Thư ký Lý quả nhiên không đỡ nổi câu nói kia của Viên Thái Bách, cậu cúp máy, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Chân Mạt đứng đằng xa. Hôm nay là ngày Viên tổng thống cầu hôn, sao lại có thể mất mặt đến như thế! Chân Mạt đứng đợi nửa tiếng nhưng vẫn chẳng thấy bóng hình quen thuộc. Thư ký Lý dường như cảm nhận được cô sẽ chạy đi tìm Viên Thái Bách, trong đầu liền nảy ra kế sách. Cậu chạy đến trước mặt Chân Mạt, hơi gập người làm động tác mời.
“ Phu nhân, mời “.
Trước mặt Chân Mạt đột nhiên xuất hiện một con đường trải hoa khác. Cô khẽ mỉm cười, chậm rãi bước đi. Ai ngờ rằng, điểm cuối của con đường hoa này lại là trước cửa nhà vệ sinh.
Chân Mạt: “... “.
Cô quay sang nhìn thư ký Lý, gương mặt cậu ta hết sức ngượng ngùng. Chân Mạt thở dài, màn cầu hôn này quả nhiên chỉ có thể là Viên Thái Bách nghĩ ra, ngỡ tưởng được màn cầu hôn lãng mạn, ai ngờ cô là người đầu tiên được tận hưởng màn cầu hôn ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Chân Mạt đưa tay lên gõ cửa, thấp giọng.
“ Thái Bách, anh ở trong đây à? Không sao chứ? “.
Bên trong, Viên Thái Bách thầm chửi bậy. Anh nhờ thư ký Lý giữ chân cô, giữ thế nào lại đưa đến trước cửa nhà vệ sinh? Gương mặt Viên Thái Bách xuất hiện ba vạch đen, nếu không phải tối qua anh đói bụng xuống làm bát canh ‘trứng thả trôi’ thì sẽ không mất mặt như thế này.
Nhưng cơ hội đã chui đến tận trước mặt, anh lại không thể không nắm bắt. Viên Thái Bách ngồi bên trong, nói vọng ra.
“ Mạt Mạt, giữa chúng ta có hợp đồng hôn nhân hai năm. Hiện tại em cũng đã yêu anh, hợp đồng này của chúng ta đã huỷ bỏ. Anh muốn cho em một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Mạt Mạt, gả cho anh, em nguyện ý không? Dù cho trời đất có sập xuống, anh có bằng lòng chống đỡ giúp em. Mạt Mạt, có anh ở đây em chỉ có thể thuộc về mình anh “.
“ Được, em đồng ý “.
Chân Mạt nhìn chằm chằm cái cửa chắn trước mặt. Cô biết vì ngày hôm nay anh tốn không ít công sức, chỉ là xảy ra chút sự cố.
Viên Thái Bách cười thầm trong bụng, hắng giọng.
“ Đợi anh giải quyết xong sẽ đeo nhẫn cho em “.
“... “
[... ]
Hai ngày sau khi Viên Thái Bách khoẻ lại liền tổ chức hôn lễ. Hôn lễ lần này vừa dập tắt được tin đồn Chân Mạt bị bắt cóc hơn nữa còn tăng thêm danh tiếng cho Viên Thái Bách.
Nơi tổ chức hôn lễ đặc biệt rộng rãi, các khách mời ngày hôm nay đều là những người có thân phận địa vị trong giới chính trị và giới kinh tế. Nói là hôn lễ nhưng đối với những người làm ăn đây là cơ hội lớn để mở rộng phạm vi hợp tác.
Viên Thái Bách vì hôn lễ này mà tốn khá nhiều tâm tư. Vì sợ Lộ Chí Tiêu giở trò nên anh đã thắt chặt vấn đề an ninh. Ngoại trừ những người mặc áo đen đứng cả trong lẫn ngoài hội trường thì có không ít bảo vệ trà trộn vào khách mời để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ.
Đến giờ cử hành hôn lễ, Chân Mạt đã có mặt trước cửa lớn. Đây là lần thứ hai cô mặc trang phục này nhưng cảm giác lại cực kỳ khác biệt với lần đầu. Lần thứ nhất, ngoại trừ cảm giác thống khổ, tội lỗi thì chẳng có một thứ xúc cảm nào khác. Nhưng lần thứ hai, hết thảy mọi thống khổ kia đều biến thành hạnh phúc.
Chân Mạt cười mãn nguyện, chỉ cần cánh cửa này mở ra, cô sẽ chính thức là vợ của Viên Thái Bách. Không còn là người vợ trên bản hợp động hai năm, mà là người vợ chân chính.
Một khắc cánh cửa mở ra, đột nhiên một nửa hội trường nổi tung...
“ Phu nhân, mời “.
Trước mặt Chân Mạt đột nhiên xuất hiện một con đường trải hoa khác. Cô khẽ mỉm cười, chậm rãi bước đi. Ai ngờ rằng, điểm cuối của con đường hoa này lại là trước cửa nhà vệ sinh.
Chân Mạt: “... “.
Cô quay sang nhìn thư ký Lý, gương mặt cậu ta hết sức ngượng ngùng. Chân Mạt thở dài, màn cầu hôn này quả nhiên chỉ có thể là Viên Thái Bách nghĩ ra, ngỡ tưởng được màn cầu hôn lãng mạn, ai ngờ cô là người đầu tiên được tận hưởng màn cầu hôn ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Chân Mạt đưa tay lên gõ cửa, thấp giọng.
“ Thái Bách, anh ở trong đây à? Không sao chứ? “.
Bên trong, Viên Thái Bách thầm chửi bậy. Anh nhờ thư ký Lý giữ chân cô, giữ thế nào lại đưa đến trước cửa nhà vệ sinh? Gương mặt Viên Thái Bách xuất hiện ba vạch đen, nếu không phải tối qua anh đói bụng xuống làm bát canh ‘trứng thả trôi’ thì sẽ không mất mặt như thế này.
Nhưng cơ hội đã chui đến tận trước mặt, anh lại không thể không nắm bắt. Viên Thái Bách ngồi bên trong, nói vọng ra.
“ Mạt Mạt, giữa chúng ta có hợp đồng hôn nhân hai năm. Hiện tại em cũng đã yêu anh, hợp đồng này của chúng ta đã huỷ bỏ. Anh muốn cho em một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Mạt Mạt, gả cho anh, em nguyện ý không? Dù cho trời đất có sập xuống, anh có bằng lòng chống đỡ giúp em. Mạt Mạt, có anh ở đây em chỉ có thể thuộc về mình anh “.
“ Được, em đồng ý “.
Chân Mạt nhìn chằm chằm cái cửa chắn trước mặt. Cô biết vì ngày hôm nay anh tốn không ít công sức, chỉ là xảy ra chút sự cố.
Viên Thái Bách cười thầm trong bụng, hắng giọng.
“ Đợi anh giải quyết xong sẽ đeo nhẫn cho em “.
“... “
[... ]
Hai ngày sau khi Viên Thái Bách khoẻ lại liền tổ chức hôn lễ. Hôn lễ lần này vừa dập tắt được tin đồn Chân Mạt bị bắt cóc hơn nữa còn tăng thêm danh tiếng cho Viên Thái Bách.
Nơi tổ chức hôn lễ đặc biệt rộng rãi, các khách mời ngày hôm nay đều là những người có thân phận địa vị trong giới chính trị và giới kinh tế. Nói là hôn lễ nhưng đối với những người làm ăn đây là cơ hội lớn để mở rộng phạm vi hợp tác.
Viên Thái Bách vì hôn lễ này mà tốn khá nhiều tâm tư. Vì sợ Lộ Chí Tiêu giở trò nên anh đã thắt chặt vấn đề an ninh. Ngoại trừ những người mặc áo đen đứng cả trong lẫn ngoài hội trường thì có không ít bảo vệ trà trộn vào khách mời để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ.
Đến giờ cử hành hôn lễ, Chân Mạt đã có mặt trước cửa lớn. Đây là lần thứ hai cô mặc trang phục này nhưng cảm giác lại cực kỳ khác biệt với lần đầu. Lần thứ nhất, ngoại trừ cảm giác thống khổ, tội lỗi thì chẳng có một thứ xúc cảm nào khác. Nhưng lần thứ hai, hết thảy mọi thống khổ kia đều biến thành hạnh phúc.
Chân Mạt cười mãn nguyện, chỉ cần cánh cửa này mở ra, cô sẽ chính thức là vợ của Viên Thái Bách. Không còn là người vợ trên bản hợp động hai năm, mà là người vợ chân chính.
Một khắc cánh cửa mở ra, đột nhiên một nửa hội trường nổi tung...
Danh sách chương