Chiêm Đề không yên tâm, ông ta đi theo Tiền Bất Thu ra ngoài. Ông ta khẽ hỏi: “Tiền thái y! Bệnh của mẫu thân bản quan thế nào?”

Tiền Bất Thu trầm giọng nói: “Rất nguy hiểm. Nếu đêm nay không kịp thời chữa trị, e rằng không thể sống tới bình minh!”

“Hả?” Chiêm Đề run giọng hỏi: “Tại sao lại như vậy? Lúc trước thái y đã nói bệnh không có gì mà? Mời thái y mau cứu chữa đi.”

“Cứu chữa? Tiền Bất Thu lắc đầu. Ông ta thở dài nói: “Bệnh của lão thái thái bây giờ đã chuyển sang kết hung chứng. Lão hủ đã cho lão thái thái dùng Đại hãm hung thang. Nhưng chứng bệnh của lão thái thái mấy hôm trước lão hủ đã từng gặp qua. Mỗi lần dùng Đại hãm hung thang thì bệnh của lão thái thái càng nặng thêm nên lão hủ không thể dùng lại thang thuốc đó được nữa!”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Chiêm Đề sợ đến tái cả người.

“Đến rạng sáng ngày mai không tìm được người này. Tính mạng của lão thái thái nguy mất!”

Chiêm Đề vội hỏi: “Là ai?”

“Người này là một ẩn sĩ, y thuật cao thâm khó lường, lại am hiểu việc trị bệnh đau bụng. Lúc trước lão hủ nhắc tới bệnh này bởi vì mấy ngày trước đây con trai của Khai Phong phủ Đổng bộ khoái cũng bị đau bụng giống như lão thái thái. Trang, Tiếu hai vị đại phu không chữa được, đưa tới cho lão hủ xem. Bệnh của đứa nhỏ này cũng chuyển thành kết hung chứng. Lão hủ cũng cho nó dùng Đại hãm hung thang, không có hiệu quả. Đến khi mạch gần tuyệt, nguyên dương cạn kiệt, tính mạng sắp mất, lão hủ bất lực nên bảo hắn mang con về nhà chuẩn bị hậu sự.

Đứa trẻ trên đường quay về hạnh ngộ vị ẩn sĩ này. Vị ẩn sĩ đã thi triển thần kỹ phẫu thuật chữa thương của Hoa Đà, cứu mạng đứa nhỏ!”

“Thần kỹ phẫu thuật chữa thương của Hoa Đà?” Chiêm Đề trợn tròn mắt: “Dùng thần kỹ của Hoa Đà cứu mạng?”

“Người này có thể cứu mạng đứa bé đó thì cũng có thể cứu được lão thái thái. Tối nay Đổng bộ khoái cùng Trang, Tiếu hai vị đại phu đã mang đứa bé tới thái y viện tìm lão hủ. Họ đã nói cho lão hủ biết chuyện này. Lão hủ cũng muốn bái kiến vị kỳ nhân này. Người đó nói nếu có chuyện gì Đổng bộ khoái có thể treo một mảnh vải xanh ở cổng, người đó sẽ tới. Nên lúc trước lão hủ ở nhà Đổng bộ khoái chờ người đó. Khi nghe lão thái thái bệnh nặng mới về đây, sau khi chẩn bệnh cho lão thái thái xong lão hủ lại đến đó nhưng người đó vẫn không xuất hiện. Giờ lão hủ ở đây không biết người đó đã xuất hiện chưa?”

“Ta hiểu rồi, Tiền thần y. Nhưng người này là thần long, không ai biết ở đâu, làm thế nào tìm được? Thần y nói mẫu thân ta chỉ sống được đến sáng mai. Nếu đến sáng mai không tìm được người này, mẫu thân của ta……”

“Nên việc này không chậm chễ được. Chúng ta cứ đưa lão thái thái tới chờ ở nhà Đổng bộ khoái. Chờ khi người đó xuất hiện chúng ta sẽ cầu xin người đó cứu mạng!”

"Đúng đúng!"

Chiêm Đề vội lệnh cho gia nhân che kín xe ngựa, mang theo thê thiếp, đội tuyết đưa Chiêm mẫu đến nhà Đổng bộ khoái.

Vợ chồng Đổng bộ khoái cùng Trang, Tiếu đại phu đang kiên nhẫn chờ trong nhà. Nhưng nữ nhân che mặt thần bí vẫn không xuất hiện. Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng người huyên náo. Trong sân đột nhiên xuất hiện rất nhiều người. Biết có Khảo công ti lang trung đại nhân đến, đám người Đổng bộ khoái vội đi ra ngoài nghênh đón.

Khi biết được nữ nhân thần bí vẫn chưa xuất hiện Chiêm đề thấy rất thất vọng. Ông ta ra lệnh đưa xe ngựa có Chiêm mẫu vào trong sân rồi đi đi lại lại trong sân với dáng vẻ bồn chồn, lo lắng.

Tiền Bất Thu nói: “Đại nhân, những lần trước người đó xuất hiện đều dùng khăn che mặt, rõ ràng không muốn người khác nhận ra mình. Ngài cứ đi lại trong sân như thế chỉ sợ nữ nhân đó sẽ không xuất hiện!”

Chiêm Đề nóng nảy nói: “Các ngươi vẫn trốn trong phòng mà người đó cũng không xuất hiện. Bây giờ đã là canh tư rồi chỉ còn hai canh giờ nữa là trời sáng. Người đó không xuất hiện, mẫu thân của ta………..”

Một tiếng “Bịch” vang lên, Chiêm Đề quỳ gối xuống tuyết, hai tay ông ta giơ lên trời cất giọng bi thương nói: “Ông trời ơi! Hãy làm cho ân công xuất hiện đi. Ân công! Cầu xin người cứu mẫu thân của ta. Bệnh của mẫu thân ta giống bệnh con Đổng bộ khoái. Tiền thái y nói trên đời này chỉ có người mới chữa được. Mẫu thân ta từ khi còn trẻ đã thủ tiết nuôi dưỡng ta nên người. Ta vẫn chưa báo hiếu được cho mẫu thân. Người vẫn chưa có nhiều ngày hưởng phúc. Ta cầu xin người…….”.

Mấy thê thiếp của Chiêm Đề cũng quỳ xuống khóc lóc cầu khấn: “Ân công, ngàn lần cầu xin người cứu mẫu thân của chúng ta…”.

Các gia đinh, tùy tùng đi theo cũng quỳ xuống.

Chiêm Đề nước mắt vòng quanh. Ông ta xoay người quát đám gia nhân: “Các ngươi đi ra ngoài. Núp ngoài ngõ, không cho bất kỳ ai vào đây. Chỉ cần mình ta ở đây cầu xin ân công cũng được. Đi! Mau đi! Tiền thái y, mọi người cũng đi vào nhà đi! Mau đi!”

Đám gia nhân vội vàng ra cổng trốn vào trong ngõ nhỏ còn mấy người Tiền Bất Thu cũng đi vào trong nhà. Bên ngoài sân chỉ còn Chiêm Đề cùng mấy thê thiếp. Tất cả quỳ dưới tuyết, cất tiếng bi thương cầu xin ân công cứu mạng.

Tuyết rơi rất dày, tuyết rơi dính trên mi và tóc của mấy người, khắp người tất cả đều là tuyết trắng. Cả người là màu trắng giống như một người tuyết. Mấy người nhà Chiêm gia đau khổ nhìn trời cầu khấn.

Phù Vân đường. Lâm Thanh Đại và mọi người đang ngồi nói chuyện, chợt nghe tin báo từ các hộ vệ mai phục ở nhà Đổng bộ khoái nói trước cổng nhà Đổng bộ khoái có treo mảnh vải xanh.

Đoán rằng Đổng bộ khoái đã biết hung thủ là ai, Lâm Thanh Đại vội vã đi ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đang ngồi trong phòng sưởi ấm, nói chuyện. Lâm Thanh Đại gõ cửa rồi tiến vào. Đỗ Văn Hạo vội cầm một cái ghế đưa cho nàng ngồi cạnh lò sưởi. Hắn thấy nụ cười trên mặt nàng nên tò mò hỏi: “Đi nhanh thế. Sao quay về lại cười toe toét vậy? Đổng bộ khoái đã nghĩ ra hung thủ là ai chưa?”

Lâm Thanh Đại lắc đầu.

“Vậy treo vải xanh làm gì?”

“Bọn họ có chuyện!”

Lâm Thanh Đại không nói tiếp, nàng hỏi ngược lại: “Đoán xem ta đã nhìn thấy ai nào?”

“Ai?”

“Là đồ đệ của ta?” Đỗ Văn Hạo sửng sốt, ngay lập tức hắn hiểu ra: “Tỷ nói chính là Tiền Bất Thu hả? Sao hắn lại tới đó nhỉ?”

“Không rõ. Nhưng chắc chắn Đổng bộ khoái đã nói chuyện chúng ta cứu con hắn. Tiền Bất Thu rất thông minh, ông ta biết trên đời này chỉ có ngươi biết phẫu thuật chữa thương. Chắc chắn ông ta đoán đại phu cứu đứa bé có quan hệ với ngươi, nên ông ta bảo Đổng bộ khoái treo vải xanh lên để ta xuất hiện. May mắn khi ta đến, ở đó đang có mấy người dân nói chuyện nên ta không tiện xuất hiện. Khi quan sát kỹ ta phát hiện ở đó có Tiền Bất Thu và đồ đệ Diêm Diệu Thủ nữa. Ta biết ngay không phải là bọn họ đã tìm ra hung thủ mà chỉ muốn gặp ta nên ta quay trở về.”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đúng! Không nên xuất hiện. Xem ra chúng ta phải cẩn thận, không được để lão hồ ly đó tìm ra chúng ta. Ít nhất là bây giờ chúng ta không thể lộ diện!”

Chúng nữ cùng gật đầu.

Mấy người ngồi nói chuyện phiếm cả giờ liền. Đây là điều mọi người ưa thích nhất. Mấy cô gái líu lo nói chuyện không ngừng. Đỗ Văn hạo không muốn xen vào câu chuyện của họ. Hơn nữa có những thứ hắn không muốn nói ra như sắp đến ba mươi tết mà không khí ảm đạm, mùa xuân đến muộn cho nên hắn chỉ ngồi nghe chúng nữ nói chuyện. Vừa nghe hắn vừa nghĩ thì ra ở thời cổ đại cũng có nhiều cách ăn mừng năm mới.

Nói chuyện một lát đã đến nửa đêm, lúc này mọi người mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm là tân phu thê, tình cảm sâu đậm, mỗi đêm đều hoan ái rất lâu mới ôm nhau ngủ.

Nhưng đêm nay mới chỉ được ba hiệp, Anh Tử đã chạy đến bên giường, giọng gấp gáp nói: “Mau! Có bệnh nhân nặng.”

Dục hỏa của Đỗ Văn Hạo bị lời nói của Anh Tử dập tắt giống như người đang nóng bị giội một chậu nước lạnh. Hắn cảm thấy rất lo lắng về chuyện này, không chừng sau này sẽ ảnh hưởng đến chuyện phòng the của vợ chồng. Nhưng hắn lại không có cách nào giải quyết bởi vì chính hắn đã chọn nghề đại phu rồi.

Đỗ Văn Hạo trong tư thế trần như nhộng rời khỏi người Bàng Vũ Cầm, hắn không kịp thu dọn chiến trường, vén màn lên và vội vã mặc quần áo. Bàng Vũ Cầm cũng vội vã mặc quần áo. Nàng hiểu bệnh nhân nặng rất cần phẫu thuật. Nếu không phải phẫu thuật nàng muốn tướng công của mình ở lại bồi tiếp nàng. Nàng vừa mặc y phục vừa hỏi Anh Tử: “Ai vậy?”

Anh Tử đến bên giúp Đỗ Văn Hạo mặc quần áo. Nàng nói: “Một lão thái thái. Thanh Đại tỷ vừa ở bên ngoài về nói lão thái thái bị ốm rất nặng, đã được đưa về phòng phẫu thuật.”

Đỗ Văn Hạo vội mặc hắc y cùng Bàng Vũ Cầm ra khỏi phòng, bất chấp tuyết rơi dày đi đến phòng giải phẫu. Tuyết Phi Nhi đã đợi ở đó.

Lâm Thanh Đại toàn thân hắc y. Nàng gấp gáp nói với Đỗ Văn Hạo: “Lúc trước hộ vệ của chúng ta theo dõi nhà Đổng bộ khoái báo lại. Khảo công ti lang trung Chiêm Đề mang theo mẫu thân bị bệnh nặng đến nhà Đổng bộ khoái. Toàn bộ Chiêm gia quỳ trên tuyết cầu xin ngươi cứu mạng. Ta liền đi tới đó. Đồ đệ Tiền Bất Thu của ngươi trốn ở trong phòng, dáng vẻ rất lo lắng. Ông ta không chữa được bệnh của Chiêm mẫu, đoán chỉ có ngươi mới cứu được. Ta liền lên tiếng bảo bọn họ lui ra ngoài. Sau đó ta xuống bế Chiêm mẫu lên lưng đưa về đây. Ta nói mười ngày sau dù Chiêm mẫu sống hay chết ta cũng trả lại cho bọn họ.”

Trước tiên Đỗ Văn Hạo châm cứu chống sốc, lát sau Chiêm mẫu tỉnh lại hắn chỉ hỏi qua loa tình trạng bệnh của Chiêm mẫu rồi vội bắt mạch, xem lưỡi.

Chiêm mẫu đau đớn ôm bụng rên rỉ. Bà ta nhìn thấy mấy người đều mặc y phục màu đen, khăn che mặt đen liền cảm thấy sợ hãi. Chiêm mẫu nhăn nhó hỏi: “Các ngươi….., các ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?”

Bàng Vũ Cầm ngồi bên giường. Nàng nắm tay Chiêm mẫu nói khẽ: “Nãi nãi, bà yên tâm ở đây rất an toàn. Chúng cháu là người tốt. Chúng cháu sẽ chữa bệnh cho bà. Bà yên tâm đi!”

“Ôi……, đại phu ơi……, ta đau quá……., đau bụng quá…….”.

Chiêm mẫu giãy giụa đau đớn. Bàng Vũ Cầm nắm tay bà, nàng muốn an ủi bà mà không biết nói gì. Nàng nhìn mái tóc bạc, dáng vẻ đau đớn lại liên tưởng đến nãi nãi của mình. Nàng thấy đau xót vô cùng, nước mắt bất chợt rơi xuống, nàng nức nở khóc.

Chiêm mẫu nghe thấy nàng khóc nức nở, bà mở mắt nhìn nàng hỏi: “Cô nương, sao cô lại khóc?”

“Không, không sao, nãi nãi. Bà yên tâm. Tướng công của cháu sẽ chữa khỏi bệnh cho bà!”

Đỗ Văn Hạo chẩn bệnh xong, sắc mặt hắn biến đổi, hắn vội nói: “Lập tức chuẩn bị phẫu thuật!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện