Người được Dụ Cáp Nhi gọi là "Lưu tướng quân" đi ra nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại nhân, người đã được thả".

Đỗ Văn Hạo nói: "Tại sao ngươi lại nhận ra ta?"

Lưu tướng quân bước tới thì thào vào tai Đỗ Văn Hạo: "Tại hạ là thủ hạ của tướng quân Lý Phố, đại nhân quên rồi sao?"

Tới lúc này Đỗ Văn Hạo mới nhớ ra, hắn chỉ tay vào Lưu tướng quân nói nhỏ: "Ngươi ấy à, chỉ biết đi theo Dụ Cáp nhi làm chuyện bậy bạ. Tại sao ngươi lại mang người bao vây nha môn tri huyện?"

Lưu tướng quân cười xấu hổ, hắn liếc mắt nhìn Dụ Cáp Nhi.

Dụ Cáp Nhi nói: "Bây giờ giặc cỏ, loạn dân rất nhiều, chuyện bắt quan lại xảy ra rất nhiều. Hơn nữa nếu không làm như này, ngươi có xuất hiện không? Chúng ta biết ngươi ở vùng này nhưng lại không tìm được nên mới phải dùng hạ sách này".

Đỗ Văn Hạo không có thời gian tranh cãi với hai người, hắn vội vàng đi vào trong phòng. Hắn thấy bên trong có nhị vị tướng quân Phương, Triệu, Cổ phu nhân và cả Tôn Hoà đang ngồi cùng nhau. Xung quanh mấy người có khoảng hai mươi binh lính vây quanh.

Đỗ Văn Hạo nói: "Các ngươi làm gì vậy? Còn không mau lui ra ngoài?"

Đám binh lính nghe vậy tức thì khom người chào Đỗ Văn Hạo rồi lui ra bên ngoài cửa.Dụ Cáp Nhi đi tới trước mặt nhị vị tướng quân Phương, Triệu cùng Cổ phu nhân, Tôn Hoà, chắp tay nói: "Thật sự không phải với các vị đại nhân. Trước đó vì không biết rõ tình hình nên mới ra tay làm bừa. Ta đã làm điều không phải với ba vị đại nhân và phu nhân. Kính xin ba vị đại nhân và phu nhân thứ lỗi cho ta. Xin hãy vì Đỗ tiên sinh thứ lỗi vì sự liều lĩnh của bọn ta".

Triệu tướng quân cười nhạt nói: "Đỗ tiên sinh? Chúng ta có thể nể mặt Đỗ tiên sinh mà bỏ qua nhưng trước tiên ngươi hãy cho chúng ta biết ngươi có quan hệ thế nào với Đỗ tiên sinh. Ngươi dựa vào cái gì mà mang quân xông vào bao vây nha môn của triều đình, bắt giữ mệnh quan? Chẳng lẽ ngươi coi đây là trang vịên của Đỗ tiên sinh sao?"

Dụ Cáp Nhi cười nhạt nói: "Vị đại nhân này muốn biết mối quan hệ của ta với Đỗ tiên sinh cũng không có gì khó. Đơn giản ta chính là…".

Đỗ Văn Hạo lo lắng là với tính cánh của mình, Dụ Cáp Nhi sẽ nói ra những chuyện ở Đại Tống khi trước, hắn liền cười nói: "Vị… phu nhân này, khi tại hạ còn ở Đại Tống, phu nhân nguyên là một người bệnh của tại hạ. Phụ thân của phu nhân vốn là một tri phủ ở Giang Tích. Vì tổ tiên đã từng làm quan nên gia nghiệp rất giàu có, cũng là một gia đình nổi danh vùng Giang Tích. Nhà phu quân của Ngọc phu nhân cũng mấy đời làm quan lại. Hai bên có quan hệ qua lại nhiều đời với nhau. Ngọc phu nhân làm việc đôi lúc theo sở thích, xin các vị đại nhân hãy thứ lỗi'.

Cổ Hoa Lạc nói: "Ngọc phu nhân? Là cái gì Ngọc vậy?"

Đỗ Văn Hạo nói tranh: "Là Ngọc của Bạch Ngọc".

Phương tướng quân nói: "Ta đã đi qua vùng Giang Tích. Đó là một nơi rất giàu có và đông đúc nhưng ở nơi đó không hề có gia tộc họ Ngọc".

Dụ Cáp Nhi nói: "Bản phu nhân vốn họ Vương, phu quân ta họ Ngọc. Khi xuất giá đương nhiên mọi người gọi là Ngọc phu nhân".

Phương tướng quân "ồ" lên một tiếng nói: "Thì ra là vậy".

Dụ Cáp Nhi liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Ngay nay Đại Tống đã mất, nhà không ra nhà, nước không ra nước. Tất cả nam nhân đều ở trên chiến trường, nữ tử ở nhà không thấy an toàn. Một tháng trước đây, ta mang theo mấy chục gia đinh vốn định đi tìm phu quân. Ai ngờ khi chúng ta tới chỗ đó thì bọn họ đã rời đi trước đó, không biết đã đi tới nơi nào. Trong lúc tình cờ ta nghe nói ở quận Tú Sơn cũng có Ngũ Vị đường, tên nghe rất quen. ta có hỏi tên của chưởng quỹ thì biết cũng là họ Đỗ, tuy nói tên không phải là Đỗ…".

Lâm Thanh Đại vội vàng nói: "Thì ra là như vậy. Vậy tại sao ngươi lại tìm được nha môn tri huyện, hơn nữa còn dùng cách này?"

Đỗ Văn Hạo thầm đổ mồ hôi hột. Hắn không biết khi nào thì Dụ Cáp Nhi sẽ nói lộ ra điều gì đó. Cũng may vừa rồi Lâm Thanh Đại đã tinh ý nói gạt đi.

Dụ Cáp Nhi là người thông minh, nàng thấy Lâm Thanh Đại cắt ngang câu nói của mình thì hiểu mấy người Đỗ Văn Hạo đã mai danh ẩn tính, không muốn nói lộ ra thân phận, nàng liền nói tiếp: "Vốn chúng ta cũng không muốn làm như này nhưng lại nghe nói tri huyện quận Tú Sơn rất lợi hại. Chúng ta cũng đã tới Ngũ Vị đường hỏi qua, tiểu nhị ở đó nói tối nay Đỗ tiên sinh làm khách ở phủ tri huyện đại nhân. Nếu chúng ta yêu cầu được gặp Đỗ tiên sinh, người gác cổng nhất định sẽ không đồng ý vào thông báo nên chúng ta bất đắc dĩ mới phải làm cái chuyện này. Xin các vị đại nhân thứ lỗi".

Nghe xong Tôn Hoà tức giận nói: "Ngươi đúng là đánh ghê tởm. Ngươi đã bắt giữ khách của ta lại còn nói ta lợi hại. Thế gian này sao lại có người như ngươi?"

Dụ Cáp Nhi vội vàng giải thích: "Đại nhân xin chớ tức giận. Khôn phải ta có ý đó".

Đỗ Văn Hạo nói: "Xin Tôn đại nhân hãy vì tại hạ mà không nên nóng giận. Khi còn ở nhà Ngọc phu nhân cũng thường nganng ngạnh như vậy nên đã đắc tội với nhiều người. Xin Tôn đại nhân không nên để trong lòng'.

Triệu tướng quân nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói những người này đều là gia đinh của ngươi sao?"

Dụ Cáp Nhi nói: "Đúng vậy. Ồ, đại nhân. A, chắc là đại nhân nhận ra bọn họ đều mặc quân trang của quan binh Đại Tống. Thật ra điều này không có gì ngạc nhiên. Trên đường bọn ta tới đây, khắp nơi đều là dân chạy nạn, khắp nơi đều là cường đạo cướp bóc nạn dân. Một nữ nhân như ta mang theo nữ trang trong người, đi lại trên đường không tiện chút nào vì vậy trên đường đi ta mặc trang phục nam nhân. Sau này những đám cường đạo đó mặc kệ nam hay nữ đều cướp hết nhưng chỉ có một loại người là chúng không dám cướp".

Triệu tướng quân cười nói: "Vậy coi như ta đã hiểu. Ý của ngươi muốn nói là chúng không dám cướp đoạt của quan binh, phải không?"

Dụ Cáp Nhi nói: "Đại nhân nói đúng. Chúng ta đã gặp một toán quân Tống bị quân Kim đanh tan. Chúng ta thấy bọn họ vừa đói vừa khát nên đã dùng chút bạc và cả thức ăn để đối lấy y phục trên người bọn họ. Trên đường đi tới đây trở nên vô cùng an toàn".

Lúc này Cổ Hoa Lạc mới thoải mái nói: "Ngươi chỉ là một nữ nhân bé nhỏ mà có mưu lược như vậy quả thực khiến cho ta không thể không thay đổi cách nhìn. Nhị vị tướng quân và Tôn đại nhân, coi như hãy nể mặt ta mà không trách tội vị Ngọc phu nhân này. Một khi khốn cùng tất sinh hoảng loạn. Điều khiến người khác không ngờ là trong lúc quẫn bách phu nhân lại tìm tới nương nhờ Đỗ tiên sinh. Mối quan hệ của bọn ta với Đỗ tiên sinh cũng không phải bình thường nên cũng không cần phải trách cứ bọn họ nữa".

Đỗ Văn Hạo cảm kích nhìn Cổ Hoa Lạc. Tôn Hoà đang định lên tiếng thì Triệu tướng quân đã nói: "Cổ phu nhân là người nhân hậu, không so đo chuyện Ngọc phu nhân đã mạo phạm mình. Chúng ta là hai đại trượng phu có lý nào cũng còn đi so đo với Ngọc phu nhân?"

Phương tướng quân thấy Triệu phu nhân nói vậy thì cũng chỉ còn cách gật đầu nói: "Triệu đại nhân nói rất đúng. Chúng ta không bị tổn thương vì vậy cũng không nên tiếp tục nói chuyện này nữa. Chúng ta tiếp tục uống rượu thôi".

Tôn Hoà ảo não liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, ông ta thở dài một tiếng rồi đi ra cửa gọi quản gia tới. Tôn Hoà quay người nhìn đám người của Dụ Cáp Nhi đứng ở cửa. Đỗ Văn Hạo hiểu ý, hắn vội vàng nói với Dụ Cáp Nhi: "Còn không cho người của ngươi rút khỏi phủ của Tôn đại nhân?"

Dụ Cáp Nhi hiểu ý, nàng vội vàng cười xin lỗi Tôn Hoà sau đó đi ra cửa, phất tay ra hiệu. Đám binh lính vội vàng rút ra ngoài.

Triệu tướng quân nhìn đám lính đang rút khỏi cười nói: "Chỉ là một đám gia đinh nhưng nhìn sĩ khí hơn hẳn các tướng sĩ Đại Lý chúng ta".

Dụ Cáp Nhi cười nói: "Chỉ là một ít gia đinh không có phép tắc, đã khiến Triệu đại nhân chê cười'.

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục ở đây thì sẽ rất khó giữ cho Dụ Cáp Nhi không bị kích động, nói bậy nên hắn liền nói: "Triệu đại nhân, Phương đại nhân, các vị đại nhân, hay trước tiên tại hạ dẫn Ngọc phu nhân quay về sơn trang nghỉ tạm. Các vị cứ tiếp tục uống rượu. Bọn họ đường xa tới đây cũng đã mệt mỏi, nhiều người ở trọ cũng không phải là biện pháp hay. Cũng may sơn trang của tại hạ rất rộng, đủ cho bọn họ ở lại. Có chuyện gì chúng ta hãy nói sau".

Cổ Hoa Lạc nói: "Đỗ tiên sinh nói có lý. Thế nhưng chúng ta cũng không nên tiếp tục ở lại đây. Chúng ta hãy cùng quay về với Đỗ tiên sinh thôi".

