Đỗ Văn Hạo đi vào cổng tiểu viện thì gặp mấy nha hoàn đi lại như con thoi bên ngoài tiểu viện.
"Lão gia đã về" Một nha hoàn nhìn thấy Đỗ Văn Hạo thì vội vàng đi tới chào hỏi hắn.Đỗ Văn Hạo đi tới trước cửa đại sảnh. Hắn nhìn thấy một đám người đang rất nhộn nhịp trong đại sảnh. Từ Hướng hoàng hậu với nhan sắc trác tuyệt, Lâm tiệp dư, Dụ Cáp Nhi và cả Chu đức phi theo thứ tự đi ra đón hắn, phía sau mấy người còn có cả con cái của các nàng.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn bước tới, định cúi người thi lễ, Hướng hoàng hậu đã giơ tay đỡ hai tay Đỗ Văn Hạo nói: "Bây giờ mười mấy người chúng ta tới ở chỗ của tiên sinh là đã làm phiền, quấy rầy tiên sinh lắm rồi. Không biết khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi đây. Chúng ta là người tới làm phiền tiên sinh, đáng ra phải làm lễ với tiên sinh mới đúng" Nói xong Hướng hoàng hậu yêu kiều cúi đầu thi lễ với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo vội vàng giơ tay ra nói nhỏ: "Vi thần nào dám như vậy, nương nương làm như này là hại chết vi thần".
Chu đức phi bước tới, nàng vừa kích động vừa cao hứng, nên nhất thời không biết diễn đạt cảm xúc của mình thế nào, nàng chỉ nhìn Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo bước tới nói: "Tỷ tỷ, đã lâu rồi không gặp mà tỷ tỷ vẫn như trước, tinh thần tỷ vẫn như trước, chỉ là đường xá xa xôi khiến thân thể mệt mỏi cộng với kinh hãi, đã làm khó tỷ tỷ rồi".
Chu đức phi nghe Đỗ Văn Hạo nói vẻ rất quan tâm như vậy thì càng cảm động tới mức luống cuống, nàng nhào vào trong lòng Đỗ Văn Hạo khóc nức nở.
Đỗ Văn Hạo xấu hổ nhìn Vương Nhuận Tuyết vẫn đang tươi cười đứng bên cạnh. Hắn thấy nàng không có gì là tức giận thì mới thầm yên tâm, hắn nhỏ nhẹ an ủi Chu đức phi: "Tốt lắm, tỷ tỷ tốt của ta, dù gì cũng về tới nhà rồi. Tuy ở đây vẫn còn thiếu thốn nhưng tóm lại vẫn còn tốt hơn là phải bôn ba bên ngoài. Tốt xấu gì cũng có một nơi ở. Đáng lẽ tỷ phải vui mừng mới phải, sao lại khóc vậy. Có phải tỷ cảm thấy ở một chật chội như này là vô cùng tủi thân không?"
Chu đức phi cười trong làn nước mắt. Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng đánh nhẹ vào ngực Đỗ Văn Hạo, khẽ oán trách: "Chán ghét, lúc này lại còn trêu chọc người ta".
Lâm tiệp dư bước tới, nàng hơi khom người nói: "Đỗ tiên sinh xa cách lâu ngày gặp lại nhưng xem ra tinh thần tiên sinh càng ngày càng tốt".
Đại công chúa đứng bên ngoài, yên lặng nhìn Đỗ Văn Hạo. Trái tim nàng không ngừng đập rộn khi nàng đứng nhìn nam nhân từng có thân thiết với mình, nàng thực sự không dám nhìn thẳng vào nam nhân ngày càng anh tuấn này. Nàng nghiêng người nhìn Lâm tiệp dư nói: "Ai bảo không phải nào? Quận Tú Sơn này quả đúng là một nơi rất phù hợp với con người. Sơn, thuỷ hữu tình, giống như thế ngoại đào nguyên vậy".
Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua Đại công chúa, hắn thấy nàng vội vàng cúi đầu xuống, sắc mặt đỏ ửng. Hắn biết nàng thẹn thùng, tức thì trong lòng cũng hồi hộp, không dám nhìn nàng nữa, quay sang bảo mọi người đi vào trong đại sảnh nói chuyện.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hướng hoàng hậu nói: "Không ngờ tiên sinh vẫn còn nhớ tới chúng ta. Chúng ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ phải lẩn trốn khắp nơi, cho tận tới khi gặp Lý phố. Hắn nói cho chúng ta biết tiên sinh đã tới đây, lại còn phái người hộ tống chúng ta tới đây. Trời xanh đúng là có mắt mới khiến cô nhi quả mẫu chúng ta gặp được tiên sinh. Nhiều người chúng ta tới cùng một lúc không biết đã khiến tiên sinh gặp bao nhiêu phiền phức'.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy ngạc nhiên. Một người luôn cao ngạo như Hướng hoàng hậu tại sao lại trở nên nho nhã lễ phép như vậy? Có lẽ cái ngày hôm đó đã thay đổi tính cách sao? Vương Nhuận Tuyết nói: "Hoàng thái hậu người không nên khách khí. Tướng công nói rất đúng. Một khi đã tới đây thì chính là người một nhà, khách khí làm gì?"
Hướng hoàng hậu thở dài nói: "Đất nước đã mất, làm gì còn có cái gì là Hoàng thái hậu nữa. Ôi, ôi".
Dụ Cáp Nhi vội vàng chuyển đề tài: "Mới rồi chúng ta đã thương lượng với nhị phu nhân. Khi chúng ta ra đi có mang theo được một ít đồ trang sức. Trên đường đi trừ ăn uống ra nên cũng không hao tổn bao nhiêu. Sau này lại gặp Lý tướng quân, ông ấy cho thủ hạ hộ tống chúng ta lại đây nên đồ đạc không bị cướp mất, rơi vãi. Bây giờ chúng ta đã tới đây, sau này không cần phải chi tiêu nữa. Tất cả những thứ đó chúng ta mang ra giao cho nhị phu nhân" Nói xong Dụ Cáp Nhi đưa mắt nhìn thị nữ thân tín. Người thị nữ vội vàng đi ra ngoài gọi hai người thị nữ khác mang một cái rương to vào.
Vương Nhuận Tuyết vội vàng nói: "Không cần. Cho dù như thế nào chăng nữa chúng ta cũng không thể lấy. Hiện nay trong nhà vẫn còn đủ chi dùng. Hoàng thái hậu và chư vị nương nương đại giá quang lâm hàn xá đã khiến chúng ta vô cùng vinh hạnh, sao còn dám khiến chư vị nương nương bỏ tiền ra nữa?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Tuyết nhi nói rất đúng. Chúng ta bây giờ có mấy cửa hàng cùng dược phổ cùng với một chút đồng ruộng, thu hoạch cũng không tệ lắm. Đừng nói là Hoàng thái hậu và chư vị nương nương, cho dù là một nuôi một đội quân cũng vẫn được. Chút tiền đó chư vị nương nương cứ giữ lại đi".
Hướng hoàng hậu thở dài nói: "Các ngươi cứ nhận lấy đi, chúng ta mới yên tâm sống ở đây. Sau này chúng ta còn phải dựa vào tiên sinh. Chúng ta không coi tiên sinh là người ngoài. Nếu tiên sinh cứ khách khí như vậy, chúng ta sẽ rời khỏi đây".
Lâm tiệp dư nói: "Tiên sinh cứ nhận lấy đi nếu không Hoàng thái hậu nói là làm đó".Đỗ Văn Hạo nói: "Hay là cứ để ở chỗ của Hoàng thái hậu đã. Sau này nếu cần, ta sẽ bảo Tuyết nhi tới hỏi Hoàng thái hậu".
Hướng hoàng hậu không cười nữa, nàng sa sầm mặt nói: "Tiên sinh thật sự muốn thu nhân cô nhi quả phụ chúng ta nhưng sao vẫn không nể mặt làm khó chúng ta. Có phải tiên sinh để chúng ta ở đây mấy ngày sau đó khiến chúng ta xấu hổ lén lút bỏ đi không?"
Đỗ Văn Hạo đang định giải thích thì trưởng công chúa đã nói: "Ta tin tưởng tiên sinh thật lòng muốn. Hoàng tẩu vốn do dự không muốn tới quấy rầy tiên sinh. Mấy người chúng ta phải cố gắng khuyên bảo mới tới. Hôm nay tiên sinh khách khí như này, chúng ta không còn mặt mũi nào mà sống ở đây".
Bất đắc dĩ Đỗ Văn Hạo đành phải nói: "Được rồi, được rồi. Nếu cứ nói nữa thì ta lại là người cố ý giả đò. Tuyết nhi, nàng gọi người vào mang đi".
Vương Nhuận Tuyết gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lúc này Hướng hoàng hậu mới vui vẻ nói: "Ta cũng biết hôm đó Dụ Cáp Nhi mang theo người của Lưu tướng quân tự tiện xông vào nh môn tri huyện, thiếu chút nữa đã gây họa cho tiên sinh vì vậy từ bây giờ đã đảm bảo an toàn, không ai được gọi là nương nưong, Hoàng thái hậu nữa, không để cho tôi tới và người dưới của sơn trang nghe thấy, tránh xảy ra chuyện lớn".
Đỗ Văn Hạo nói: "Quy củ lễ nghĩa cần phải tuân theo, sao có thể tuỳ tiện xưng hô cho được?"
Hướng hoàng hậu nói: "Tiên sinh hãy nghe ta nói. Bây giờ chúng ta đã rời khỏi Đại Tống, chỉ là người dân bình thường, không còn là người trên thân phận cao quý nữa. Sau này năm người chúng ta ở lại đây lâu dài, không thể mang mãi thân phận khách. Chu đức phi thì không sao vì đức phi đã bái tiên sinh là tỷ đệ. Bốn người còn lại bọn ta cũng nên theo đó, phân theo tuổi tác mà xưng hô tỷ, muội. Chúng ta cũng không thể gọi mãi là: tiên sinh. Chúng ta cũng như mấy người Tuyết nhi gọi là: Lão gia".
Dụ Cáp Nhi nói: "Vậy cũng được".
Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Sao có thể? Tuyệt đối không được. Ta đồng ý năm người xưng hô với nhau theo thứ tự tuổi tác nhưng gọi ta là :lão gia thì không thể được".
