đấy, ăn sạch cho tôi! À, người đứng bên cạnh bà, đừng mong bước chân vào ngành y. Động đến tổng thống phu nhân, đây chính là cái giá! “.
Vẻ mặt Viên Thái Bách rất nghiêm túc, hiển nhiên cho thấy anh không nói đùa.
Thư ký Lý một giây thương xót cho người đàn bà trung niên. Đúng là động vào ai cũng không nên động đến bảo bối của tổng thống - Chân tiểu thư!
Khi hai người kia chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh nhận hình phạt, Viên Thái Bách bất ngờ buông một câu.
“ Nếu ăn không được thì mổ bụng ra nhét thẻ vào. Khi nào muốn mua đồ lại đến bệnh viện mổ bụng lấy thẻ! “.
“... “.
[... ]
Phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại mình Viên Thái Bách và Chân Mạt, anh đưa cái túi đen đen cho cô.
“ Của em! “.
Chân Mạt nhận lấy, mở túi ra xem hai má lập tức đỏ hồng, bên trong là băng vệ sinh!
Người đi rồi, Chân Mạt cũng nên nói những lời cần thiết.
“ Viên Thái Bách! “.
“ Sao thế? “.
“ Anh thật sự bắt bà ta ăn hết chỗ thẻ kia à? “.
Viên Thái Bách nhìn cô, gật đầu, ánh mắt có phần phức tạp. Là cô đang thương xót cho mẹ của người yêu cũ hay là đang thương xót cho anh? “ Như vậy quá tốn tiền rồi, lần sau đừng làm thế! “.
Viên Thái Bách nhận được câu trả lời vừa ý, khoé miệng hơi nhếch lên.
“ Tiền không quan trọng, bảo vệ em là chuyện quan trọng nhất! “.
Thư ký Lý nhìn đống thẻ tín dùng chất thành núi, lại quay đầu nhìn Viên Thái Bách, cúi thấp đầu.
“ Xin lỗi tổng thống, tôi đã không làm theo lời anh dặn. Chỗ này là mười tấn thẻ tín dụng đen! “.
Viên tổng thống khá hài lòng nhìn thư ký Lý, ngày thường anh thấy cậu có chút ngốc nghếch, hôm nay đúng là khiến anh trầm trồ một phen.
Chân Mạt bị anh ép nằm trên giường cũng bị cái núi đen đen kia làm cho sửng sốt, thái độ của hai người kia cũng chẳng khác cô là mấy, thậm chí còn khoa trương hơn!
Chân Mạt nhìn đống thẻ thèm thuồng đến mức nhỏ rãi!
Viên Thái Bách đi đến chỗ cô, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy. Ánh mắt lạnh nhạt quét qua người đàn bà trung niên cùng vị bác sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
“ Mạt Mạt, thẻ đến rồi, em muốn đánh người thế nào? “.
Chân Mạt tuyệt nhiên không nói lên lời. Dùng đống thẻ này đánh người có hơi lãng phí không? Trong lúc cô còn đang lưỡng lự, Viên Thái Bách đã ghé vào tai cô.
“ Mười tấn này vẫn chỉ là con sổ nhỏ. Biệt thự của chúng ta có tới hai tầng chỉ dùng để chứa thẻ “.
“... “.
Quả nhiên là tổng thống, độ giàu có không ai đọ nổi.
“ Năm xưa bà đưa cô ấy bao nhiêu tiền? “.
Viên Thái Bách đột nhiên lạnh giọng hỏi.
“ 500 vạn “.
“ Ồ? Hoá ra con trai bà đáng giá có năm trăm vạn? Rẻ rách đến như thế! Số thẻ kia là của bà đấy, ăn sạch cho tôi! À, người đứng bên cạnh bà, đừng mong bước chân vào ngành y. Động đến tổng thống phu nhân, đây chính là cái giá! “.
Vẻ mặt Viên Thái Bách rất nghiêm túc, hiển nhiên cho thấy anh không nói đùa.
Thư ký Lý một giây thương xót cho người đàn bà trung niên. Đúng là động vào ai cũng không nên động đến bảo bối của tổng thống - Chân tiểu thư!
Khi hai người kia chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh nhận hình phạt, Viên Thái Bách bất ngờ buông một câu.
“ Nếu ăn không được thì mổ bụng ra nhét thẻ vào. Khi nào muốn mua đồ lại đến bệnh viện mổ bụng lấy thẻ! “.
“... “.
[... ]
Phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại mình Viên Thái Bách và Chân Mạt, anh đưa cái túi đen đen cho cô.
“ Của em! “.
Chân Mạt nhận lấy, mở túi ra xem hai má lập tức đỏ hồng, bên trong là băng vệ sinh!
Người đi rồi, Chân Mạt cũng nên nói những lời cần thiết.
“ Viên Thái Bách! “.
“ Sao thế? “.
“ Anh thật sự bắt bà ta ăn hết chỗ thẻ kia à? “.
Viên Thái Bách nhìn cô, gật đầu, ánh mắt có phần phức tạp. Là cô đang thương xót cho mẹ của người yêu cũ hay là đang thương xót cho anh? “ Như vậy quá tốn tiền rồi, lần sau đừng làm thế! “.
Viên Thái Bách nhận được câu trả lời vừa ý, khoé miệng hơi nhếch lên.
“ Tiền không quan trọng, bảo vệ em là chuyện quan trọng nhất! “.
Danh sách chương