Tôn Hoà nói: "Hay ba vị hãy nghỉ lại hàn xá của ty chức? Tối nay nhất định sơn trang của Đỗ tiên sinh rất ồn ào. Gần một trăm người tới đó nghỉ ngơi. Nhất định các vị sẽ không thể ngủ ngon được".

Gần như Phương tướng quân và Triệu tướng quân cùng lên tiếng một lúc: "Không cần, chúng ta nên quay về" Nói xong hai người không nhịn được cùng nở một nụ cười tươi.

Cổ Hoa Lạc nói: "Nếu nhị vị đại nhân đã muốn quay về, đương nhiên ta cũng nên quay về. Chúng ta xin lĩnh hội tâm ý của Tôn đại nhân. Chúng ta quay về Vân Phàm sơn trang cũng được".

Bất đắc dĩ Tôn Hoà đành phải tiễn mọi người ra cửa. Khi ra tới cửa thì không còn nhìn thấy một người nào của Dụ Cáp Nhi. Đang trong lúc tò mò thì một tên tôi tới tới nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, những người đó đã đi về hướng đông. Tiểu nhân nói với bọn họ là sơn trang của ngài ở hướng đông nên bọn họ đã đi về hướng đó. Bọn họ nói chờ ngài ở bên ngoài thành".

Triệu tướng quân cảm khái nói: "Dù sao ở bên ngoài thành vẫn thanh tĩnh hơn".

Tôn Hoà ngượng ngùng nói: "Xin thứ cho ty chức không thể tiễn xa. Buổi tối hôm nay vẫn chưa ăn uống đầy đủ, ty chức thật sự rất xấu hổ. Nếu sau này có cơ hội, ty chức nhất định sẽ chuộc lỗi hôm nay".

Mọi người lên xe ngựa. Cổ Hoa Lạc cùng nhị vị tướng quân Triệu, Phương ngồi chung một xe. Ba người Đỗ Văn Hạo ngồi chung một xe. Tôn Hoà nhìn theo những chiếc xe ngựa rời khỏi phủ mà thở dài.

Viên quản gia bước tới nói nhỏ với Tôn Hoà: "Lão gia, Vương gia đợi ở trong thư phòng".

Tôn Hoà sa sầm mặt nói: "Không phải đã bảo ông ta trong thời gian này không được tới đây sao?"

Quản gia nói: "Vẫn là tới vì chuyện dược liệu đó".

Tôn Hoà cảnh giác nói: "Dược liệu? Không phải đã nói là đã có người chú ý tới dược liệu thượng cống rồi sao? Lúc này chúng ta không thể hành động gì, tuyệt đối không thể hành động. Ông ta không nghĩ cho Vương Ngũ nhưng ta vẫn phải suy nghĩ cho Lạc Kỳ và Tử Húc".

Quản gia thở dài nói: "Có ai nói không phải đâu?"

Tôn Hoà tức giận nói: "Con người này đúng thiệt là, thấy tiền là loá mắt. Bất kỳ cái gì cũng muốn dính vào, cái gì cũng dám cướp đoạt. Bên trên người ta đã chú ý tới rồi, ông ta lại còn" Nói xong Tôn Hoàn chắp tay sau lưng đi vào trong.

Cùng lúc đó, trên đường quay về Vân Phàm sơn trang.

Dụ Cáp Nhi kích động nắm tay Lâm Thanh Đại nói: "Ông trời ơi, ta còn tưởng không còn được gặp lại mọi người. Mọi người vừa rời khỏi là ập tức bặt vô âm tín. Hoàng Thái Hậu, Lâm tỷ tỷ, Chu tỷ tỷ cũng đều rất nhớ mọi người".

Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Ngươi nói cái gì vậy? Ta vẫn còn tưởng rằng thật sự chỉ còn mình ngươi tới đây? Nói như vậy Chu đức phi, Lâm tiệp dư cùng Hướng hoàng hậu cũng ở cùng chỗ với ngươi sao?" Đỗ Văn Hạo thực sự muốn hỏi về Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao nhưng hắn không muốn để lộ ra điều gì nên không hỏi.

