Đến thời điểm hiện tại Chân Mạt vẫn vận váy cưới. Máu tươi rơi xuống biến chiếc váy trắng tinh kia trở nên đỏ thẫm. Viên Thái Bách run run, anh không thích màu sắc này, đặc biệt là màu của máu hoá thành.

“ Ông xã... Chạy đi... “.

Chân Mạt yếu ớt nói, thanh âm nhỏ bé ấy dường như càng lúc càng trở nên mơ hồ. Chính Viên Thái Bách ở ngay cạnh cô cũng nghe không rõ.

“ Chân Mạt, em vì anh ta mà đến mạng sống cũng nguyện ý đổi sao? Em điên rồi... Đúng là điên rồi... “.

Cơ thể Lộ Chí Tiêu trở nên lạnh buốt, tựa hồ như có dòng nước lạnh không ngừng chảy qua. Khẩu súng trong tay hắn có lẽ vì một màn kia do kinh sợ mà rơi xuống đất.

Đến lúc này hắn vẫn không can tâm. Hắn yêu Chân Mạt nhiều như thế, thậm chí còn vì muốn thức tỉnh cô mà tước đi một cánh tay của Viên Thái Bách. Cô nhóc năm xưa hắn luôn bảo vệ giờ đi đâu mất rồi? Hiện tại, cô có phải là cô nhóc ấy hay không? “ Điên... Phải, tôi yêu anh ấy... Yêu đến phát điên “.

Chân Mạt khẽ cười, trước mắt, hình ảnh của Lộ Chí Tiêu và Viên Thái Bách cô không nhìn rõ được nữa, mỗi lúc lại trở nên nhạt đi, cuối cùng tất cả hình ảnh đều hoá thành màu đen đáng sợ.

“ Mạt Mạt... “.

Viên Thái Bách siết chặt tay, gào thét tên cô trong vô vọng. Trái tim tựa như bị người ta đâm một nhát, đau đến mức rỉ máu, nếu như lần này Chân Mạt không tỉnh lại anh cũng chẳng thiết sống nữa. Viên Thái Bách cẩn thận đặt cô nằm ở góc phòng.

“ Mày mở mồm nói yêu cô ấy, nhưng giờ thì sao? Mày bắn cô ấy bị trọng thương rồi kìa. Lộ Chí Tiêu, mày nên đi chết đi! “.

Lần đầu tiên trong đời Viên Thái Bách tức giận đến mức này, mà Lộ Chí Tiêu đứng đối diện anh cũng nhận thức được Viên Thái Bách sắp sửa bùng nổ. Hắn ta bất giác lùi về sau một bước, miệng lẩm bẩm không ngừng.

“ Không... Không “.

Hắn không muốn bắn cô bị thương, là cô tự mình chạy đến đỡ đạn. Đúng rồi, là Chân Mạt phản bội hắn, là Chân Mạt phản bội tình yêu của hắn, hắn giết cô nhất định không sai, giết cả Viên Thái Bách cũng không sai.

Chẳng biết Lộ Chí Tiêu chạm phải thứ gì, cửa phòng liền mở ra, năm người mặc áo đen vóc dáng cao to lực lưỡng nhanh chóng tiến đến, xếp thành một hàng đứng chắn trước mặt hắn. Mà năm người kia nhìn qua có thể biết thân thủ tuyệt đối không tầm thường, nếu đoán không sai chắc chắn là sát thủ đứng đầu tổ chức khủng bố.

“ Là anh khiến Chân Mạt phản bội tôi, là anh khiến cô ấy phải chết. Viên Thái Bách, anh nên đi chết cùng cô ấy “.

“ Mẹ kiếp! “.

Viên Thái Bách tức giận mắng một câu. Logic của người đàn ông kia có thể bình thường một chút không? Chân Mạt chưa từng tiếp nhận tình cảm của hắn sao có thể nói là cô phản bội?

Viên Thái Bách lao lên, năm người đàn ông liền nhanh chóng chạy đến, hợp sức đánh lại anh. Còn về phần Lộ Chí Tiêu, hắn lại nhân cơ hội chạy mất.

Viên Thái Bách chẳng tốn chút sức liền đem năm người kia đạp dưới chân. Mà chính lúc này anh lại nhận ra cả căn phòng đột ngột nóng lên, lửa bắt đầu lớn dần.

“ Mạt Mạt, anh đưa em đi “.

“ Đừng, anh chưa bị thương nặng, đủ sức để ra khỏi đây, nếu như mang theo em, e là... Anh đi đi, bỏ qua em đi “.

Chân Mạt dường như vẫn còn một chút ý thức, cô bắt lên tay áo của Viên Thái Bách, gắng sức nói.

“ Nếu hai người đã muốn cùng chết vậy thì chết đi “.

Dứt lời, Lộ Chí Tiêu ném bật lửa vào trong đám cháy rồi xoay người đi. Một thân cao to mà cô độc đến kỳ lạ.

“ Nào nhanh, chúng ta liền đi “.

Kẻ kia vừa đi Chân Mạt liền bật dậy kéo lấy Viên Thái Bách. Cũng may cô thông minh, biết trước Lộ Chí Tiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai người nên đã chuẩn bị trước vài cái áo chống đạn, vài túi phẩm màu.

Viên Thái Bách khẽ cười, hơi dùng sức nhấc Chân Mạt lên, quả nhiên là vợ anh, thông minh giống hệt anh vậy.

“ Bà xã, diễn tốt lắm “.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện