Đầu quá nóng, Văn Hạo giơ tay sờ lên, mò được lá trà đầy trong lòng bàn tay, khó trách, hóa ra là bị dội nước trà.

Cậu cầm lá trà trong lòng bàn tay vất xuống đất, lau mặt, ngẩng đầu nhìn về phía hai bên tranh chấp.

Theo Văn Hạo tỉnh lại, người tranh chấp đều yên tĩnh xuống, từng cặp mắt dừng trên mặt cậu mà Văn Hạo mất tự nhiên nhìn thấy người đầu tiên vẫn là Cung Trình… Cùng với người dính sát một chỗ với hắn, Tôn Phi.

Tôn Phi là một cậu nhóc thích vận động, thẳng thắn, thích cười, khỏe khoắn, hơn nữa anh tuấn, khiến người ta nghĩ đến ánh mặt trời, nụ cười của hắn có thể sưởi ấm kẻ lạnh lùng như Cung Trình. Hơn nữa rất có hứng thú là, Cung Trình đối với Tôn Phi ôn nhu mà cậu chưa bao giờ được thấy, cúi đầu nói chuyện, bộ dạng nghiêm túc lắng nghe lời đối phương nói, trên khóe miệng ẩn ý cười cùng với động tác yêu thương khắp chốn như một vương tử hoàn mỹ.

Tôn Phi chiếm được vương tử là Cung Trình, mà đến lượt mình từ khi bắt đầu quen biết lại là một ma vương.

Văn Hạo âm thầm thở dài, đây chính là khác biệt, sự thật lần lượt bày ra trước mắt, Văn Hạo đã từng cảm thấy bản thân khác biệt nhưng nếu sự khác biệt này mang tới thống khổ và thương tổn, thì ai cần sự khác biệt này chứ? Thân cận và lý giải, không phải tùy hứng lấy làm lý do làm bậy.

Cậu đứng lên, vẻ mặt nhàn nhạt nói với Vương Tử Hồng: “Anh Hồng, chuyện hôm nay quá phận rồi, em nói lại lần cuối, chuyện anh và Cung thiếu đừng kéo em vào, em và hắn sớm không thể nào.”

“Còn có…”

Văn Hạo vươn tay cầm tách trà lên, nước trà xanh nhạt ở giữa không trung vẽ một đường parabol tuyệt đẹp dội thẳng vào mặt Cung Trình.

“Nóng!” Cung Trình bị dội thẳng, nước sôi nóng dội trên mặt, không nhịn được mà lùi lại mấy bước, dáng vẻ chật vật.

Vương Tử Hồng: “…”

Thi Dương và Khổng Hạo Nhiên: “…”

Tôn Phi sửng sốt nửa giây, đột nhiên quát to một tiếng, vội vội vàng vàng cởi áo giúp Cung Trình lau mặt, tức giận giải thích: “Anh Hạo, anh làm gì vậy! Nước không phải anh ấy dội! Là em không cẩn thận làm đổ! Anh quá đáng rồi đó!”

Văn Hạo chớp mắt một cái, tiêu cự hỗn loạn nhìn Cung Trình, khẽ cười nói: “Xin lỗi, vừa tỉnh thấy nước trà đổ lên, thói quen tự nhiên, ngược lại bạn trai cậu gây chuyện, tôi cũng không xin lỗi.”

Nói xong, cậu cầm tách trà trong tay uống hết phần nước dư lại, cuống họng khô khan trở nên khá hơn nhiều nhưng tiếc là rượu vào quá nồng, cậu nhẹ nện một cái lên đầu, nói: “Tôi đi nhà vệ sinh, đợi lát nữa thì về trước, mấy người thích nháo thì nháo đi, hẹn gặp lại.”

Chậm rãi đi qua từ giữa hai bên đối lập, Văn Hạo dùng khí lực rất lớn mới khống chế để mình không lảo đảo thân thể. Đến nhà vệ sinh thì tìm cái bồn cầu nôn một trận rồi gội đầu, rửa mặt, một thân ướt nhẹp đi ra ngoài cửa.

Nhân viên phục vụ đứng bên ngoài, trên tay cầm khăn mặt khô cùng một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, không hổ là hội sở cao cấp, khăn mặt và sơmi đều là miễn phí.

Dùng khăn mặt xoa xoa tóc, đổi sơmi, cảm giác thư thái không ít, nhân viên phục vụ tri kỷ hỏi một câu: “Chúng tôi gọi xe cho ngài, ngài có thể trực tiếp lên xe.”

Văn Hạo gật đầu một cái, loại phục vụ tri kỷ này phải là người có tiền mới có thể hưởng thụ.