Dụ Cáp Nhi gật đầu nói: "Không riêng gì mấy người đó mà còn cả trưởng công chúa".Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi: "Vậy mọi người đang ở đâu? Tại sao lại không đi cùng với ngươi?"

Dụ Cáp Nhi thấy dáng vẻ nôn nóng của Đỗ Văn Hạo thì cười hì hì nói: "Mọi người sợ tiên sinh không chấp nhận chúng ta nên mới cho ta tới thử dò xét trước".

Lâm Thanh Đại nói: "Một khi như vậy thì mừng còn chưa kịp nữa là".

Đỗ Văn Hạo nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Thanh Đại nói rất đúng" Nói tới đó Đỗ Văn Hạo lại vội hỏi: "Vậy mọi người ở đâu? Chúng ta đi tới đón về".

Dụ Cáp Nhi nói: "Không cần phải lo lắng cho mọi người. Bây giờ tiên sinh đi thì còn ba người kia thì sao? Ta sợ rằng bây giờ đi không tiện lắm. Mọi người đang ở một chỗ rất an toàn. Tiên sinh không cần phải lo lắng, chờ khi khách của tiên sinh đi rồi chúng ta đi đón cũng không muộn. Hơn nữa không phải chỉ có ba người đó, còn có Lâm tỷ tỷ và hài tử của Chu tỷ tỷ, còn cả thị nữ thân tín, tính ra cũng có tới mười mấy người, nhất định sẽ khiến tiên sinh bị khánh kiệt".

Lâm Thanh Đại nói: "Nói cái gì vậy? Trang viện của chúng ta vốn rất lớn. Sau này chúng ta lại có một quản gia đảm nhiệm quản lý trang viện, đồng thời mười mấy mẫu đất ở sau trang viện vì những nguyên nhân khác nhau mà cũng thuộc về chúng ta, trang viện đã được mở rộng gấp đôi so với trước, mới xây dựng xong mấy ngày trước. Mọi người đã tới, cứ việc ở lại, vấn đề chỉ là không được thoải mái như khi ở Đại Tống. Chúng ta chỉ là người bình thường nên cuộc sống cũng vô cùng đơn giản. Nhưng vấn đề là có nhiều binh lính như vậy thì phải sắp xếp thế nào đây?"

Dụ Cáp Nhi cười nói: "Tiên sinh và Thanh Đại tỷ đồng ý thu nhận chúng ta, chúng ta vô cùng vui mừng, tỷ tỷ còn nói vậy chính là coi thường Dụ Cáp Nhi này. Sau này sẽ không còn là phu nhân cùng phi tử cùng Hoàng Thái Hậu gì cả. Hướng Hoàng hậu có nói nếu như mọi người chấp nhận chúng ta, sau này cứ dựa theo tuổi tác mà xưng hô tỷ muội là được. Còn về phần những người đó, bọn họ là người của Lý Phố tướng quân được cử hộ tống chúng ta tới đây. Sau này bọn họ sẽ quay về biên giới tụ họp với quân của Lý tướng quân, không ở lại đây".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Mấy người Lý Phố có tốt không?"

Dụ Cáp Nhi gật đầun nói: "Cũng không tốt lắm. Dưới trướng Lý tướng quân có một đội quân khoảng một vạn người. Hàng ngày chiến trận rất cực khổ. Đội quân đó cũng sức cùng lực kiệt. Cuộc chiến này đến bao giờ mới kết thúc vậy? Khi đó bọn họ không còn vất vả như này nữa".

"Nói rất đúng. Cũng may là mọi người đã gặp được Lý Phố" Trong lòng Đỗ Văn Hạo vẫn còn thắc mặc về Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm hỏi: "Thái Hoàng Thái Hậu đâu?"

Dụ Cáp Nhi lắc đầu nói: "Đã thất lạc trong đám loạn quân, vẫn chưa tìm được".