Chu đức phi cười nói: "Cái gì mà không được? Con cái của năm người chúng ta còn muốn gọi người là thúc thúc. Đương nhiên con của ta không muốn gọi người là: thúc thúc, mà muốn gọi là: Cữu cữu" vừa nói Chu đức phi vừa gọi một bé gái khoảng ba, bốn tuổi bước lại gần.
Đỗ Văn Hạo kinh hãi. Hai trận động đất mạnh liên tiếp đã giết chết hết nam nhân của Hoàng thất, chỉ có nữ nhi là mạng lớn. Chu đức phi cũng vậy. Mấy hoàng tử đã chết trong động đất, chỉ còn một tiểu công chúa này. Đỗ Văn Hạo không dám nói nhiều, sợ làm Chu đức phi đau đớn vì vậy hắn chủ động đứng dậy đi tới trước mặt tiểu công chúa đó, ngồi xổm, thân mật nói: "Đến đây nào, để cữu cữu ôm một cái".
Tiểu công chúa ngoan ngoãn chìa hai tay ra, khẽ gọi một tiếng: cữu cữu. Đỗ Văn Hạo liền ôm bé gái vào trong lòng.
Lâm tiếp dư nói: "Lũ nhỏ đâu, mau tới đây hành lễ với thúc thúc của các con. Từ nay Đỗ tiên sinh là thúc thúc, là người thân của các con, biết chưa?"
Lập tức có năm, sáu tiểu công chúa đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo yêu kiều thi lễ, cùng gọi: "Thúc thúc".
Tất cả các tiểu cô nương này đều là công chúa, đối với Đỗ Văn Hạo là thân phận quân thần. Tuy vừa rồi mới nói là không theo nghi thức quân thần nữa nhưng Đỗ Văn Hạo cũng không dám tỏ vẻ mình là bề trên, hắn vội vàng chắp tay đáp lễ. Trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi vô cùng xúc động, người bên cạnh cũng không kìm được, rơi lệ.
Ba ngày sau
Vân Phàm sơn trang của Đỗ Văn Hạo có một vị khách viếng thăm. Đỗ Văn Hạo đoán chắc đây chính là nhân vật phía sau đã xuất hiện, hắn liền đi ra nghênh đón. Người khách đó không phải ai khác chính là phó giáo chủ Bạch Y Xã, người từ trước tới nay luôn gây khó dễ cho Đỗ Văn Hạo, Phó Qua Đông.
Mới hai năm không gặp, tiểu tử này đã lớn lên nhiều nhưng gương mặt vẫn chỉ là của một đứa trẻ. Đỗ Văn Hạo nghe người gác cổng nói có một đám người mặc trang phục trắng đứng ở ngoài cổng nói là muốn gặp hắn. Hơn nữa còn có một thiếu niên đeo một bó cành mận gai trên lưng, Đỗ Văn Hạo biết ngay là hán tử râu quai nón đã giải thích mọi chuyện nên Phó Qua Đông đích thân tới nhận tội.
Đỗ Văn Hạo dẫn theo Minh Sâm đi ra cổng chính. Quả nhiên hắn nhìn thấy mười mấy người đang quỳ trước cổng. Lúc này trời đã tối đen. Lúc này kiểm tra ngặt nghèo như vậy mà bọn họ cũng dám vào thành. Thế nhưng lại cũng chỉ dám đợi khi trời tối mới tới gặp hắn.
"Tiên sinh, Qua Đông có tội. Xin tiên sinh hãy vui lòng trách phạt Qua Đông nếu không Qua Đông nhất định không yên lòng" Phó Qua Đông chắp tay áy náy nói với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười bước tới đỡ Phó Qua Đông đứng dậy, nói: "Người không biết không có tội. Hãy mau mau cởi vật trên lưng xuống, vào trong nhà nói chuyện".
Phó Qua Đông nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì lại càng xấu hổ, hắn cúi đầu nói: "Nếu tiên sinh không cầm cành mận gia trên lưng quất ta, ta sẽ cho thủ hạ cầm đánh thay cho tiên sinh cho tới khi ngài nói dừng lại mới thôi" Nói xong Phó Qua Đông quỳ xuống, gỡ cành mận gai trên lưng xuống, một người cầm lấy cành mận gai. Phó Qua Đông cởi aó và cúi đầu xuống.
Đỗ Văn Hạo đang định bước tới ngăn cản thì hán tử râu quai nón đã kéo Đỗ Văn Hạo lại và nói: "Tiên sinh, nếu ngài dễ dàng bỏ qua cho giáo chủ của chúng ta. Sau này giáo chủ sẽ không thể nào tiếp tục ở lại Bạch Y Xã được nữa. Tiên sinh cứ để các huynh đệ đánh hai mươi roi như vậy sau này giáo chủ mới có thể thu phục được giáo chúng. Dù sao giáo chủ cũng đã làm sai. Bạch Y Xã luôn phạt rất nặng chuyện lấy oán trả ơn này".
Hai người của Bạch Y Xã ra tay không hề có chút lưu tình nào. Cả hai dùng cành mận gai quất mạnh vào lưng Phó Qua Đông. Lưng Phó Qua Đông nhanh chóng loang lổ vế máu.
"Thôi được rồi, thôi được rồi, không nên đánh nữa" Đỗ Văn Hạo không nhịn được nữa, hắn xông tới tước đoạt cành mận gai trong tay hai giáo chúng Bạch Y Xã, vất xuống đất.Phó Qua Đông lại quỳ xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo nói: "Tiên sinh nhân từ như vậy đối với ta. phó Qua Đông ta không phải là người, nhiều lần liên tiếp làm tổn thương người nhà của tiên sinh. Qua Đông đáng chết".
Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, ta đã nói rồi. Ngươi không biết rõ chuyện, ta sao có thể trách ngươi? Hãy mau đứng lên, vào trong nhà, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi".
Phó Qua Đông nói: "Lúc này kiểm tra rất chặt chẽ, Qua Đông không dám làm liên luỵ tới tiên sinh. Một khi tiên sinh đã tha thứ cho Qua Đông vậy Qua Đông xin cáo từ. Sau một thời gian nữa Qua Đông sẽ tới thăm tiên sinh".
Đỗ Văn Hạo cũng không giữ hắn lại: "Thôi được rồi. Các ngươi đi chuyến này cũng rất nguy hiểm, ta không dám giữ các ngươi lại. Hãy chờ thêm một thời gian nữa cũng không muộn".
Phó Qua Đông đứng dậy chắp tay nói: "Tiên sinh, Đại phu nhân đã khôi phục lại sức khoẻ chưa?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tốt lắm rồi. Ta vốn định cho nàng uống thuốc giải của các ngươi nhưng ai ngờ khi ta mang thuốc giải về thì nàng đã bình phục khá tốt vì vậy thuốc giải hôm đó vẫn chưa uống".
Phó Qua Đông kinh ngạc hỏi: "Tiên sinh đã chữa khỏi bệnh của Đại phu nhân sao?'
Đỗ Văn Hạo cười gật đầu.
Hán tử râu quai nón nói: "Rốt cuộc tiên sinh đúng là danh bất hư truyền. Cho tới tận bây giờ những người bị Bạch Y Xã hạ độc không ai chữa khỏi, sao tiên sinh có thể chữa khỏi vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười không trả lời.
Minh Sâm nói: "Tiên sinh là một đại phu, đương nhiên có bản lãnh xem bệnh. Còn về phần làm thế nào chữa khỏi bệnh cho Đại phu nhân thì không cần nói. Các ngươi hãy nên quay về đi thôi. Một khi trời sáng thì sẽ rất bất tiện'.
Phó Qua Đông nói: "Vậy cũng tốt. Phó Qua Đông xin từ biệt tiên sinh, tiên sinh hãy bảo trọng" Nói xong hắn khom người thi lễ với Đỗ Văn Hạo rồi mới dẫn theo người của mình nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Minh Sâm nói: "Lão gia, tại sao người lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười hỏi: "Vậy ngươi cho rằng phải đối xử như thế nào?"
Minh Sâm nói: "Tiểu nhân nào dám có ý nghĩ gì. Tiểu nhân chỉ cám thấy lão gia quá tốt bụng".
Đỗ Văn Hạo cười, vỗ vỗ bả vai Minh Sâm nói: "Tha được người nào thì cứ nên tha, ngươi thấy đúng không?"
Minh Sâm cười không nói câu nào.
Hai ngwoif đi vào trong sơn trang, Đỗ Văn Hạo đứng lại nói: "Gần đây trong nhà đột nhiên xảy ra rất nhiều chuyện. Thạch Đầu không có ở đây, ngươi vất vả quá".
Minh Sâm nói: "Lão gia cứ yên tâm. Nhị phu nhân là người rất tài giỏi. Tiểu nhân chỉ là người trợ giúp một tay mà thôi".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Ta biết gần đây ngươi có chuyện ở bên ngoài. Ngươi không cần cứ ở nhà, ngươi cứ đi làm chuyện mình cần làm".
Minh Sâm do dự một lát rồi nói: "Hình như lão gia chuyện gì cũng biết nhưng tại sao lão gia không hỏi tiểu nhân?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không hỏi trừ phi ngươi cùng Thạch Đầu chủ động tới nói cho ta biết".
Minh Sâm nói: "Vậy tiểu nhân sẽ chờ Thạch quản gia quay về rồi Thạch quản gia sẽ nói cho lão gia biết'.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cũng được, thôi ngươi hãy mau đi làm việc của người đi nhưng ngươi phải chú ý an toàn".
Minh Sâm cảm kích, gật đầu. Hắn khom người lui ra ngoài.
Năm ngày sau.
Ngày hôm đó như thường lệ Đỗ Văn Hạo mang theo Mộ Dung Ngọc Lan và Lâm Thanh Đại tới Ngũ Vị đường. Cả buổi sáng hôm đó hắn bận rộn xem bệnh cho người bệnh ở trên lầu. Mộ Dung Ngọc Lan vẫn kiên trì châm cứu cho Trương lão tam sau đó lại cho dùng thuốc Đỗ Văn Hạo đã kê. Một đợt điều trị sắp qua đi, Trương lão tam chuẩn bị bình phục hẳn.
Ngay khi Đỗ Văn Hạo đang bận bịu dặn dò Trương lão tam và vợ ông ta về các việc cần thiết thì Khờ Đầu vào báo là có người tìm hắn.
"Lão gia đã về" Một nha hoàn nhìn thấy Đỗ Văn Hạo thì vội vàng đi tới chào hỏi hắn.Đỗ Văn Hạo đi tới trước cửa đại sảnh. Hắn nhìn thấy một đám người đang rất nhộn nhịp trong đại sảnh. Từ Hướng hoàng hậu với nhan sắc trác tuyệt, Lâm tiệp dư, Dụ Cáp Nhi và cả Chu đức phi theo thứ tự đi ra đón hắn, phía sau mấy người còn có cả con cái của các nàng.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn bước tới, định cúi người thi lễ, Hướng hoàng hậu đã giơ tay đỡ hai tay Đỗ Văn Hạo nói: "Bây giờ mười mấy người chúng ta tới ở chỗ của tiên sinh là đã làm phiền, quấy rầy tiên sinh lắm rồi. Không biết khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi đây. Chúng ta là người tới làm phiền tiên sinh, đáng ra phải làm lễ với tiên sinh mới đúng" Nói xong Hướng hoàng hậu yêu kiều cúi đầu thi lễ với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo vội vàng giơ tay ra nói nhỏ: "Vi thần nào dám như vậy, nương nương làm như này là hại chết vi thần".
Chu đức phi bước tới, nàng vừa kích động vừa cao hứng, nên nhất thời không biết diễn đạt cảm xúc của mình thế nào, nàng chỉ nhìn Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo bước tới nói: "Tỷ tỷ, đã lâu rồi không gặp mà tỷ tỷ vẫn như trước, tinh thần tỷ vẫn như trước, chỉ là đường xá xa xôi khiến thân thể mệt mỏi cộng với kinh hãi, đã làm khó tỷ tỷ rồi".
Chu đức phi nghe Đỗ Văn Hạo nói vẻ rất quan tâm như vậy thì càng cảm động tới mức luống cuống, nàng nhào vào trong lòng Đỗ Văn Hạo khóc nức nở.
Đỗ Văn Hạo xấu hổ nhìn Vương Nhuận Tuyết vẫn đang tươi cười đứng bên cạnh. Hắn thấy nàng không có gì là tức giận thì mới thầm yên tâm, hắn nhỏ nhẹ an ủi Chu đức phi: "Tốt lắm, tỷ tỷ tốt của ta, dù gì cũng về tới nhà rồi. Tuy ở đây vẫn còn thiếu thốn nhưng tóm lại vẫn còn tốt hơn là phải bôn ba bên ngoài. Tốt xấu gì cũng có một nơi ở. Đáng lẽ tỷ phải vui mừng mới phải, sao lại khóc vậy. Có phải tỷ cảm thấy ở một chật chội như này là vô cùng tủi thân không?"
Chu đức phi cười trong làn nước mắt. Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng đánh nhẹ vào ngực Đỗ Văn Hạo, khẽ oán trách: "Chán ghét, lúc này lại còn trêu chọc người ta".
Lâm tiệp dư bước tới, nàng hơi khom người nói: "Đỗ tiên sinh xa cách lâu ngày gặp lại nhưng xem ra tinh thần tiên sinh càng ngày càng tốt".
Đại công chúa đứng bên ngoài, yên lặng nhìn Đỗ Văn Hạo. Trái tim nàng không ngừng đập rộn khi nàng đứng nhìn nam nhân từng có thân thiết với mình, nàng thực sự không dám nhìn thẳng vào nam nhân ngày càng anh tuấn này. Nàng nghiêng người nhìn Lâm tiệp dư nói: "Ai bảo không phải nào? Quận Tú Sơn này quả đúng là một nơi rất phù hợp với con người. Sơn, thuỷ hữu tình, giống như thế ngoại đào nguyên vậy".
Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua Đại công chúa, hắn thấy nàng vội vàng cúi đầu xuống, sắc mặt đỏ ửng. Hắn biết nàng thẹn thùng, tức thì trong lòng cũng hồi hộp, không dám nhìn nàng nữa, quay sang bảo mọi người đi vào trong đại sảnh nói chuyện.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hướng hoàng hậu nói: "Không ngờ tiên sinh vẫn còn nhớ tới chúng ta. Chúng ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ phải lẩn trốn khắp nơi, cho tận tới khi gặp Lý phố. Hắn nói cho chúng ta biết tiên sinh đã tới đây, lại còn phái người hộ tống chúng ta tới đây. Trời xanh đúng là có mắt mới khiến cô nhi quả mẫu chúng ta gặp được tiên sinh. Nhiều người chúng ta tới cùng một lúc không biết đã khiến tiên sinh gặp bao nhiêu phiền phức'.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy ngạc nhiên. Một người luôn cao ngạo như Hướng hoàng hậu tại sao lại trở nên nho nhã lễ phép như vậy? Có lẽ cái ngày hôm đó đã thay đổi tính cách sao? Vương Nhuận Tuyết nói: "Hoàng thái hậu người không nên khách khí. Tướng công nói rất đúng. Một khi đã tới đây thì chính là người một nhà, khách khí làm gì?"
Hướng hoàng hậu thở dài nói: "Đất nước đã mất, làm gì còn có cái gì là Hoàng thái hậu nữa. Ôi, ôi".
