Đỗ Văn Hạo lại càng hoảng sợ, cuống quýt khoát tay: “Không được! Cái này..., ha ha, tự ta tắm là được rồi!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Anh Tử cong lên: “Sao vậy? Chê chân tay ta vụng về tắm rửa không tốt ư?”
“Không không, ta không có ý đó.” Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đêm đó từng nhìn trộm thân thể xuân xanh của Anh Tử, cái lưng gầy mảnh khảnh, kiều đồn tròn trịa, lại tưởng tượng thêm nếu Anh Tử giúp tắm rửa đến lúc đó cả người ướt sũng dáng vẻ lả lướt long lanh, dùng cánh tay bắp sen mềm mại trắng noãn giúp mình kì cọ lên tấm lưng trần, chỉ sợ bản thân sẽ phạm tội tại chỗ. Mặt đỏ lên vội vàng từ chối.
Anh Tử trừng mắt nhìn, nói: “Mặc kệ tiên sinh có ý gì, dù sao ý của phu nhân chúng ta là như vậy!”
“Gì... có ý gì?”
“Bảo ta hầu hạ ngài tắm rửa đấy! Ngài là nhị chưởng quỹ, ta là nha hoàn Ngũ Vị Đường, cũng chính là nha hoàn của ngài, nào có nha hoàn nào lười nhác để cho chủ nhân mình tự tắm rửa? Chuyện này truyền ra ngoài người ta sẽ nói Anh Tử không biết phép tắc. Hơn nữa hôm nay phu nhân chúng ta đặc biệt cao hứng, để cho ta hầu hạ tiên sinh.”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân các ngươi cao hứng vì cái gì?”
“Hôm nay người nhà của người bị bệnh cuồng kia, trực tiếp tìm đến ngài xem bệnh, mặc dù thần y ở sau người, cũng đã nhường cho thần y xem xét, nhưng người ta không chịu vẫn tìm đến ngài. Hì hì, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy kể từ khi Ngũ Vị Đường chúng ta thành lập. Tất nhiên là phu nhân cao hứng rồi!”
Hiểu chuyện tình như vậy, Đỗ Văn Hạo cũng rất cao hứng: “Đúng thế, điều này chứng minh người bệnh đã bắt đầu thừa nhận Ngũ Vị Đường chúng ta rồi.”
“Là công nhận y thuật của tiên sinh ngài đã vượt qua thần y rồi! Hi hi, tiên sinh lao khổ công cao (1), mệt mỏi cả một ngày, hiển nhiên cần nghỉ ngơi cho tốt, về sau ngài cũng đừng khách sáo với Anh Tử như vậy, ngài là đại ân nhân, ngài xem này, cả ngày đã vất vả như vậy! Người khác không đau lòng nhưng Anh Tử lại vì ngài mà đau lòng đó! Giúp ngài tắm rửa xong, Anh Tử lại giúp ngài xoa bóp một lúc, để cho ngài thoải mái thư giãn đến hừng đông, ngày mai tinh thần lên tới mức cao nhất để mà khám bệnh cho người ta, đúng không nào!”
Anh Tử vừa nói vừa giúp Đỗ Văn Hạo cởi áo bào. Đột nhiên ‘xoạch’ một tiếng. Từ trong người Đỗ Văn Hạo rơi ra một món đồ. Anh Tử cúi đầu xem xét. Chính là một trúc cầu bọc trong khăn tay màu phấn hồng thạch lựu. “A” một tiếng. Nhặt lên, nói: “Tiên sinh. Người nào tặng cho ngài vậy?”
“Không có ai tặng!” Đỗ Văn Hạo không biết tại sao. Có loại cảm giác có tật giật mình: “Ta... ta mua ở cửa hàng thêu ngoài phố.”
Anh Tử bộ dạng kỳ quái nhìn hắn. Cười hì hì: “Có đúng vậy không? Tại sao ta thấy mặt trên khăn tay hình như có thêu chữ nổi. À! Hình như là cái gì mà tú... tú gì mà người. Còn có mùi thơm nữa. Tú cầu bán ở ngoài sẽ không có mùi thơm mà?”
“Không phải đâu! Ngươi đừng đoán mò!”
“Vậy thì cho ta nhìn thêm một lần nữa!” Anh Tử đưa tay muốn cướp lại khăn tay. Đỗ Văn Hạo vội vàng giấu đi chạy đến bên giường. Nhét xuống dưới gối: “Ngươi không được xem trộm nha!”
“Xem ngài cấp bách kìa! Hì hì. Đùa người thôi mà. Ta là một tiểu nha đầu. Đâu có thể đoạt đồ vật của chủ nhân xem đây? Ta giúp ngài cởi áo!”
Anh Tử phân trần nói, sau đó giúp Đỗ Văn Hạo cởi y bào. Động tác của nàng hết sức nhanh nhẹn, Đỗ Văn Hạo cũng không dám cự tuyệt nữa, người thời xưa y bào tương đối rộng, hai ba giây đã bị Anh Tử lột sạch trơn, Đỗ Văn Hạo không thể làm gì khác là quay thân che nơi riêng tư lại rồi vội vàng tiến vào thùng tắm lớn, ngồi xổm xuống để cho nước ngập tới cằm, làm cho Anh Tử khanh khách cười duyên: “Tiên sinh còn sợ xấu hổ ư? Anh Tử là nha hoàn của ngài, cũng chính là người của ngài, có gì mà xấu hổ?”
Anh Tử thoát y phục chỉ mặc một chiếc áo lót màu hồng nhạt, đem ghế tròn ngồi ở phía sau Đỗ Văn Hạo bắt đầu gội đầu cho hắn.
Tay Anh Tử rất ôn nhu, vừa tẩy rửa vừa giúp hắn xoa bóp: “Tóc của tiên sinh sao lại ngắn như vậy?”
“À, trước khi tới Ngũ Vị Đường, khi ta hành y, không phải là đã bị đạo phỉ cướp đường sao, chúng không chỉ đoạt đi bọc hành lý của ta, mà còn... còn đùa giỡn cắt hết tóc ta, nói dường như ta rất thích hợp xuất gia làm hoà thượng, ôi! Thật là xui xẻo mà!”
Anh Tử nói: “Thật là, những tên cường đạo sát nhân này một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng!”
Bọn họ vừa nói chuyện, tiểu hổ trong ổ chó bị đánh thức từ trong ổ nhô đầu ra, nhìn xung quanh một hồi, thân thể nhảy lên phi ra ngoài, tiểu hổ vừa chạy tới bên thùng gỗ nghiêng cái đầu nhỏ bé có lông mềm mại nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo đưa hai bàn tay ra ngoài thùng vỗ vỗ: “Đến đây! Tiểu Khả!”
Tiểu hổ chạy tới, đầu tiên vươn một chân trước cào cào lên bàn tay Đỗ Văn Hạo, sau đó mới đưa cả hai chân trước lên tay hắn, hai chân đạp mạnh nhảy lên lòng bàn tay Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận nâng hai bên sườn tiểu hổ: “Ôi, bẩn quá! Ha ha chúng ta cùng nhau tắm nhá!”
Vừa nói vừa đem tiểu hổ từ từ thả vào trong nước, tiểu hổ sợ tới mức bốn chân đạp loạn kêu ngao ngao, Đỗ Văn Hạo vội vàng dừng lại, trước tiên để cho nó thích ứng với độ nóng của thùng nước, chờ phản kháng của nó chậm lại một ít, lúc này mới chậm rãi thả vào trong nước. Thật ra hổ không sợ nước cho nên chỉ chốc lát tiểu hổ đã thích ứng với nước, cuối cùng ngâm toàn bộ thân thể trong nước chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đầy nhung mao.
Anh Tử giúp Đỗ Văn Hạo tắm rửa, Đỗ Văn Hạo giúp tiểu hổ tẩy rửa, mỗi người một việc đều sung sướng hưởng thụ.
Đỗ Văn Hạo vừa tắm rửa cho tiểu hổ, vừa hỏi Anh Tử: “Được rồi, tại sao ngươi lại làm nha hoàn. Có thể nói cho ta nghe chứ?”
“Có gì mà không thể nói, khi ta còn bé trong nhà rất nghèo, huynh đệ tỷ muội lại nhiều không đủ ăn, nhớ lại ngày đó, quê hương đại hạn, lúa gạo mất mùa, người ăn thịt người! Vì để có đường sống, cha mẹ ta đem ta đi bán đấu giá, vừa vặn gặp phu nhân, khi đó còn là tiểu thư, nàng đi ngang qua thấy ta thông minh lanh lợi, cầu khẩn lão gia cùng lão thái thái mua ta về, cũng là may mắn của ta. Về sau này ta vẫn hầu hạ tiểu thư, sau lại làm hồi môn nha hoàn gả ra ngoài, tiếp theo cùng phu nhân bị đuổi ra, đến nơi đây mở hiệu thuốc này. Nếu lúc đó phu nhân không mua ta, ta cũng không biết sẽ thế nào nữa, có lẽ đã chết đói ở ven đường rồi...”
Đỗ Văn Hạo nghe nàng nói xong rất thương cảm, từ trong nước vươn tay ra, vỗ vỗ lên lưng tay nàng: “Chúng ta đều là những người lưu lạc nơi xa a!”
Anh Tử ‘ừ’ một tiếng tiếp tục giúp hắn chà xát lưng, hai người nhất thời không nói chuyện nữa.
Tẩy rửa xong thân trên, Anh Tử bảo hắn ngồi ở bên thùng để giúp hắn tắm rửa thân dưới. Đỗ Văn Hạo hai tay nâng tiểu hổ lên, nếu ngồi xuống, phía dưới toàn bộ có thể lộ ra ngoài, cũng may mắn đã tắm rửa xong cho tiểu hổ, liền đem tiểu hổ đặt ở phần đất ngoài thùng, sau đó hai tay dùng khăn lông khoát lên hông, ngồi ở bên thùng. Anh Tử giúp hắn tẩy sạch bắp đùi muốn tẩy rửa nơi đó kéo cái khăn lông ra, Đỗ Văn Hạo bất ngờ không có phòng bị, hoảng hốt dùng hai tay che giữa háng. Động tác này có chút buồn cười làm cho Anh Tử cười ngặt ngẽo.
Đây là điều kỳ quái Đỗ Văn Hạo hiếm gặp, thiếp thân nữ tỳ thời cổ đại đều là kiêm hầu phòng nha hoàn, cũng tức là phải bồi tiếp giấc ngủ cho chủ nhân. Ngay cả lên giường cũng không tính là gì càng huống chi việc tắm rửa này. Anh Tử mặc dù chính là thị nữ của Lâm Thanh Đại, nhưng Lâm Thanh Đại đã nói rõ nàng cũng là thị nữ của nhị chưởng quỷ Đỗ Văn Hạo, cho nên dù Đỗ Văn Hạo muốn Anh Tử hầu hạ giấc ngủ Anh Tử cũng sẽ không có ý kiến. Cho nên động tác xấu hổ này của Đỗ Văn Hạo làm cho Anh Tử cười lên khanh khách. Nhưng mà dù sao cũng là nữ hài tử, nàng cũng có chút xấu hổ liền không giúp hắn kỳ cọ chỗ kia nữa, chỉ bảo hắn đứng dậy, ôn nhu giúp hắn dùng nước ấm dội lên thân thể cọ rửa sạch sẽ.
Đỗ Văn Hạo toàn thân nóng bừng, một cô gái mặc tiết y đứng ở trước mặt, cảm giác được ngón tay chỉ đất ngo ngoe muốn loạn động, thật sự là khó chịu nổi, đầu lắc qua lắc lại mấy lần, tìm một câu chuyện để phân tâm sự chú ý: “Hôm nay nhiều bệnh nhân tới như vậy, trong đường chúng ta chứa không hết, nếu tiếp tục tới nữa là phải ở trong sân rồi.”
Anh Tử một bên giúp hắn tưới nước kỳ cọ, một bên đáp: “Đúng vậy, ban đêm phu nhân cũng nói như thế, nói chuyện tiên sinh có phương pháp giải phẫu chữa thương của Hoa Đà đã truyền ra ngoài, lập tức sẽ có rất nhiều người bệnh tới tìm ngài trị thương. Mà loại thương thế này lại phải lưu lại mà điều trị, phải nhanh chóng tìm ra biện pháp đối phó.”
“Phu nhân các ngươi đã nghĩ được biện pháp rồi sao?”
