“Không sao chứ?” Vương Tử Hồng nhìn hướng Văn Hạo rời đi, nhắc nhở Cung Trình, hắn cảm thấy lúc này Cung Trình cần phải đuổi theo giải thích chứ không phải đi phế bỏ Tôn Phi. Có một số người chưa từng bạo lực, biểu diễn sức mạnh quá độ chỉ khiến mọi chuyện đi ngược lại.
Cung Trình liếc mắt nhìn Vương Tử Hồng, khóe mắt còn vương nước, nước mắt chưa hoàn toàn biến mất nhưng khi cúi đầu nhìn về phía Tôn Phi, lại hóa thành Tu La địa ngục, ác ý rõ ràng!
Nếu, có thể giết người, hắn nhất định sẽ giết tên này.
Vì Văn Hạo.
Còn vị mình bị lừa hai năm, buồn nôn như ăn phải đống phân, đời này chưa từng chán ghét ai như vậy.
“Quá nhiều người, chúng ta chuyển sang nơi khác đi.” Khổng Hạo Nhiên kiến nghị.
Cung Trình tỉnh táo một ít, nhìn sâu về phía Tôn Phi, tránh khỏi đối phương, lên xe.
Sau đó Thi Dương theo tới bất đắc dĩ thở dài, nhấc Tôn Phi đang ròng ròng nước mắt nước mũi, lên một con xe khác. Thi Dương biết, từ nay về sau, Cung Trình sẽ không muốn nhìn thấy tên này.
Văn Hạo trở về ký túc xá, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, hình ảnh Cung Trình đập gãy tay Tôn Phi quá mức chấn động và quá tàn nhẫn, làm cho Văn Hạo không thể không liên tưởng đến chính mình, đã từng trải qua… chuyện đáng sợ đó.
Cung Trình, chính là kẻ điên. Khi hắn yêu một người, có thể yêu muốn chết, làm cho đối phương chìm đắm trong ảo giác ngâm trong mật ngọt. Nhưng khi hắn ngoan tuyệt với một người, ngoại trừ giết người, không chuyện gì là hắn không làm. Mà điều đáng sợ nhất chính là hắn có thể ra tay với cả người mình yêu khắc cốt ghi tâm, không hề lưu tình, làm việc đều dựa theo tâm tình của mình, thiếu đi tình cảm cơ bản của con người.
Một người như vậy, bản thân đã từng yêu, từng thương tổn qua, từng yêu, bây giờ quay đâu lại nhìn, có thể đi ra khỏi vũng bùn đó, là chuyện may mắn đễn cỡ nào.
Mở laptop xem một bộ phim điện ảnh, không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đên Cung Trình, chỉ nghĩ thôi đã khiến Văn Hạo cảm thấy khủng bố và buồn nôn.
Một lát sau, Lưu Lãng đi vào: “Đi, đi ăn cơm.”
Lúc này Văn Hạo mới phản ứng được, bụng mình còn đang đói.
Đi vào thang máy cùng Lưu Lãng, Lưu Lãng hỏi: “Vừa nãy làm sao thế? Cậu quen mấy người kia?”
Văn Hạo chần chờ một chút, gật đầu: “Quen. Là Cung Trình đội đấu kiếm và Tôn Phi đội cầu lông.”
“Sao cậu lại ở đó?”
“Đụng trúng.”
“Cung Trình… là tên hôm đó tìm cậu sao? Anh nhớ không nhầm thì hai, ba trước, quan hệ giữa cậu và hắn ta không tệ, hình như thường đến ký túc tìm cậu.”
“Ừ… Cãi nhau có chút mâu thuẫn, sau này không liên lạc thêm.”
“Không liên lạc là tốt, xem cách làm việc hôm nay đi, dẫn cả một đám người bên ngoài vào đánh người, dù là người mới nhưng ác liệt như vậy sợ là người trong cục sẽ không ngồi xem không quản, cậu đừng có mà dính vào!”
“…”Văn Hạo không dám hứa chắc, ai mà biết được lúc đó Cung Trình sẽ nói gì, nhưng xem ra từ đầu đến cuối mình không động thủ, thậm chí còn không động khẩu, chắc sẽ không bị phạt quá nặng.
Xuống lầu dưới, Văn Hạo nhìn về phía chiếc xe Toyota kia, nhưng lần này văn kiện và chìa khóa đều bị lấy đi, cuối cùng chiếc xe cũng bị khóa.
Ăn cơm xong trở về, Văn Hạo hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ đến cùng thì hôm nay xảy ra chuyện gì.
Tôn Phi làm gì chọc phải Cung Trình sao? Hay là vì đưa xe cho mình nên hai người xảy ra tranh chấp? Ban đầu cảm thấy chiếc xe này như củ khoai nóng bỏng tay, nhận lấy chỉ cho rằng Cung Trình sẽ không còn lý do gây sự với mình, bây giờ nhìn lại lại thấy sai… Trả về còn kịp không? Còn có, sao Vương Tử Hồng lại ở cùng bọn họ, đã hòa giải rồi sao? Cũng đúng, chuyện năm đó mình đã giải thích rất rõ ràng, Vương Tử Hồng trở về giới đó cũng là chuyện đương nhiên.
Không, không đúng… Tôn Phi luôn mồm nói xin lỗi, hắn làm chuyện gì chọc giận Cung Trình? Chẳng lẽ là… Bắt cá nhiều tay?
Nghĩ tới đây, Văn Hạo đột nhiên cảm thấy chán nản, Cung Trình và Tôn Phi đánh nhau thì liên quan rắm gì tới cậu, nồi nào vung ấy, đáng đời đi.
Buổi chiều rời giường, đi gõ cửa Diệp Thư Văn đến hồ bơi. Diệp Thư Văn trên danh nghĩa là huấn luyện viên nhưng trông lại thấy một người anh hơn, hai người có thể thi đấu, sau đó hẹn nhau tối đi ăn lẩu, Dtv thích ăn cay đến mức khiến người ta muốn quỳ, nhưng khi ăn xong sẽ hối hận không kịp, nói rằng không thể để Văn Hạo ăn mấy loại thức ăn có lượng chất vô bổ như vậy.
Nhưng, lần sau lại tiếp tục lặp lại như vậy.
Bơi xong trở về, cùng Diệp Thư Văn đi siêu thị mua đồ ăn, bởi vì khoảng cách nhà trọ không xa cho nên không cần ngồi xe, hai người vừa nói chuyện, vừa đi mua đồ trở về.
Ánh mặt trời ngả bóng về tây, đem toàn bộ thế gian nhuộm lên một tầng màu vàng mỏng. Cổng lớn ký túc phía xa xa, bước chân hai người bất giác nhanh thêm mấy phần, nhưng khi đến cổng thì lập tức Văn Hạo thấy Cung Trình đứng bên xe.
Cung Trình cầm điện thoại trong tay tìm kiếm tên Văn Hạo, ngón tay dừng ở nút gọi chần chừ không nhúc nhích, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu một cái thì đối diện với ánh mắt của Văn Hạo.
Thất thố không kịp đề phòng, tay Cung Trình run lên một cái, tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vẫn là con người ấy, vẻ mặt bình tĩnh, nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lưu chuyển như hồ nước có gió xuân thổi qua, sóng nước lăn tăn, vẻ đẹp tuyệt diễm khiến người ta không dời nổi mắt.
Cung Trình thấy Văn Hạo từ xa đến gần, sau đó nhìn lướt qua hắn, cho đến khi đi xa không còn bóng người… Sau đó Cung Trình cất điện thoại, lên xe, rời ký túc.
Không biết nói cái gì, có lẽ như vậy là tốt.
Lồng ngực chậm rãi giằng co đau đớn giống như bị thương nặng, làm cho Cung Trình không ngừng nhớ lại một hình ảnh… Chàng trai bị mình đánh cho sưng mặt sưng mũi, tuyệt vọng ngồi dưới đất, an tĩnh nhìn chăm chú bóng lưng của mình, nắm tay kẻ khác, thản nhiên rời đi.
Khi đó người đó đau, có giống mình như bây giờ không?
Mỗi một lần nhớ lại, dường như chính mình trở thành người đó, thừa nhận tất cả đau đớn và hiểu lầm, là cảm giác đau không muốn sống, khó chịu đến mức muốn giết người.
Sâu như vậy, hận như thế, cần phải nhớ sao?
Bởi vì khắc ấn sâu trong lòng, cho nên tổn thương sợ tránh, tình nguyện không bao giờ tiếp cận cùng mình cũng không muốn nhớ lại đoạn thời gian đã trải qua ấy.
Ý nghĩ như thế, một khi sinh ra, hắn lại muốn ôm Văn Hạo vào trong lòng, nói cho cậu biết, hắn sẽ không tổn thương cậu thêm một lần nào nữa, sẽ đối xử tốt với cậu, tốt gấp đôi, vuốt lên vết thương đau đớn kia, từ đây chỉ có vui sướng.
Tại sao, nhìn thấy người, lại sợ hãi?
Khi dừng xe chờ đèn xanh, Cung Trình bụm mặt thở dài một hơi, đời này hắn sống tới giờ, chỉ có Văn Hạo là người hắn thua thiệt nhất.
Nhưng cho đến bây giờ, Cung Trình đều không nghĩ làm thế nào để bồi thường đối phương.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân mình không dám đến gần đối phương chăng?
Chuông điện thoại reo, là Thi Dương gọi tới: “Ê, tâm tình tốt lên chút nào chưa? Vị thiếu gia kia còn đang ở chỗ tôi đây này, nghĩ ra cách xử lý chưa?”
Sắc mặt phức tạp của Cung Trình lập tức biến hóa, lạnh lùng nói: “Giờ tôi đến chỗ cậu.”
“Đến chỗ tôi làm gì? Tôi nhốt người trong nhà, không thả sao? Người dang ở khu Điền Thượng Các, căn nhà năm tầng ấy, cậu biết chưa?”
Cung Trình sửng sốt, sau đó thay đổi sắc mặt: “Nhốt ở đâu? Cậu lặp lại lần nữa!” – Cúp điện thoại, bàn tay nắm vô-lăng nổi gân xanh, một cước đạp ga phóng như chớp.
Con cháu trong giới không thiếu tiền, tuy trưởng bối không chiều họ nhưng tiền giao tiếp vẫn luôn có, hơn nữa chị hai Cung Trình là nữ vương trong giới thương mại, đặc biệt am hiểu đầu tư, tiền đám anh em kết nghĩa của Cung Trình đều giao cho chị hai hắn, các trưởng bối cũng vui vẻ để đám tiểu bối dắt quan hệ với Tam thiếu Cung gia, ngoài sáng trong tối đều chống đỡ, cho nên tiền hàng năm trong tay họ còn dư dả hơn nhiều so với đám người Triệu Vũ.
Thi Dương có hai gian nhà ở Bắc Kinh, một gian là nhà cũ của ông ngoại cho hắn, một gian khác là thù lao ông nội cho hắn, vốn tưởng rằng sau khi trải qua giá phòng tăng cao sẽ bán đi, ai ngờ lại bị Cung Trình cuỗm mất.
Khi đó Cung Trình mới từ Ninh thị trở về Bắc Kinh, vất vả lắm mới theo đuổi Văn Hạo trở về, đang cần một cái sào huyệt nên không biết xấu hô mà dùng luôn gian nhà của Thi Dương.
Nhà ở thành Đông, khu Tam Vành, danh tiểu khu là Điền Thượng Các, trước khi Cung Trình và Văn Hạo vào ở đều sửa chữa một ít, ở đó trong một thời gian nghỉ phép họ đều trải qua tại đó, nơi này có không ít ký ức tốt đẹp.
Sau đó, Cung Trình cho rằng Văn Hạo lăng nhăng nên chưa từng trở lại gian phòng, tuy luôn cầm chìa khóa nhưng lại quên mất trên tay Thi Dương cũng có một chùm.
Cung Trình nổi giận! Nóng nảy! Lúc trước không cảm thấy gì nhưng khi chân tướng bại lộ, hiểu lầm cởi bỏ, nơi đó quả thật đã trở thành bạch nguyệt quang trước đầu giường hắn, là sa chí trong lòng hắn! Thế mà Thi Dương lại đưa cái thứ đó vào trong nhà! Bẩn! Ghê tởm! Lửa giận trong lòng phừng phừng bốc lên!
Hai năm chưa trở về Điền Thượng Các, khi lái xe vào tiểu khu Cung Trình không kịp nhìn xem chỗ này có thay đổi gì không, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đuổi Tôn Phi, Thi ra khỏi nơi đó, ai cũng không cho tiến vào! Cung Trình muốn dọn sạch sẽ căn nhà ấy, đón Văn Hạo trở về!
Xe trực tiếp dừng dưới lầu, Cung Trình tối sầm mặt bước vào thang máy, đứng chung thang máy còn có một người phụ nữ trẻ, lui về phía sau, vẫn luôn trốn vào trong góc.
Mở cửa, Thi Dương lười biếng ngồi trên ghế sô pha cười cười với hắn, thứ Cung Trình nhìn thấy đầu tiên không phải TV cỡ lớn mà là ảnh chụp chung của mình và Văn Hạo. Lần đó họ đi Hải Nam chơi, ảnh chụp bên bờ biển xanh thẳm, dưới chân đạp trên cát vàng mịn, tóc Văn Hạo được gió thổi phất lên, trên gương mặt mang nụ cười nhàn nhạt, dựa sát bên người mình.
Dường như, thân thể vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
“Ai cho cậu mang người tới đây!” Cung Trình lãnh trầm mở miệng: “Người đâu? Đuổi ngay ra cho tôi!”
Thi Dương dùng cằm hất về phía phòng ngủ, cũng may không phải phòng của hắn và Văn Hạo, là gian phòng khác. Nhưng như vậy cũng không thể tha thứ, Tôn Phi giống như một con chuột bẩn thỉu, chỉ cần tồn tại trong phòng này đều khiến hắn trở nên phẫn nộ.
Cung Trình kéo cửa phòng, nhìn cũng không thèm nhìn, gầm nhẹ: “Cút ra ngoài!”
Tôn Phi đang ngồi bên giường, tay gãy đã được kẹp, dùng vải băng treo trước ngực, một tay cầm điện thoại nhìn cái gì đó. Cung Trình rống to, hắn run lên một cái, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ là một ngày mà thôi nhưng cả người tiều tụy như sắp chết.
Tôn Phi mấp máy môi, lắp bắp nói: “Cung Tr…”
“Cút!”
Cung Trình liếc mắt nhìn Vương Tử Hồng, khóe mắt còn vương nước, nước mắt chưa hoàn toàn biến mất nhưng khi cúi đầu nhìn về phía Tôn Phi, lại hóa thành Tu La địa ngục, ác ý rõ ràng!
Nếu, có thể giết người, hắn nhất định sẽ giết tên này.
Vì Văn Hạo.
Còn vị mình bị lừa hai năm, buồn nôn như ăn phải đống phân, đời này chưa từng chán ghét ai như vậy.
“Quá nhiều người, chúng ta chuyển sang nơi khác đi.” Khổng Hạo Nhiên kiến nghị.
Cung Trình tỉnh táo một ít, nhìn sâu về phía Tôn Phi, tránh khỏi đối phương, lên xe.
Sau đó Thi Dương theo tới bất đắc dĩ thở dài, nhấc Tôn Phi đang ròng ròng nước mắt nước mũi, lên một con xe khác. Thi Dương biết, từ nay về sau, Cung Trình sẽ không muốn nhìn thấy tên này.
Văn Hạo trở về ký túc xá, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, hình ảnh Cung Trình đập gãy tay Tôn Phi quá mức chấn động và quá tàn nhẫn, làm cho Văn Hạo không thể không liên tưởng đến chính mình, đã từng trải qua… chuyện đáng sợ đó.
Cung Trình, chính là kẻ điên. Khi hắn yêu một người, có thể yêu muốn chết, làm cho đối phương chìm đắm trong ảo giác ngâm trong mật ngọt. Nhưng khi hắn ngoan tuyệt với một người, ngoại trừ giết người, không chuyện gì là hắn không làm. Mà điều đáng sợ nhất chính là hắn có thể ra tay với cả người mình yêu khắc cốt ghi tâm, không hề lưu tình, làm việc đều dựa theo tâm tình của mình, thiếu đi tình cảm cơ bản của con người.
Một người như vậy, bản thân đã từng yêu, từng thương tổn qua, từng yêu, bây giờ quay đâu lại nhìn, có thể đi ra khỏi vũng bùn đó, là chuyện may mắn đễn cỡ nào.
Mở laptop xem một bộ phim điện ảnh, không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đên Cung Trình, chỉ nghĩ thôi đã khiến Văn Hạo cảm thấy khủng bố và buồn nôn.
Một lát sau, Lưu Lãng đi vào: “Đi, đi ăn cơm.”
Lúc này Văn Hạo mới phản ứng được, bụng mình còn đang đói.
Đi vào thang máy cùng Lưu Lãng, Lưu Lãng hỏi: “Vừa nãy làm sao thế? Cậu quen mấy người kia?”
Văn Hạo chần chờ một chút, gật đầu: “Quen. Là Cung Trình đội đấu kiếm và Tôn Phi đội cầu lông.”
“Sao cậu lại ở đó?”
“Đụng trúng.”
“Cung Trình… là tên hôm đó tìm cậu sao? Anh nhớ không nhầm thì hai, ba trước, quan hệ giữa cậu và hắn ta không tệ, hình như thường đến ký túc tìm cậu.”
“Ừ… Cãi nhau có chút mâu thuẫn, sau này không liên lạc thêm.”
“Không liên lạc là tốt, xem cách làm việc hôm nay đi, dẫn cả một đám người bên ngoài vào đánh người, dù là người mới nhưng ác liệt như vậy sợ là người trong cục sẽ không ngồi xem không quản, cậu đừng có mà dính vào!”
“…”Văn Hạo không dám hứa chắc, ai mà biết được lúc đó Cung Trình sẽ nói gì, nhưng xem ra từ đầu đến cuối mình không động thủ, thậm chí còn không động khẩu, chắc sẽ không bị phạt quá nặng.
Xuống lầu dưới, Văn Hạo nhìn về phía chiếc xe Toyota kia, nhưng lần này văn kiện và chìa khóa đều bị lấy đi, cuối cùng chiếc xe cũng bị khóa.
Ăn cơm xong trở về, Văn Hạo hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ đến cùng thì hôm nay xảy ra chuyện gì.
Tôn Phi làm gì chọc phải Cung Trình sao? Hay là vì đưa xe cho mình nên hai người xảy ra tranh chấp? Ban đầu cảm thấy chiếc xe này như củ khoai nóng bỏng tay, nhận lấy chỉ cho rằng Cung Trình sẽ không còn lý do gây sự với mình, bây giờ nhìn lại lại thấy sai… Trả về còn kịp không? Còn có, sao Vương Tử Hồng lại ở cùng bọn họ, đã hòa giải rồi sao? Cũng đúng, chuyện năm đó mình đã giải thích rất rõ ràng, Vương Tử Hồng trở về giới đó cũng là chuyện đương nhiên.
Không, không đúng… Tôn Phi luôn mồm nói xin lỗi, hắn làm chuyện gì chọc giận Cung Trình? Chẳng lẽ là… Bắt cá nhiều tay?
Nghĩ tới đây, Văn Hạo đột nhiên cảm thấy chán nản, Cung Trình và Tôn Phi đánh nhau thì liên quan rắm gì tới cậu, nồi nào vung ấy, đáng đời đi.
Buổi chiều rời giường, đi gõ cửa Diệp Thư Văn đến hồ bơi. Diệp Thư Văn trên danh nghĩa là huấn luyện viên nhưng trông lại thấy một người anh hơn, hai người có thể thi đấu, sau đó hẹn nhau tối đi ăn lẩu, Dtv thích ăn cay đến mức khiến người ta muốn quỳ, nhưng khi ăn xong sẽ hối hận không kịp, nói rằng không thể để Văn Hạo ăn mấy loại thức ăn có lượng chất vô bổ như vậy.
Nhưng, lần sau lại tiếp tục lặp lại như vậy.
Bơi xong trở về, cùng Diệp Thư Văn đi siêu thị mua đồ ăn, bởi vì khoảng cách nhà trọ không xa cho nên không cần ngồi xe, hai người vừa nói chuyện, vừa đi mua đồ trở về.
Ánh mặt trời ngả bóng về tây, đem toàn bộ thế gian nhuộm lên một tầng màu vàng mỏng. Cổng lớn ký túc phía xa xa, bước chân hai người bất giác nhanh thêm mấy phần, nhưng khi đến cổng thì lập tức Văn Hạo thấy Cung Trình đứng bên xe.
Cung Trình cầm điện thoại trong tay tìm kiếm tên Văn Hạo, ngón tay dừng ở nút gọi chần chừ không nhúc nhích, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu một cái thì đối diện với ánh mắt của Văn Hạo.
Thất thố không kịp đề phòng, tay Cung Trình run lên một cái, tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vẫn là con người ấy, vẻ mặt bình tĩnh, nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lưu chuyển như hồ nước có gió xuân thổi qua, sóng nước lăn tăn, vẻ đẹp tuyệt diễm khiến người ta không dời nổi mắt.
Cung Trình thấy Văn Hạo từ xa đến gần, sau đó nhìn lướt qua hắn, cho đến khi đi xa không còn bóng người… Sau đó Cung Trình cất điện thoại, lên xe, rời ký túc.
Không biết nói cái gì, có lẽ như vậy là tốt.
Lồng ngực chậm rãi giằng co đau đớn giống như bị thương nặng, làm cho Cung Trình không ngừng nhớ lại một hình ảnh… Chàng trai bị mình đánh cho sưng mặt sưng mũi, tuyệt vọng ngồi dưới đất, an tĩnh nhìn chăm chú bóng lưng của mình, nắm tay kẻ khác, thản nhiên rời đi.
Khi đó người đó đau, có giống mình như bây giờ không?
Mỗi một lần nhớ lại, dường như chính mình trở thành người đó, thừa nhận tất cả đau đớn và hiểu lầm, là cảm giác đau không muốn sống, khó chịu đến mức muốn giết người.
Sâu như vậy, hận như thế, cần phải nhớ sao?
Bởi vì khắc ấn sâu trong lòng, cho nên tổn thương sợ tránh, tình nguyện không bao giờ tiếp cận cùng mình cũng không muốn nhớ lại đoạn thời gian đã trải qua ấy.
Ý nghĩ như thế, một khi sinh ra, hắn lại muốn ôm Văn Hạo vào trong lòng, nói cho cậu biết, hắn sẽ không tổn thương cậu thêm một lần nào nữa, sẽ đối xử tốt với cậu, tốt gấp đôi, vuốt lên vết thương đau đớn kia, từ đây chỉ có vui sướng.
Tại sao, nhìn thấy người, lại sợ hãi?
Khi dừng xe chờ đèn xanh, Cung Trình bụm mặt thở dài một hơi, đời này hắn sống tới giờ, chỉ có Văn Hạo là người hắn thua thiệt nhất.
Nhưng cho đến bây giờ, Cung Trình đều không nghĩ làm thế nào để bồi thường đối phương.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân mình không dám đến gần đối phương chăng?
Chuông điện thoại reo, là Thi Dương gọi tới: “Ê, tâm tình tốt lên chút nào chưa? Vị thiếu gia kia còn đang ở chỗ tôi đây này, nghĩ ra cách xử lý chưa?”
Sắc mặt phức tạp của Cung Trình lập tức biến hóa, lạnh lùng nói: “Giờ tôi đến chỗ cậu.”
“Đến chỗ tôi làm gì? Tôi nhốt người trong nhà, không thả sao? Người dang ở khu Điền Thượng Các, căn nhà năm tầng ấy, cậu biết chưa?”
Cung Trình sửng sốt, sau đó thay đổi sắc mặt: “Nhốt ở đâu? Cậu lặp lại lần nữa!” – Cúp điện thoại, bàn tay nắm vô-lăng nổi gân xanh, một cước đạp ga phóng như chớp.
Con cháu trong giới không thiếu tiền, tuy trưởng bối không chiều họ nhưng tiền giao tiếp vẫn luôn có, hơn nữa chị hai Cung Trình là nữ vương trong giới thương mại, đặc biệt am hiểu đầu tư, tiền đám anh em kết nghĩa của Cung Trình đều giao cho chị hai hắn, các trưởng bối cũng vui vẻ để đám tiểu bối dắt quan hệ với Tam thiếu Cung gia, ngoài sáng trong tối đều chống đỡ, cho nên tiền hàng năm trong tay họ còn dư dả hơn nhiều so với đám người Triệu Vũ.
Thi Dương có hai gian nhà ở Bắc Kinh, một gian là nhà cũ của ông ngoại cho hắn, một gian khác là thù lao ông nội cho hắn, vốn tưởng rằng sau khi trải qua giá phòng tăng cao sẽ bán đi, ai ngờ lại bị Cung Trình cuỗm mất.
Khi đó Cung Trình mới từ Ninh thị trở về Bắc Kinh, vất vả lắm mới theo đuổi Văn Hạo trở về, đang cần một cái sào huyệt nên không biết xấu hô mà dùng luôn gian nhà của Thi Dương.
Nhà ở thành Đông, khu Tam Vành, danh tiểu khu là Điền Thượng Các, trước khi Cung Trình và Văn Hạo vào ở đều sửa chữa một ít, ở đó trong một thời gian nghỉ phép họ đều trải qua tại đó, nơi này có không ít ký ức tốt đẹp.
Sau đó, Cung Trình cho rằng Văn Hạo lăng nhăng nên chưa từng trở lại gian phòng, tuy luôn cầm chìa khóa nhưng lại quên mất trên tay Thi Dương cũng có một chùm.
Cung Trình nổi giận! Nóng nảy! Lúc trước không cảm thấy gì nhưng khi chân tướng bại lộ, hiểu lầm cởi bỏ, nơi đó quả thật đã trở thành bạch nguyệt quang trước đầu giường hắn, là sa chí trong lòng hắn! Thế mà Thi Dương lại đưa cái thứ đó vào trong nhà! Bẩn! Ghê tởm! Lửa giận trong lòng phừng phừng bốc lên!
Hai năm chưa trở về Điền Thượng Các, khi lái xe vào tiểu khu Cung Trình không kịp nhìn xem chỗ này có thay đổi gì không, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đuổi Tôn Phi, Thi ra khỏi nơi đó, ai cũng không cho tiến vào! Cung Trình muốn dọn sạch sẽ căn nhà ấy, đón Văn Hạo trở về!
Xe trực tiếp dừng dưới lầu, Cung Trình tối sầm mặt bước vào thang máy, đứng chung thang máy còn có một người phụ nữ trẻ, lui về phía sau, vẫn luôn trốn vào trong góc.
Mở cửa, Thi Dương lười biếng ngồi trên ghế sô pha cười cười với hắn, thứ Cung Trình nhìn thấy đầu tiên không phải TV cỡ lớn mà là ảnh chụp chung của mình và Văn Hạo. Lần đó họ đi Hải Nam chơi, ảnh chụp bên bờ biển xanh thẳm, dưới chân đạp trên cát vàng mịn, tóc Văn Hạo được gió thổi phất lên, trên gương mặt mang nụ cười nhàn nhạt, dựa sát bên người mình.
Dường như, thân thể vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
“Ai cho cậu mang người tới đây!” Cung Trình lãnh trầm mở miệng: “Người đâu? Đuổi ngay ra cho tôi!”
Thi Dương dùng cằm hất về phía phòng ngủ, cũng may không phải phòng của hắn và Văn Hạo, là gian phòng khác. Nhưng như vậy cũng không thể tha thứ, Tôn Phi giống như một con chuột bẩn thỉu, chỉ cần tồn tại trong phòng này đều khiến hắn trở nên phẫn nộ.
Cung Trình kéo cửa phòng, nhìn cũng không thèm nhìn, gầm nhẹ: “Cút ra ngoài!”
Tôn Phi đang ngồi bên giường, tay gãy đã được kẹp, dùng vải băng treo trước ngực, một tay cầm điện thoại nhìn cái gì đó. Cung Trình rống to, hắn run lên một cái, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ là một ngày mà thôi nhưng cả người tiều tụy như sắp chết.
Tôn Phi mấp máy môi, lắp bắp nói: “Cung Tr…”
“Cút!”
Danh sách chương