Dụ Cáp Nhi vội vàng chuyển đề tài: "Mới rồi chúng ta đã thương lượng với nhị phu nhân. Khi chúng ta ra đi có mang theo được một ít đồ trang sức. Trên đường đi trừ ăn uống ra nên cũng không hao tổn bao nhiêu. Sau này lại gặp Lý tướng quân, ông ấy cho thủ hạ hộ tống chúng ta lại đây nên đồ đạc không bị cướp mất, rơi vãi. Bây giờ chúng ta đã tới đây, sau này không cần phải chi tiêu nữa. Tất cả những thứ đó chúng ta mang ra giao cho nhị phu nhân" Nói xong Dụ Cáp Nhi đưa mắt nhìn thị nữ thân tín. Người thị nữ vội vàng đi ra ngoài gọi hai người thị nữ khác mang một cái rương to vào.
Vương Nhuận Tuyết vội vàng nói: "Không cần. Cho dù như thế nào chăng nữa chúng ta cũng không thể lấy. Hiện nay trong nhà vẫn còn đủ chi dùng. Hoàng thái hậu và chư vị nương nương đại giá quang lâm hàn xá đã khiến chúng ta vô cùng vinh hạnh, sao còn dám khiến chư vị nương nương bỏ tiền ra nữa?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Tuyết nhi nói rất đúng. Chúng ta bây giờ có mấy cửa hàng cùng dược phổ cùng với một chút đồng ruộng, thu hoạch cũng không tệ lắm. Đừng nói là Hoàng thái hậu và chư vị nương nương, cho dù là một nuôi một đội quân cũng vẫn được. Chút tiền đó chư vị nương nương cứ giữ lại đi".
Hướng hoàng hậu thở dài nói: "Các ngươi cứ nhận lấy đi, chúng ta mới yên tâm sống ở đây. Sau này chúng ta còn phải dựa vào tiên sinh. Chúng ta không coi tiên sinh là người ngoài. Nếu tiên sinh cứ khách khí như vậy, chúng ta sẽ rời khỏi đây".
Lâm tiệp dư nói: "Tiên sinh cứ nhận lấy đi nếu không Hoàng thái hậu nói là làm đó".Đỗ Văn Hạo nói: "Hay là cứ để ở chỗ của Hoàng thái hậu đã. Sau này nếu cần, ta sẽ bảo Tuyết nhi tới hỏi Hoàng thái hậu".
Hướng hoàng hậu không cười nữa, nàng sa sầm mặt nói: "Tiên sinh thật sự muốn thu nhân cô nhi quả phụ chúng ta nhưng sao vẫn không nể mặt làm khó chúng ta. Có phải tiên sinh để chúng ta ở đây mấy ngày sau đó khiến chúng ta xấu hổ lén lút bỏ đi không?"
Đỗ Văn Hạo đang định giải thích thì trưởng công chúa đã nói: "Ta tin tưởng tiên sinh thật lòng muốn. Hoàng tẩu vốn do dự không muốn tới quấy rầy tiên sinh. Mấy người chúng ta phải cố gắng khuyên bảo mới tới. Hôm nay tiên sinh khách khí như này, chúng ta không còn mặt mũi nào mà sống ở đây".
Bất đắc dĩ Đỗ Văn Hạo đành phải nói: "Được rồi, được rồi. Nếu cứ nói nữa thì ta lại là người cố ý giả đò. Tuyết nhi, nàng gọi người vào mang đi".
Vương Nhuận Tuyết gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lúc này Hướng hoàng hậu mới vui vẻ nói: "Ta cũng biết hôm đó Dụ Cáp Nhi mang theo người của Lưu tướng quân tự tiện xông vào nh môn tri huyện, thiếu chút nữa đã gây họa cho tiên sinh vì vậy từ bây giờ đã đảm bảo an toàn, không ai được gọi là nương nưong, Hoàng thái hậu nữa, không để cho tôi tới và người dưới của sơn trang nghe thấy, tránh xảy ra chuyện lớn".
Đỗ Văn Hạo nói: "Quy củ lễ nghĩa cần phải tuân theo, sao có thể tuỳ tiện xưng hô cho được?"
Hướng hoàng hậu nói: "Tiên sinh hãy nghe ta nói. Bây giờ chúng ta đã rời khỏi Đại Tống, chỉ là người dân bình thường, không còn là người trên thân phận cao quý nữa. Sau này năm người chúng ta ở lại đây lâu dài, không thể mang mãi thân phận khách. Chu đức phi thì không sao vì đức phi đã bái tiên sinh là tỷ đệ. Bốn người còn lại bọn ta cũng nên theo đó, phân theo tuổi tác mà xưng hô tỷ, muội. Chúng ta cũng không thể gọi mãi là: tiên sinh. Chúng ta cũng như mấy người Tuyết nhi gọi là: Lão gia".
Dụ Cáp Nhi nói: "Vậy cũng được".
Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Sao có thể? Tuyệt đối không được. Ta đồng ý năm người xưng hô với nhau theo thứ tự tuổi tác nhưng gọi ta là :lão gia thì không thể được".
Chu đức phi cười nói: "Cái gì mà không được? Con cái của năm người chúng ta còn muốn gọi người là thúc thúc. Đương nhiên con của ta không muốn gọi người là: thúc thúc, mà muốn gọi là: Cữu cữu" vừa nói Chu đức phi vừa gọi một bé gái khoảng ba, bốn tuổi bước lại gần.
Đỗ Văn Hạo kinh hãi. Hai trận động đất mạnh liên tiếp đã giết chết hết nam nhân của Hoàng thất, chỉ có nữ nhi là mạng lớn. Chu đức phi cũng vậy. Mấy hoàng tử đã chết trong động đất, chỉ còn một tiểu công chúa này. Đỗ Văn Hạo không dám nói nhiều, sợ làm Chu đức phi đau đớn vì vậy hắn chủ động đứng dậy đi tới trước mặt tiểu công chúa đó, ngồi xổm, thân mật nói: "Đến đây nào, để cữu cữu ôm một cái".
Tiểu công chúa ngoan ngoãn chìa hai tay ra, khẽ gọi một tiếng: cữu cữu. Đỗ Văn Hạo liền ôm bé gái vào trong lòng.
Lâm tiếp dư nói: "Lũ nhỏ đâu, mau tới đây hành lễ với thúc thúc của các con. Từ nay Đỗ tiên sinh là thúc thúc, là người thân của các con, biết chưa?"
Lập tức có năm, sáu tiểu công chúa đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo yêu kiều thi lễ, cùng gọi: "Thúc thúc".
Tất cả các tiểu cô nương này đều là công chúa, đối với Đỗ Văn Hạo là thân phận quân thần. Tuy vừa rồi mới nói là không theo nghi thức quân thần nữa nhưng Đỗ Văn Hạo cũng không dám tỏ vẻ mình là bề trên, hắn vội vàng chắp tay đáp lễ. Trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi vô cùng xúc động, người bên cạnh cũng không kìm được, rơi lệ.
Ba ngày sau
Vân Phàm sơn trang của Đỗ Văn Hạo có một vị khách viếng thăm. Đỗ Văn Hạo đoán chắc đây chính là nhân vật phía sau đã xuất hiện, hắn liền đi ra nghênh đón. Người khách đó không phải ai khác chính là phó giáo chủ Bạch Y Xã, người từ trước tới nay luôn gây khó dễ cho Đỗ Văn Hạo, Phó Qua Đông.
Mới hai năm không gặp, tiểu tử này đã lớn lên nhiều nhưng gương mặt vẫn chỉ là của một đứa trẻ. Đỗ Văn Hạo nghe người gác cổng nói có một đám người mặc trang phục trắng đứng ở ngoài cổng nói là muốn gặp hắn. Hơn nữa còn có một thiếu niên đeo một bó cành mận gai trên lưng, Đỗ Văn Hạo biết ngay là hán tử râu quai nón đã giải thích mọi chuyện nên Phó Qua Đông đích thân tới nhận tội.
Đỗ Văn Hạo dẫn theo Minh Sâm đi ra cổng chính. Quả nhiên hắn nhìn thấy mười mấy người đang quỳ trước cổng. Lúc này trời đã tối đen. Lúc này kiểm tra ngặt nghèo như vậy mà bọn họ cũng dám vào thành. Thế nhưng lại cũng chỉ dám đợi khi trời tối mới tới gặp hắn.
"Tiên sinh, Qua Đông có tội. Xin tiên sinh hãy vui lòng trách phạt Qua Đông nếu không Qua Đông nhất định không yên lòng" Phó Qua Đông chắp tay áy náy nói với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười bước tới đỡ Phó Qua Đông đứng dậy, nói: "Người không biết không có tội. Hãy mau mau cởi vật trên lưng xuống, vào trong nhà nói chuyện".
Phó Qua Đông nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì lại càng xấu hổ, hắn cúi đầu nói: "Nếu tiên sinh không cầm cành mận gia trên lưng quất ta, ta sẽ cho thủ hạ cầm đánh thay cho tiên sinh cho tới khi ngài nói dừng lại mới thôi" Nói xong Phó Qua Đông quỳ xuống, gỡ cành mận gai trên lưng xuống, một người cầm lấy cành mận gai. Phó Qua Đông cởi aó và cúi đầu xuống.
Đỗ Văn Hạo đang định bước tới ngăn cản thì hán tử râu quai nón đã kéo Đỗ Văn Hạo lại và nói: "Tiên sinh, nếu ngài dễ dàng bỏ qua cho giáo chủ của chúng ta. Sau này giáo chủ sẽ không thể nào tiếp tục ở lại Bạch Y Xã được nữa. Tiên sinh cứ để các huynh đệ đánh hai mươi roi như vậy sau này giáo chủ mới có thể thu phục được giáo chúng. Dù sao giáo chủ cũng đã làm sai. Bạch Y Xã luôn phạt rất nặng chuyện lấy oán trả ơn này".
Hai người của Bạch Y Xã ra tay không hề có chút lưu tình nào. Cả hai dùng cành mận gai quất mạnh vào lưng Phó Qua Đông. Lưng Phó Qua Đông nhanh chóng loang lổ vế máu.