Đỗ Văn Hạo nôn nóng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ngay sau khi tiên sinh dẫn người đi Tây Hạ, mọi chuyện vẫn rất tốt nhưng không hiểu sao trời sinh một trận động đất kinh thiên động địa. Hoàng thượng băng hà, còn chết rất nhiều trọng thần. Ngay khi đang làm tang lễ lại xảy ra động đất nữa. Lần này lại chết rất nhiều người. Tào Vương đã âm thầm tranh giành Vương vị đã nhân cơ hội đó bắt nhốt Thái Hoàng Thái Hậu và chúng ta lại, hắn nhốt chúng ta ở một hầm ngầm bí mật. Sau rất nhiều ngày không hiểu tại sao đám binh lính canh giữ chúng ta bỏ chạy hết. Chúng ta đã nghĩ cách phá cửa đi ra ngoài. Khi đó cả kinh thành đã bị san bằng bình địa, tìm người hỏi thăm mới biết quân Nữ Chân đã đánh vào Đông kinh Biện Lương, không hiểu vì sao Tào Vương chết cháy. Vùng kinh thành đã bị quân Nữ Chân đánh chiếm nhưng kinh thành đã trở thành một đống đổ nát vì vậy đại quân Nữ Chân đóng bên ngoài thành. Chúng ta thay đổi quần áo, theo người chạy nạn chạy ra khỏi kinh thành, trốn về phương nam. Người chạy nạn trên đường rất nhiều nhưng may mắn chúng ta không gặp chuyện gì lớn'.

Đỗ Văn Hạo lại nóng lòng hỏi: "Không phải Thái Hoàng Thái Hậu đã hiệu triệu các lộ binh mã trong cả nước hưng binh chống lại Đại Kim sao?"

"Đúng vậy. Trên đường đi chúng ta gặp quân Tống vùng Tần Hoài, quân Tống địa phương và Bá Châu do Đại tướng quân Nguỵ Chiêu thống lĩnh. Trước kia hắn chỉ là một Du kích tướng quân ở Từ Châu nhưng hắn lại vô cùng trung thành, kiên quyết ủng hộ Thái Hoàng Thái Hậu, dùng cờ xí của Thái Hoàng Thái Hậu, đã tập hợp được rất nhiều binh mã, quyết chiến với quân Kim nhưng quân Đại Kim thế lớn, hùng mạnh, chúng ta thất bại liên tiếp, liên tiếp di chuyển khắp nơi. Thái Hoàng Thái Hậu hạ chỉ chiêu tập binh mã nhưng các lộ binh mã đều không để ý tới ý chỉ. Bây giờ cả nước hỗn loạn, các nơi đều tự lập làm vua, không ai nghe lệnh triều đình nữa".

"Vậy tại sao sau này lại bị đánh tan tác?"

"Khi ấy chúng ta chuyển quân tới quyết chiến ở Đàm Châu, quân Kim quá lợi hại. Chúng đột nhiên bao vây chúng ta. Quân Tống trong thành liều chết chống cự nhưng quân Kim rất đông, quân Tống chống cự được hơn một tháng thì thành trì bị phá. Chúng ta phá vây ra ngoài nhưng bị đánh tan tác, vừa lúc đó gặp quân cần vương của Lý Phố Đại tướng quân, bọn họ đã vứu chúng ta, lại phái người hộ tống chúng ta tới nơi này".

"Vậy còn Thái Hoàng Thái Hậu?"

Dụ Cáp Nhi kinh ngạc khi thấy Đỗ Văn Hạo nôn nóng tới độ trán nổi gân xanh, nàng vội nói: "Tiên sinh đừng lo lắng, Thái Hoàng Thái Hậu không việc gì. Khi thành bị phá Đại tướng quân Nguỵ Chiêu đã cử quân chủ lực bảo vệ chúng ta phá vòng vây. Mấy người bọn ta vì Lâm tiệp dư ngã ngựa nên mới dừng lại chăm sóc, không ngờ khi cứu được Lâm tiệp dư thì mấy người của Thái Hoàng Thái Hậu đã đi rất xa, trong bóng tối không sao tìm lại được. Thế nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không việc gì. Trên đường đi tới Đại Lý, tin tình báo của Lý Phố tướng quân có nói là mới nhận được ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu. Ý chỉ có nói là các lộ binh mã phải thống nhất nghe lệnh, tập trung sức lực chống Kim. Điều này chứng tỏ Thái Hoàng Thái Hậu không sao cả".

"Vậy Thái Hoàng Thái Hậu đang ở đâu?"

"Không biết. Khi đó quân Kim đang truy lùng nên không ai dám làm lộ tung tích".

Đỗ Văn Hạo thoáng bình tĩnh lại khi biết Cao Thao Thao vẫn còn sống.

Lâm Thanh Đại hỏi: "Văn Hạo, có phải ngày mai mấy người Cổ phu nhân đi hả?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Nói thì là thế vậy. Ta chỉ lấy làm kỳ quái, chuyến đi này của bọn họ nếu thật sự chỉ vì chuyện của Yến Phong vậy có cần huy động nhân mã như vậy không?"

Dụ Cáp Nhi nói: "Thật ra cũng không có gì. Mọi người đang ở đây êm ấm không có chiến tranh nên không cảm thấy điều gì. Mọi người không biết là trên đường tới đây khắp nơi đều là chiến loạn, khắp nơi đều là thổ phỉ, sơn tặc. Một nữ nhân đi xa nhà phải có nhiều người như vậy mới yên tâm".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Hôm nay ngươi đã về tới nhà thì cũng nên bỏ trang phục nam nhân này đi. Không nói là không phù hợp, không chút khí phách mà ngược lại còn thấy ất buồn cười".

Dụ Cáp Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, nàng vội vàng gỡ mũ sắt trên đầu xuống. Một mớ tóc đen xoã xuống.

Lâm Thanh Đại vội vàng tết tóc cho Dụ Cáp Nhi. Ba người cười nói chuyện một lát thì xe ngựa về tới Vân Phàm sơn trang. Khi xe ngựa dừng lại, Dụ Cáp Nhi thò đầu ra ngoài nhìn quanh, xe ngựa của Cổ phu nhân đã tới trước đó. Đám binh lính của nàng đã tới trước, đang lục tục cắm trại ở phía trước sơn trang.

Dụ Cáp Nhi khâm phục nói: "Đây chính là Vân Phàm sơn trang mà Triệu tướng quân kia đã từng nói sao? Bây giờ tiên sinh tên là gì?"

Đỗ Văn Hạo xuống xe, Lâm Thanh Đại dìu Dụ Cáp Nhi xuống theo, Đỗ Văn Hạo chỉ vào bốn chữ trên cánh cổng sơn trang, cười nói: "Đã bảo là tên này mà'.

Dụ Cáp Nhi thì thào: "Đỗ Vân Phàm. Tên này nghe rất quen, hình như đã nghe thấy ở nơi nào đó".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tại sao ngươi lại quên? Đây chính là tên chữ Lâm tiệp dư đặt cho ta".

Dụ Cáp Nhi "ồ lên một tiếng. Ngay khi đó Minh Sâm đi tới, hắn thấy một nữ tử mặc nam trang. Dù nữ tử không có tư thế hiên ngang oai phong nhưng giữa hàng mi lại hiện lên một luồng linh khí khiến Minh Sâm không dám nhìn lâu, hắn chỉ liếc nhìn rồi cúi đầu xuống.

Đỗ Văn Hạo giới thiệu: "Vị này là một người bạn cũ ở Đại Tống của ta. Ngươi cứ gọi là Ngọc phu nhân".

Minh Sâm cúi thấp người thi lễ nói: "Tiểu nhân xin ra mắt Ngọc phu nhân" Sau đó hắn quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: "Lão gia, tiểu nhân một lần nữa sắp xếp cho Triệu, Phương nhị vị tướng quân và Cổ phu nhân ở Tân uyển. Nơi đó khá yên tĩnh, hơn nữa cách nội viện khá xa".

Đỗ Văn Hạo hiểu rõ ý tứ của Minh Sâm. Đó cũng chính là ý định của hắn. Một khi như vậy hắn có thể cho người dọn dẹp Tử Trúc Viên khi trước để ba người Triệu tướng quân ở, để cho Dụ Cáp Nhi và mười mấy người tới sau ở. Đó là khu nhà lớn nhất, có khoảng ba mươi phòng ở. Hắn sẽ bảo Vương Nhuận Tuyết chuyển cho mỗi người mấy nha hoàn, tôi tớ hầu hạ để bọn họ ở độc lập trong khu nhà đó".

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy cũng tốt. Ngươi hãy sắp xếp cho Ngọc phu nhân ở Tử Trúc Viên. Mấy ngày nữa còn có bốn vị phu nhân cùng gia quyến tới, tất cả đều sắp xếp ở tử Trúc Viên".

Minh Sâm nói: "Vậy tiểu nhân đi cho người thu dọn. Thế nhưng tối hôm nay thì chưa ở được".

Lâm Thanh Đại nói: "Không có vấn đề gì, cứ để Ngọc phu nhân ở cùng với ta. Đã rất lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện với nhau".

Ngọc phu nhân chỉ tay vào Đỗ Văn Hạo nói: "Sẽ không làm ảnh hưởng tới hai người chứ?"

Lâm Thanh Đại cười nói: "Tướng công không phải chỉ có mình ta".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Vấn đề chính là nàng muốn giữ Dụ Cáp Nhi ở lại phòng của mình mà lại nói là do ta không tốt. Dụ Cáp Nhi, phu nhân hãy phân xử cho ta".

Dụ Cáp Nhi cười nói: "Được rồi, dù sao ta cũng chỉ mượn Thanh Đại tỷ một tối. Tối mai ta sẽ trả lại tiên sinh".

Minh Sâm nói: "Lão gia, tiểu nhân đã sắp xếp nồi và bếp cho các tướng sĩ kia chuẩn bị cơm tối. Mọi người cứ vào nhà nói chuyện".

Dụ Cáp Nhi nói: "Không phải là các tướng sĩ. Bọn họ chỉ là gia đinh của ta thôi".

Minh Sâm chỉ cười, không nói gì thêm sau đó hắn lui ra sau.

Đỗ Văn Hạo nói nhỏ với Dụ Cáp Nhi: "Không nên xem thường hắn. Hắn cũng là một hảo hán số một. Thế nhưng bây giờ hắn phải tạm thời ở lại đây , sớm muộn gì hắn cũng là một hán tử đầu đội trời chân đạp đất".

Dụ Cáp Nhi không hiểu, Đỗ Văn Hạo liền nói: "Thôi, không nói chuyện đó với ngươi nữa. Còn nhiều thời gian sau này chúng ta ở chung với nhau sẽ có rất nhiều thời gian để nói chuyện này".

Dụ Cáp Nhi gật đầu và đi theo Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại vào trong sơn trang.Vương Nhuận Tuyết, Kha Nghiêu và Liên nhi đi tới chỗ ba người.

Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Ta cứ tưởng là ai lợi hại, dám bắt giữ nhị vị tướng quân của Đại Lý và Cổ phu nhân, còn cả tri huyện đại nhân. Chỉ vì một chưởng quỹ của Ngũ Vị đường mà dám động can qua sao? Nếu không phải có Cổ phu nhân quay về trước nói có một Ngọc phu nhân gì đó của Đại Tống, ta còn định mang theo hộ viện trong nhà tới cứu viện".

Dụ Cáp Nhi tiến lên thi lễ, Vương Nhuận Tuyết vội vàng đỡ nàng, chăm chú nhìn Đỗ Văn Hạo, đau lòng nói: "Ngay khi Cổ phu nhân nói vậy, ta đã nghĩ tới Dụ nương nương. Hôm nay gặp nương nương ở đây có thể thấy trên đường đi nương nương đã chịu nhiều vất vả. Thật sự nương nương đã khó nhọc rồi".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện