Đứng trước câu trả lời của Viên Thái Bách, các phóng viên càng thêm hứng phấn, tranh nhau hỏi.
Phóng viên A: Tổng thống, ngài kết hôn từ khi nào sao lại không công bố? Phóng viên B: Tổng thống, hôn nhân của ngài là chuyện quan trọng của một nước vì sao lại giấu giếm?
Phóng viên C: Tổng thống, xin ngài hay trả lời câu hỏi của chúng tôi.
Viên Thái Bách từ đầu đến cuối đều giữ thái độ bình tĩnh, gương mặt anh lạnh băng, ánh mắt sâu như đáy biển chẳng dò xét được tâm tư.
“ Tôi đương nhiên biết bản thân mình là tổng thống, cũng biết chuyện hôn nhân của tôi là chuyện đại sự. Tôi yêu cô ấy, lấy cô ấy về làm vợ phải có nghĩa vụ chăm sóc bảo vệ cô ấy. Không muốn công khai là vì muốn cô ấy yên ổn sống qua ngày. Nhưng chuyện ngày hôm nay, nước M khiến cô ấy bị thương nhập viện, không biết bao giờ mới tỉnh lại, tôi nhất định sẽ không tha cho họ. Tuyên bố chủ quyền lãnh thổ mới là bước đầu tiên! Viên Thái Bách tôi là tổng thống, đến vợ mình bảo vệ không nổi thì làm sao bảo vệ nhân dân, đối với nước M, tôi sẽ truy cứu đến cùng “.
Dứt lời, anh liền xoay người rời khỏi hiện trường nhốn nháo, thư ký Lý cũng nhanh chóng phối hợp với anh kêu bảo an bảo vệ Viên Thái Bách để anh được rời đi an toàn.
Trên xe.
“ Tổng thống, về bệnh viện sao? “.
Thư ký Lý nhìn anh qua gương chiếu hậu, thấp giọng hỏi. Đêm qua chứng kiến cơn giận của Viên Thái Bách, đúng là doạ chết cậu rồi!
“ Nhốt cô ta ở đâu? “.
“ Nhà giam trong biệt thự “.
“ Về đó “.
Chiếc xe nhanh chóng lao vút trên đường. Từ hội trường phỏng vấn đến biệt thự cũng không tính là quá xa, khoảng mười phút sau xe dừng lại, Viên Thái Bách lệnh cho thư ký Lý ngồi trên xe, một mình anh bước vào biệt thự.
Đường vào biệt thự vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, bên cạnh bể bơi vẫn còn lưu lại vũng máu đỏ tươi của Chân Mạt. Trái tim Viên Thái Bách thắt lại, anh cuộn chặt tay, đi xuống nhà giam trong biệt thự.
Nhà giam.
Công chúa nước M không ngừng gào thét muốn ra ngoài, âm thanh dữ dội lọt vào tai Viên Thái Bách càng khiến anh thêm chán ghét. Anh vẫy tay, ra hiệu cho người đứng canh rời đi.
“ Công chúa liệu muốn biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Đất nước M yêu dấu của cô đã thành lãnh thổ của đất nước A rồi đấy. Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng của cô đều sắp chết vì hành động ngu ngốc của cô rồi “.
Viên Thái Bách khẽ cười, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ấm áp. Anh nhìn ả qua song sắt, gằn từng tiếng.
“ Anh nói dối! “.
Ả ta hét lên một tiếng thê lương. Trên thế giới, nước M là nước duy nhất vẫn vận hành chế độ phong kiến tàn bạo. Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng của ả làm sao có thể để đất nước rơi vào tay Viên Thái Bách.
Viên Thái Bách ném cho ả một tờ báo, nói rồi rời đi ngay.
“ Từ từ mà xem, rồi nói cho tôi nên để họ chết thế nào “.
[... ]
Bệnh viện.
Viên Thái Bách vừa bước chân vào phòng bệnh của Chân Mạt đã ăn ngay bạt tai của bà Viên, sắc mặt ông Viên cũng khó coi không kém.
“ Mày bảo vệ con bé kiểu gì thế hả? “.
Anh bất giác nhìn Chân Mạt gương mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn mẹ mình, khó khăn hỏi.
“ Cô ấy... Sao rồi? “.
“ Con bé sảy thai rồi “.
Phóng viên A: Tổng thống, ngài kết hôn từ khi nào sao lại không công bố? Phóng viên B: Tổng thống, hôn nhân của ngài là chuyện quan trọng của một nước vì sao lại giấu giếm?
Phóng viên C: Tổng thống, xin ngài hay trả lời câu hỏi của chúng tôi.
Viên Thái Bách từ đầu đến cuối đều giữ thái độ bình tĩnh, gương mặt anh lạnh băng, ánh mắt sâu như đáy biển chẳng dò xét được tâm tư.
“ Tôi đương nhiên biết bản thân mình là tổng thống, cũng biết chuyện hôn nhân của tôi là chuyện đại sự. Tôi yêu cô ấy, lấy cô ấy về làm vợ phải có nghĩa vụ chăm sóc bảo vệ cô ấy. Không muốn công khai là vì muốn cô ấy yên ổn sống qua ngày. Nhưng chuyện ngày hôm nay, nước M khiến cô ấy bị thương nhập viện, không biết bao giờ mới tỉnh lại, tôi nhất định sẽ không tha cho họ. Tuyên bố chủ quyền lãnh thổ mới là bước đầu tiên! Viên Thái Bách tôi là tổng thống, đến vợ mình bảo vệ không nổi thì làm sao bảo vệ nhân dân, đối với nước M, tôi sẽ truy cứu đến cùng “.
Dứt lời, anh liền xoay người rời khỏi hiện trường nhốn nháo, thư ký Lý cũng nhanh chóng phối hợp với anh kêu bảo an bảo vệ Viên Thái Bách để anh được rời đi an toàn.
Trên xe.
“ Tổng thống, về bệnh viện sao? “.
Thư ký Lý nhìn anh qua gương chiếu hậu, thấp giọng hỏi. Đêm qua chứng kiến cơn giận của Viên Thái Bách, đúng là doạ chết cậu rồi!
“ Nhốt cô ta ở đâu? “.
“ Nhà giam trong biệt thự “.
“ Về đó “.
Chiếc xe nhanh chóng lao vút trên đường. Từ hội trường phỏng vấn đến biệt thự cũng không tính là quá xa, khoảng mười phút sau xe dừng lại, Viên Thái Bách lệnh cho thư ký Lý ngồi trên xe, một mình anh bước vào biệt thự.
Đường vào biệt thự vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, bên cạnh bể bơi vẫn còn lưu lại vũng máu đỏ tươi của Chân Mạt. Trái tim Viên Thái Bách thắt lại, anh cuộn chặt tay, đi xuống nhà giam trong biệt thự.
Nhà giam.
Công chúa nước M không ngừng gào thét muốn ra ngoài, âm thanh dữ dội lọt vào tai Viên Thái Bách càng khiến anh thêm chán ghét. Anh vẫy tay, ra hiệu cho người đứng canh rời đi.
“ Công chúa liệu muốn biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Đất nước M yêu dấu của cô đã thành lãnh thổ của đất nước A rồi đấy. Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng của cô đều sắp chết vì hành động ngu ngốc của cô rồi “.
Viên Thái Bách khẽ cười, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ấm áp. Anh nhìn ả qua song sắt, gằn từng tiếng.
“ Anh nói dối! “.
Ả ta hét lên một tiếng thê lương. Trên thế giới, nước M là nước duy nhất vẫn vận hành chế độ phong kiến tàn bạo. Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng của ả làm sao có thể để đất nước rơi vào tay Viên Thái Bách.
Viên Thái Bách ném cho ả một tờ báo, nói rồi rời đi ngay.
“ Từ từ mà xem, rồi nói cho tôi nên để họ chết thế nào “.
[... ]
Bệnh viện.
Viên Thái Bách vừa bước chân vào phòng bệnh của Chân Mạt đã ăn ngay bạt tai của bà Viên, sắc mặt ông Viên cũng khó coi không kém.
“ Mày bảo vệ con bé kiểu gì thế hả? “.
Anh bất giác nhìn Chân Mạt gương mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn mẹ mình, khó khăn hỏi.
“ Cô ấy... Sao rồi? “.
“ Con bé sảy thai rồi “.
Danh sách chương