"Thôi được rồi, thôi được rồi, không nên đánh nữa" Đỗ Văn Hạo không nhịn được nữa, hắn xông tới tước đoạt cành mận gai trong tay hai giáo chúng Bạch Y Xã, vất xuống đất.Phó Qua Đông lại quỳ xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo nói: "Tiên sinh nhân từ như vậy đối với ta. phó Qua Đông ta không phải là người, nhiều lần liên tiếp làm tổn thương người nhà của tiên sinh. Qua Đông đáng chết".
Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, ta đã nói rồi. Ngươi không biết rõ chuyện, ta sao có thể trách ngươi? Hãy mau đứng lên, vào trong nhà, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi".
Phó Qua Đông nói: "Lúc này kiểm tra rất chặt chẽ, Qua Đông không dám làm liên luỵ tới tiên sinh. Một khi tiên sinh đã tha thứ cho Qua Đông vậy Qua Đông xin cáo từ. Sau một thời gian nữa Qua Đông sẽ tới thăm tiên sinh".
Đỗ Văn Hạo cũng không giữ hắn lại: "Thôi được rồi. Các ngươi đi chuyến này cũng rất nguy hiểm, ta không dám giữ các ngươi lại. Hãy chờ thêm một thời gian nữa cũng không muộn".
Phó Qua Đông đứng dậy chắp tay nói: "Tiên sinh, Đại phu nhân đã khôi phục lại sức khoẻ chưa?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tốt lắm rồi. Ta vốn định cho nàng uống thuốc giải của các ngươi nhưng ai ngờ khi ta mang thuốc giải về thì nàng đã bình phục khá tốt vì vậy thuốc giải hôm đó vẫn chưa uống".
Phó Qua Đông kinh ngạc hỏi: "Tiên sinh đã chữa khỏi bệnh của Đại phu nhân sao?'
Đỗ Văn Hạo cười gật đầu.
Hán tử râu quai nón nói: "Rốt cuộc tiên sinh đúng là danh bất hư truyền. Cho tới tận bây giờ những người bị Bạch Y Xã hạ độc không ai chữa khỏi, sao tiên sinh có thể chữa khỏi vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười không trả lời.
Minh Sâm nói: "Tiên sinh là một đại phu, đương nhiên có bản lãnh xem bệnh. Còn về phần làm thế nào chữa khỏi bệnh cho Đại phu nhân thì không cần nói. Các ngươi hãy nên quay về đi thôi. Một khi trời sáng thì sẽ rất bất tiện'.
Phó Qua Đông nói: "Vậy cũng tốt. Phó Qua Đông xin từ biệt tiên sinh, tiên sinh hãy bảo trọng" Nói xong hắn khom người thi lễ với Đỗ Văn Hạo rồi mới dẫn theo người của mình nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Minh Sâm nói: "Lão gia, tại sao người lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười hỏi: "Vậy ngươi cho rằng phải đối xử như thế nào?"
Minh Sâm nói: "Tiểu nhân nào dám có ý nghĩ gì. Tiểu nhân chỉ cám thấy lão gia quá tốt bụng".
Đỗ Văn Hạo cười, vỗ vỗ bả vai Minh Sâm nói: "Tha được người nào thì cứ nên tha, ngươi thấy đúng không?"
Minh Sâm cười không nói câu nào.
Hai ngwoif đi vào trong sơn trang, Đỗ Văn Hạo đứng lại nói: "Gần đây trong nhà đột nhiên xảy ra rất nhiều chuyện. Thạch Đầu không có ở đây, ngươi vất vả quá".
Minh Sâm nói: "Lão gia cứ yên tâm. Nhị phu nhân là người rất tài giỏi. Tiểu nhân chỉ là người trợ giúp một tay mà thôi".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Ta biết gần đây ngươi có chuyện ở bên ngoài. Ngươi không cần cứ ở nhà, ngươi cứ đi làm chuyện mình cần làm".
Minh Sâm do dự một lát rồi nói: "Hình như lão gia chuyện gì cũng biết nhưng tại sao lão gia không hỏi tiểu nhân?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không hỏi trừ phi ngươi cùng Thạch Đầu chủ động tới nói cho ta biết".
Minh Sâm nói: "Vậy tiểu nhân sẽ chờ Thạch quản gia quay về rồi Thạch quản gia sẽ nói cho lão gia biết'.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cũng được, thôi ngươi hãy mau đi làm việc của người đi nhưng ngươi phải chú ý an toàn".
Minh Sâm cảm kích, gật đầu. Hắn khom người lui ra ngoài.
Năm ngày sau.
Ngày hôm đó như thường lệ Đỗ Văn Hạo mang theo Mộ Dung Ngọc Lan và Lâm Thanh Đại tới Ngũ Vị đường. Cả buổi sáng hôm đó hắn bận rộn xem bệnh cho người bệnh ở trên lầu. Mộ Dung Ngọc Lan vẫn kiên trì châm cứu cho Trương lão tam sau đó lại cho dùng thuốc Đỗ Văn Hạo đã kê. Một đợt điều trị sắp qua đi, Trương lão tam chuẩn bị bình phục hẳn.
Ngay khi Đỗ Văn Hạo đang bận bịu dặn dò Trương lão tam và vợ ông ta về các việc cần thiết thì Khờ Đầu vào báo là có người tìm hắn.
Danh sách chương