“Ừ! Phu nhân nói, muốn mua nhà của mấy hộ gia đình gần đây, sửa chửa lại thành phòng bệnh. Lần trước nhà Vũ Cầm tỷ đã hùn vốn một ngàn lượng bạc, lắp đặt thiết bị mới hơn hai mươi lượng tiền cũng đã đủ dùng.”
“Ha ha! Đó là một ý kiến hay! Phen này mở một bệnh viện ngoại khoa! Tuyệt đối đặc sắc! Các hiệu thuốc khác không có, sinh ý nhất định rất tốt.”
“Bệnh viện?” Cặp mắt đen láy của Anh Tử chớp chớp: “Cái gì là bệnh viện vậy? Là Thái Y Viện sao?”
Ở thời cổ đại không có cơ cấu bệnh viện như thời hiện đại, lúc xem bệnh đều là tới hiệu thuốc hoặc là tìm đại phu xuất chẩn (2). Trị liệu tại hiệu thuốc hoặc là trị liệu trong nhà, không có tập trung nằm viện trị liệu. Sau này Bắc Tống tại các đường xá thiết lập An Tể Phường tiếp nhận những bệnh nhân nghèo để cho thầy thuốc chiếu cố, khá giống như viện dưỡng lão, cũng không phải thật sự là bệnh viện. Cho nên Anh Tử không biết bệnh viện là gì, chỉ biết trong hoàng cung có một Thái Y Viện, tưởng là cái này. Thái Y Viện thật ra là một cơ cấu quản lý nội bộ, hoàng thân quốc thích sinh bệnh cũng là thái y phải đến tận nhà chẩn bệnh, mà không phải tập trung trị liệu ở Thái Y Viện, cho nên Thái Y Viện cũng không có ý nghĩa như bệnh viện ở hiện đại.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: “Đơn giản mà nói, bệnh viện là một nơi chuyên môn dùng để chẩn trị cho người bệnh, có rất nhiều giường nằm, những bệnh nhân mắc bệnh nặng hoặc là bệnh cấp tính đều tập trung tại hiệu thuốc để quan sát bệnh tình, để kịp thời cứu chữa và tùy chứng bệnh mà bốc thuốc. Sau khi chữa khỏi bệnh thì có thể xuất viện. Chúng ta có thể thu vào viện phí, phí ăn uống và các phí dụng khác v.v. Đương nhiên là đối với người có tiền thôi, còn đối với dân chúng nghèo khổ chúng ta vẫn miễn phí chữa bệnh từ thiện như cũ.”
Anh Tử nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, tiên sinh có thần kỹ phẫu thuật chữa thương, bệnh nhân lưu lại để xem bệnh nhất định rất nhiều, không chỉ trong phương diện cứu chữa, mà hiệu thuốc chúng ta còn có thể bán thuốc, vừa có những thu nhập khác, sinh ý nhất định cao hơn!”
“Đúng vậy! Cái này gọi là tính chất tuần hoàn.” Phát hiện từ ngữ này quá hiện đại, nhưng nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để thay thế, liền hắc hắc cười nói: “Tóm lại, chủ ý này của phu nhân các ngươi rất hay! Ta hoàn toàn tán thành! Đi gọi phu nhân tới đây, chúng ta bàn bạc tốt kế hoạch.”
“Được!”
Anh Tử đáp ứng giòn dã sau đó xoay người muốn chạy ra ngoài, Đỗ Văn Hạo vội vàng gọi nàng lại: “Chờ một chút! Trước tiên tắm cho xong rồi hãy gọi nàng, như vầy còn ra thể thống gì nữa, đừng doạ cho phu nhân ngươi sợ.”
“Hì hì.” Anh Tử quay lại tiếp tục giúp Đỗ Văn Hạo dội nước gột rửa thân thể. Sau khi tắm rửa xong, giúp hắn thay vào một thân y bào sạch sẽ, lau khô tóc, đổ nước đi, dọn dẹp sạch sẽ phòng, lúc này mới đi tới phòng bên cạnh tìm Lâm Thanh Đại tới.”
----------------------------------------
(1) Lao khổ công cao: Càng vất vả công lao càng lớn.
(2) Xuất chẩn: Đại phu đến tận nhà khám bệnh.
Cái miệng nhỏ nhắn của Anh Tử cong lên: “Sao vậy? Chê chân tay ta vụng về tắm rửa không tốt ư?”
“Không không, ta không có ý đó.” Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đêm đó từng nhìn trộm thân thể xuân xanh của Anh Tử, cái lưng gầy mảnh khảnh, kiều đồn tròn trịa, lại tưởng tượng thêm nếu Anh Tử giúp tắm rửa đến lúc đó cả người ướt sũng dáng vẻ lả lướt long lanh, dùng cánh tay bắp sen mềm mại trắng noãn giúp mình kì cọ lên tấm lưng trần, chỉ sợ bản thân sẽ phạm tội tại chỗ. Mặt đỏ lên vội vàng từ chối.
Anh Tử trừng mắt nhìn, nói: “Mặc kệ tiên sinh có ý gì, dù sao ý của phu nhân chúng ta là như vậy!”
“Gì... có ý gì?”
“Bảo ta hầu hạ ngài tắm rửa đấy! Ngài là nhị chưởng quỹ, ta là nha hoàn Ngũ Vị Đường, cũng chính là nha hoàn của ngài, nào có nha hoàn nào lười nhác để cho chủ nhân mình tự tắm rửa? Chuyện này truyền ra ngoài người ta sẽ nói Anh Tử không biết phép tắc. Hơn nữa hôm nay phu nhân chúng ta đặc biệt cao hứng, để cho ta hầu hạ tiên sinh.”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân các ngươi cao hứng vì cái gì?”
“Hôm nay người nhà của người bị bệnh cuồng kia, trực tiếp tìm đến ngài xem bệnh, mặc dù thần y ở sau người, cũng đã nhường cho thần y xem xét, nhưng người ta không chịu vẫn tìm đến ngài. Hì hì, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy kể từ khi Ngũ Vị Đường chúng ta thành lập. Tất nhiên là phu nhân cao hứng rồi!”
Hiểu chuyện tình như vậy, Đỗ Văn Hạo cũng rất cao hứng: “Đúng thế, điều này chứng minh người bệnh đã bắt đầu thừa nhận Ngũ Vị Đường chúng ta rồi.”
“Là công nhận y thuật của tiên sinh ngài đã vượt qua thần y rồi! Hi hi, tiên sinh lao khổ công cao (1), mệt mỏi cả một ngày, hiển nhiên cần nghỉ ngơi cho tốt, về sau ngài cũng đừng khách sáo với Anh Tử như vậy, ngài là đại ân nhân, ngài xem này, cả ngày đã vất vả như vậy! Người khác không đau lòng nhưng Anh Tử lại vì ngài mà đau lòng đó! Giúp ngài tắm rửa xong, Anh Tử lại giúp ngài xoa bóp một lúc, để cho ngài thoải mái thư giãn đến hừng đông, ngày mai tinh thần lên tới mức cao nhất để mà khám bệnh cho người ta, đúng không nào!”
Anh Tử vừa nói vừa giúp Đỗ Văn Hạo cởi áo bào. Đột nhiên ‘xoạch’ một tiếng. Từ trong người Đỗ Văn Hạo rơi ra một món đồ. Anh Tử cúi đầu xem xét. Chính là một trúc cầu bọc trong khăn tay màu phấn hồng thạch lựu. “A” một tiếng. Nhặt lên, nói: “Tiên sinh. Người nào tặng cho ngài vậy?”
“Không có ai tặng!” Đỗ Văn Hạo không biết tại sao. Có loại cảm giác có tật giật mình: “Ta... ta mua ở cửa hàng thêu ngoài phố.”
Anh Tử bộ dạng kỳ quái nhìn hắn. Cười hì hì: “Có đúng vậy không? Tại sao ta thấy mặt trên khăn tay hình như có thêu chữ nổi. À! Hình như là cái gì mà tú... tú gì mà người. Còn có mùi thơm nữa. Tú cầu bán ở ngoài sẽ không có mùi thơm mà?”
“Không phải đâu! Ngươi đừng đoán mò!”
“Vậy thì cho ta nhìn thêm một lần nữa!” Anh Tử đưa tay muốn cướp lại khăn tay. Đỗ Văn Hạo vội vàng giấu đi chạy đến bên giường. Nhét xuống dưới gối: “Ngươi không được xem trộm nha!”
“Xem ngài cấp bách kìa! Hì hì. Đùa người thôi mà. Ta là một tiểu nha đầu. Đâu có thể đoạt đồ vật của chủ nhân xem đây? Ta giúp ngài cởi áo!”
Anh Tử phân trần nói, sau đó giúp Đỗ Văn Hạo cởi y bào. Động tác của nàng hết sức nhanh nhẹn, Đỗ Văn Hạo cũng không dám cự tuyệt nữa, người thời xưa y bào tương đối rộng, hai ba giây đã bị Anh Tử lột sạch trơn, Đỗ Văn Hạo không thể làm gì khác là quay thân che nơi riêng tư lại rồi vội vàng tiến vào thùng tắm lớn, ngồi xổm xuống để cho nước ngập tới cằm, làm cho Anh Tử khanh khách cười duyên: “Tiên sinh còn sợ xấu hổ ư? Anh Tử là nha hoàn của ngài, cũng chính là người của ngài, có gì mà xấu hổ?”
Anh Tử thoát y phục chỉ mặc một chiếc áo lót màu hồng nhạt, đem ghế tròn ngồi ở phía sau Đỗ Văn Hạo bắt đầu gội đầu cho hắn.
Tay Anh Tử rất ôn nhu, vừa tẩy rửa vừa giúp hắn xoa bóp: “Tóc của tiên sinh sao lại ngắn như vậy?”
“À, trước khi tới Ngũ Vị Đường, khi ta hành y, không phải là đã bị đạo phỉ cướp đường sao, chúng không chỉ đoạt đi bọc hành lý của ta, mà còn... còn đùa giỡn cắt hết tóc ta, nói dường như ta rất thích hợp xuất gia làm hoà thượng, ôi! Thật là xui xẻo mà!”
Anh Tử nói: “Thật là, những tên cường đạo sát nhân này một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng!”
Bọn họ vừa nói chuyện, tiểu hổ trong ổ chó bị đánh thức từ trong ổ nhô đầu ra, nhìn xung quanh một hồi, thân thể nhảy lên phi ra ngoài, tiểu hổ vừa chạy tới bên thùng gỗ nghiêng cái đầu nhỏ bé có lông mềm mại nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo đưa hai bàn tay ra ngoài thùng vỗ vỗ: “Đến đây! Tiểu Khả!”
Tiểu hổ chạy tới, đầu tiên vươn một chân trước cào cào lên bàn tay Đỗ Văn Hạo, sau đó mới đưa cả hai chân trước lên tay hắn, hai chân đạp mạnh nhảy lên lòng bàn tay Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận nâng hai bên sườn tiểu hổ: “Ôi, bẩn quá! Ha ha chúng ta cùng nhau tắm nhá!”
Vừa nói vừa đem tiểu hổ từ từ thả vào trong nước, tiểu hổ sợ tới mức bốn chân đạp loạn kêu ngao ngao, Đỗ Văn Hạo vội vàng dừng lại, trước tiên để cho nó thích ứng với độ nóng của thùng nước, chờ phản kháng của nó chậm lại một ít, lúc này mới chậm rãi thả vào trong nước. Thật ra hổ không sợ nước cho nên chỉ chốc lát tiểu hổ đã thích ứng với nước, cuối cùng ngâm toàn bộ thân thể trong nước chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đầy nhung mao.
Anh Tử giúp Đỗ Văn Hạo tắm rửa, Đỗ Văn Hạo giúp tiểu hổ tẩy rửa, mỗi người một việc đều sung sướng hưởng thụ.
Đỗ Văn Hạo vừa tắm rửa cho tiểu hổ, vừa hỏi Anh Tử: “Được rồi, tại sao ngươi lại làm nha hoàn. Có thể nói cho ta nghe chứ?”
“Có gì mà không thể nói, khi ta còn bé trong nhà rất nghèo, huynh đệ tỷ muội lại nhiều không đủ ăn, nhớ lại ngày đó, quê hương đại hạn, lúa gạo mất mùa, người ăn thịt người! Vì để có đường sống, cha mẹ ta đem ta đi bán đấu giá, vừa vặn gặp phu nhân, khi đó còn là tiểu thư, nàng đi ngang qua thấy ta thông minh lanh lợi, cầu khẩn lão gia cùng lão thái thái mua ta về, cũng là may mắn của ta. Về sau này ta vẫn hầu hạ tiểu thư, sau lại làm hồi môn nha hoàn gả ra ngoài, tiếp theo cùng phu nhân bị đuổi ra, đến nơi đây mở hiệu thuốc này. Nếu lúc đó phu nhân không mua ta, ta cũng không biết sẽ thế nào nữa, có lẽ đã chết đói ở ven đường rồi...”
Đỗ Văn Hạo nghe nàng nói xong rất thương cảm, từ trong nước vươn tay ra, vỗ vỗ lên lưng tay nàng: “Chúng ta đều là những người lưu lạc nơi xa a!”
Anh Tử ‘ừ’ một tiếng tiếp tục giúp hắn chà xát lưng, hai người nhất thời không nói chuyện nữa.
Tẩy rửa xong thân trên, Anh Tử bảo hắn ngồi ở bên thùng để giúp hắn tắm rửa thân dưới. Đỗ Văn Hạo hai tay nâng tiểu hổ lên, nếu ngồi xuống, phía dưới toàn bộ có thể lộ ra ngoài, cũng may mắn đã tắm rửa xong cho tiểu hổ, liền đem tiểu hổ đặt ở phần đất ngoài thùng, sau đó hai tay dùng khăn lông khoát lên hông, ngồi ở bên thùng. Anh Tử giúp hắn tẩy sạch bắp đùi muốn tẩy rửa nơi đó kéo cái khăn lông ra, Đỗ Văn Hạo bất ngờ không có phòng bị, hoảng hốt dùng hai tay che giữa háng. Động tác này có chút buồn cười làm cho Anh Tử cười ngặt ngẽo.
Đây là điều kỳ quái Đỗ Văn Hạo hiếm gặp, thiếp thân nữ tỳ thời cổ đại đều là kiêm hầu phòng nha hoàn, cũng tức là phải bồi tiếp giấc ngủ cho chủ nhân. Ngay cả lên giường cũng không tính là gì càng huống chi việc tắm rửa này. Anh Tử mặc dù chính là thị nữ của Lâm Thanh Đại, nhưng Lâm Thanh Đại đã nói rõ nàng cũng là thị nữ của nhị chưởng quỷ Đỗ Văn Hạo, cho nên dù Đỗ Văn Hạo muốn Anh Tử hầu hạ giấc ngủ Anh Tử cũng sẽ không có ý kiến. Cho nên động tác xấu hổ này của Đỗ Văn Hạo làm cho Anh Tử cười lên khanh khách. Nhưng mà dù sao cũng là nữ hài tử, nàng cũng có chút xấu hổ liền không giúp hắn kỳ cọ chỗ kia nữa, chỉ bảo hắn đứng dậy, ôn nhu giúp hắn dùng nước ấm dội lên thân thể cọ rửa sạch sẽ.
Đỗ Văn Hạo toàn thân nóng bừng, một cô gái mặc tiết y đứng ở trước mặt, cảm giác được ngón tay chỉ đất ngo ngoe muốn loạn động, thật sự là khó chịu nổi, đầu lắc qua lắc lại mấy lần, tìm một câu chuyện để phân tâm sự chú ý: “Hôm nay nhiều bệnh nhân tới như vậy, trong đường chúng ta chứa không hết, nếu tiếp tục tới nữa là phải ở trong sân rồi.”
Anh Tử một bên giúp hắn tưới nước kỳ cọ, một bên đáp: “Đúng vậy, ban đêm phu nhân cũng nói như thế, nói chuyện tiên sinh có phương pháp giải phẫu chữa thương của Hoa Đà đã truyền ra ngoài, lập tức sẽ có rất nhiều người bệnh tới tìm ngài trị thương. Mà loại thương thế này lại phải lưu lại mà điều trị, phải nhanh chóng tìm ra biện pháp đối phó.”
“Phu nhân các ngươi đã nghĩ được biện pháp rồi sao?”
“Ừ! Phu nhân nói, muốn mua nhà của mấy hộ gia đình gần đây, sửa chửa lại thành phòng bệnh. Lần trước nhà Vũ Cầm tỷ đã hùn vốn một ngàn lượng bạc, lắp đặt thiết bị mới hơn hai mươi lượng tiền cũng đã đủ dùng.”
“Ha ha! Đó là một ý kiến hay! Phen này mở một bệnh viện ngoại khoa! Tuyệt đối đặc sắc! Các hiệu thuốc khác không có, sinh ý nhất định rất tốt.”
“Bệnh viện?” Cặp mắt đen láy của Anh Tử chớp chớp: “Cái gì là bệnh viện vậy? Là Thái Y Viện sao?”
Ở thời cổ đại không có cơ cấu bệnh viện như thời hiện đại, lúc xem bệnh đều là tới hiệu thuốc hoặc là tìm đại phu xuất chẩn (2). Trị liệu tại hiệu thuốc hoặc là trị liệu trong nhà, không có tập trung nằm viện trị liệu. Sau này Bắc Tống tại các đường xá thiết lập An Tể Phường tiếp nhận những bệnh nhân nghèo để cho thầy thuốc chiếu cố, khá giống như viện dưỡng lão, cũng không phải thật sự là bệnh viện. Cho nên Anh Tử không biết bệnh viện là gì, chỉ biết trong hoàng cung có một Thái Y Viện, tưởng là cái này. Thái Y Viện thật ra là một cơ cấu quản lý nội bộ, hoàng thân quốc thích sinh bệnh cũng là thái y phải đến tận nhà chẩn bệnh, mà không phải tập trung trị liệu ở Thái Y Viện, cho nên Thái Y Viện cũng không có ý nghĩa như bệnh viện ở hiện đại.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: “Đơn giản mà nói, bệnh viện là một nơi chuyên môn dùng để chẩn trị cho người bệnh, có rất nhiều giường nằm, những bệnh nhân mắc bệnh nặng hoặc là bệnh cấp tính đều tập trung tại hiệu thuốc để quan sát bệnh tình, để kịp thời cứu chữa và tùy chứng bệnh mà bốc thuốc. Sau khi chữa khỏi bệnh thì có thể xuất viện. Chúng ta có thể thu vào viện phí, phí ăn uống và các phí dụng khác v.v. Đương nhiên là đối với người có tiền thôi, còn đối với dân chúng nghèo khổ chúng ta vẫn miễn phí chữa bệnh từ thiện như cũ.”
Anh Tử nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, tiên sinh có thần kỹ phẫu thuật chữa thương, bệnh nhân lưu lại để xem bệnh nhất định rất nhiều, không chỉ trong phương diện cứu chữa, mà hiệu thuốc chúng ta còn có thể bán thuốc, vừa có những thu nhập khác, sinh ý nhất định cao hơn!”
“Đúng vậy! Cái này gọi là tính chất tuần hoàn.” Phát hiện từ ngữ này quá hiện đại, nhưng nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để thay thế, liền hắc hắc cười nói: “Tóm lại, chủ ý này của phu nhân các ngươi rất hay! Ta hoàn toàn tán thành! Đi gọi phu nhân tới đây, chúng ta bàn bạc tốt kế hoạch.”
“Được!”
Anh Tử đáp ứng giòn dã sau đó xoay người muốn chạy ra ngoài, Đỗ Văn Hạo vội vàng gọi nàng lại: “Chờ một chút! Trước tiên tắm cho xong rồi hãy gọi nàng, như vầy còn ra thể thống gì nữa, đừng doạ cho phu nhân ngươi sợ.”
“Hì hì.” Anh Tử quay lại tiếp tục giúp Đỗ Văn Hạo dội nước gột rửa thân thể. Sau khi tắm rửa xong, giúp hắn thay vào một thân y bào sạch sẽ, lau khô tóc, đổ nước đi, dọn dẹp sạch sẽ phòng, lúc này mới đi tới phòng bên cạnh tìm Lâm Thanh Đại tới.”
----------------------------------------
(1) Lao khổ công cao: Càng vất vả công lao càng lớn.
(2) Xuất chẩn: Đại phu đến tận nhà khám bệnh.
Danh sách chương