Đến tận khi rời đi vẫn không nhìn thấy Vương Tử Hồng và đám người Cung Trình cũng không biết về sau giải quyết ra sao, nhưng cậu không hứng biết. Vừa nghĩ tới việc Vương Tử Hồng lấy mình để kích thích Cung Trình, mà Cung Trình đánh trả bằng cách coi cậu như rác thải, Văn Hạo mất hết khẩu vị, chỉ mong đời này đừng gặp lại đám người kia.

Được nhân viên phục vụ hộ tống ra cửa, khi nhìn thấy Tôn Phi đứng bên ven đường, Văn Hạo thở dài một tiếng, người này cậu cũng ếu muốn gặp.

“Anh Hạo.” Tôn Phi chào đón, sắc mặt lo lắng nói: “Thật xin lỗi, mới vừa nãy hỗn loạn nên em sợ em không nói rõ, nước là em vô tình làm đổ. Vương Tử Hồng vừa đến thì đưa tách trà cho Cung Trình, Cung Trình lại đưa cho em, anh tỉnh lại trước lúc bọn họ xảy ra tranh chấp, tách trà em cầm bị Cung Trình đụng, không cẩn thận hất lên người anh…”

Văn Hạo nặn nặn sống mũi, gật đầu: “Không sao, nói tới nói lui đều là hai người đổ lên, nước rất nóng.”

“…” Tôn Phi nhíu mày, nhìn ra là biết hắn cũng không thật sự muốn nói chuyện và xin lỗi Văn Hạo nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà nhịn xuống: “Anh Hạo, bọn em vô ý quấy rối cuộc sống của anh nhưng cách làm Vương Tử Hồng cũng quá ngây thơ, Cung Trình đến cùng đã ở bên em hai năm, sao còn có ý với anh chứ, em hi vọng anh đừng để bụng. Còn có, cẩn thận Vương Tử Hồng một chút, hắn ta không phải đồ tốt.”

“…” Giờ trong đầu còn mơ hồ, Văn Hạo vẫn dễ dàng nghe ra ngụ ý trong lời Tôn Phi, hơn nữa loại thái độ coi Cung Trình như châu như bảo đúng là khiến người ta cảm thấy nực cười, vì vậy cậu cười chế giễu: “Cũng chỉ có cậu coi hắn ta thành bảo bối, một người tính khí ác liệt, trong ngoài bất nhất mà thôi, yên tâm đi, hắn là của cậu, vĩnh viễn là của cậu.”

“Anh đừng nói vậy, anh ấy, anh ấy không phải…”

Văn Hạo không thèm để ý tới hắn, hơi lung lay đi đến tắc xi bên lề đường, mở cửa xe ghế phụ, eo cong không đủ, đầu “binh” một tiếng đập vào cửa xe, bắn trở về, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Phía sau không xa Tôn Phi sắc mặt nhăn nhó lập tức cố nén cười tỏ vẻ lắng bước nhanh tới, đỡ Văn Hạo: “Anh Hạo, không thì em đưa anh về.”

Văn Hạo bị đụng hôn mê, đau cũng không quá đau nhưng thấy trăm con chim nhảy nhót trên đầu, thấy Tôn Phi nói gì đó, cậu gật đầu một cái, sau đó Tôn Phi dán chặt lên mình ngồi vào tac xi.

Tài xế mang mũ lưỡi trai đen, mắt đeo một cặp kính râm to, quay đầu lại nhìn hai người vài lần, cuối cùng đạp ga.

Xe chậm rãi đi vào đường, Văn Hạo rất không thích cảm giác uống rượu ngồi trên xe, nó khiến cậu say đến phát nôn. Thẳng đến khi mở cửa xe để gió tùy ý ùa vào mới khiến Văn Hạo mơ màng ngủ gục.

Tôn Phi ngồi một bên cách Văn Hạo không xa, thờ ơ nhìn cảnh sắc thay đổi liên tục bên ngoài cửa kính, dần dần, ánh mắt dừng trên cánh tay Văn Hạo, tỉ mỉ tìm kiếm thứ gì đó.

Văn Hạo đang ngủ, cánh tay nhẹ nhàng lay động theo tacxi rơi bên đùi, khi Tôn Phi nhìn thấy trên tay phải Văn Hạo có ba vết sẹo hồng nhạt thì đồng tử đột nhiên co rụt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Tại sao còn vết sẹo!

Vậy mà lưu lại vết sẹo!

Cung Trình, Cung Trình sẽ không nhìn thấy chứ?

Có một chuyện là bí mật lớn nhất trong lòng Tôn Phi, hắn dùng bí mật này đổi lấy cuộc sống như ngày hôm nay nhưng đồng thời cũng là ác mộng lớn nhất đời hắn, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều sống trong khủng hoảng sợ bị bại lộ. Cả ngày lẫn đêm không phân thời gian căng thẳng làm cho thần kinh của hắn căng như dây đàn, chỉ lo ngón tay động nhẹ chạm sẽ đứt rời.

Mà Văn Hạo, lại là ngón tay đó.

Tầm mắt Tôn Phi dời từ cánh tay lên mặt cậu, người ngủ điềm tĩnh khiến người ta ao ước, đường viền gương mặt đẹp đẽ có một loại ấm áp trời sinh, loại khí chất bình tĩnh thong dong là thứ hắn hâm mộ nhất, dù cho hắn cực lực muốn dùng nét cười của mình cảm hoá Cung Trình nhưng mỗi khi nhìn nụ cười ấm áp cách xa mười phần kia, khiêm tốn lễ độ như dòng chảy thâm nhập vào nội tâm, hắn gấp không biết làm sao, lại không thể ra sức.

Thời điểm hắn quen Cung Trình quá muộn, hắn thiếu hụt tuổi ấu thơ và thiếu niên nam nhân ấy, cùng với giai đoạn thời thanh niên. Nhưng mà người trải qua giai đoạn đó là Văn Hạo lại có thể dao động được tâm tình Cung Trình. Đó chính là chỗ ẩn sâu chân chính trong lòng Cung Trình, mà không phải các xác rỗng ôn nhu đa tình như bây giờ.

Đáng tiếc, dù là vậy, hắn cũng không nỡ buông tay. Càng không chiếm được thì càng muốn có, tương lai của Cung Trình đều thuộc về mình mà hắn sớm muộn gì cũng có thể được người kia nhéo mũi gọi một tiếng, đồ ngốc!

Phục hồi tinh thần, Tôn Phi trầm mặt dời tầm mắt từ trên mặt Văn Hạo rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mi tâm nhăn lại: “Bác tài? Bác đi đường nào vậy? Đến ký túc xá Thiên Đàn.”

Tài xế quay đầu lại, kính râm lớn che nửa mặt, chỉ thấy nụ cười lộ răng: “Đường này cũng đến nơi, phía trước có một đường đi xuyên qua, tôi biết một đường nhỏ, tuy hơi xa nhưng tuyệt đối không kẹt xe.”

Tôn Phi không biết rõ đường xá Bắc Kinh, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sớm đưa Văn Hạo đi mới là trọng điểm, tốt nhất đời này đừng xuất hiện trước mặt Cung Trình.

Mỗi một lần, mỗi một lần, khi Văn Hạo xuất hiện, chỗ ẩn sâu bị áp chế trong cái xác Cung Trình đều sẽ rục rà rục rịch. Gần đây đặc biệt rõ ràng, sau khi thấy Vương Tử Hồng nhiệt tình với Văn Hạo, mỗi một lần trò chuyện, Cung Trình sẽ đứng trước mặt hắn và Thi Dương tán gẫu lúc trước bọn họ quen Văn Hạo như thế nào, gì mà một thằng nhóc đen gầy, gì mà sau mỗi bữa cơm chiều bí mật hẹn hò, gì mà căn cứ nhỏ, hắn mắt thấy đáy mắt Cung Trình trồi lên thần sắc hoài niệm, một khắc đó hắn sợ hãi đến cơ hồ muốn rít gào.

Không thể để cho bọn họ gặp mặt lại, không thể!

Tắc xi ra đường ngã tư, sau đó quẹo qua một hẻm nhỏ, hai bên đều là nhà cũ sân vuông nhiều năm, tường cao màu hồng cũng sắp sụp, ở giữa là một đường dài thẳng tắp kéo dài đến cuối tầm mắt.

Qua sân vuông, chính là một tiểu khu cũ kĩ, tiểu khu này không biết đã xây bao năm, thật là có chút quạnh quẽ, đại thụ cao tán cây dày đặc, dưới tán cây rụng một tầng lá dày đặc, một ông cụ chống gậy mang theo một túi hoa quả, dẫm lên lá rụng chậm rãi về nhà.

Còn không đợi Tôn Phi thưởng thức ý nhị cảnh sắc trước mắt, tắc xi dừng ở trước cửa một nhà thoạt nhìn như quầy rượu, cửa cuốn bị kéo một nửa, tài xế xoa bóp hai bả vai, từ cửa cuốn phía dưới chui ra bảy, tám đại hán, dẫn đầu một người kéo cửa lên.

“Mấy người làm gì!?” Tôn Phi bị bạo lực kéo xuống xe, đôi mắt trợn lên tròn xoe.

Mấy người vòng tới bên kia cửa mở, một người giơ tay một người nhấc chân Văn Hạo lên, hai ba bước khiêng vào quán rượu.

“Này làm sao bây giờ?”

Tài xế xuống xe, gỡ xuống kính râm sau lộ ra cặp mắt tam giác ngược, cà lơ phất phơ cười nói: “Mua một tặng hai, trước tiên mang vào, chờ chị Na đến tính sau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện