Hừng đông hai giờ, tra công nằm thẳng đơ trên giường như tấm ván quan tài, cố gắng ngủ.

Mất ngủ là một chuyện rất đau khổ, lúc xung quanh yên lặng như tờ, những chuyện hết sức ngu ngốc mà hắn từng làm sẽ thi nhau đấm vào đầu hắn.

Tra công đi công tác ở Thượng Hải, hiện lên trong đầu là những chuyện ngu ngốc hắn từng làm ở đây, từng việc từng việc một, cực kỳ nhiều.

Tức giận đến mức tra công phải bò dậy uống một viên thuốc ngủ, sau đó lại nằm đơ trên giường như ván quan tài, bởi vì tâm trạng quá nặng nề, thậm chí cả cơ thể cũng không mấy phập phồng.

Đau khổ lắm mới hơi hơi buồn ngủ, điện thoại di động kêu rè rè.

Tức chết mà!

Tra công vô cùng tức tối ngồi dậy, vô cùng tức tối nghe điện thoại, “Cái gì!”

Người bên kia đầu dây dường như sợ hết hồn, yên lặng vài giây mới nói, “Chuyện là… anh là… Lâm Giang Tuyết tiên sinh… ừm… ông xã hả? Tôi là chủ quán bar. Anh ấy uống say, chúng tôi không phải chỗ mở cửa suốt đêm, sắp đóng cửa rồi. Anh xem có muốn tới đón anh ấy không? Một mình không an toàn mà đúng không, dù sao cũng là người… có chồng rồi.”

Lâm Giang Tuyết…

Lần gần nhất nghe thấy cái tên này đã là năm năm trước.

Tra công đưa di động kề sát lỗ tai ra trước nhìn, thấy trên màn hình hiển thị là: Ti hồng phấn.

Tra công thoáng hoảng hốt, hỏi lại, “Địa chỉ chỗ mấy người là gì?”

Ông chủ cẩn thận chính xác báo địa chỉ cho tra công, chỉ sợ hắn không tìm được chỗ.

Tra công tính toán khoảng cách một chút, nếu lái xe đi khoảng một tiếng sẽ tới nơi.

Tra công đáp, “Tôi cần khoảng một tiếng mới tới, trong lúc đó cậu trông coi cậu ấy, sau khi đến nơi tôi cho cậu 8000 đồng tiền công.”

Tra công nói xong liền cúp điện thoại.

Uống thuốc ngủ nên tra công không dám lái xe, vô cùng cặn bã đánh thức tài xế đang say giấc dậy, bắt anh ta đưa mình đến quán bar.

Ở trên đường, tra công nhìn phố phường đang không ngừng lùi lại ngoài cửa xe, như đang ngồi trên một cỗ máy thời gian về tới cái thời mình học cấp ba.

Bởi vì yêu sớm, tra công bị cha chuyển từ Mỹ về Trung Quốc, với thành tích của hắn mà vào trường cấp 3 trọng điểm thì căn bản không theo kịp tiến độ, tra công liền xông lên top đầu ăn chơi lêu lổng, trốn học tán gái nhận đàn em, một lần hành động là trở thành đầu gấu nổi danh.

Lúc đó hot boy trường chính là Lâm Giang Tuyết.

Thành tích văn hoá của Lâm Giang Tuyết quanh năm đứng trong ba vị trí đầu toàn trường, dù cho năm 12 gia đình có biến cố lớn, cha thiếu nợ lãi suất cao bỏ trốn, mẹ ly hôn tìm người đàn ông khác, chỉ còn mình cậu và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, thành tích cũng không rớt khỏi mười vị trí đầu.

Ban đầu tra công chú ý tới Lâm Giang Tuyết là vì tán hoa khôi lớp thất bại.

Tính tình hoa khôi rất mạnh mẽ, nói thẳng là yêu thích Lâm Giang Tuyết lớp bên cạnh, tra công là kiểu người mà cô ghét nhất.

Một nâng một dìm là chiêu rất ác, tra công bị dìm liền thẹn quá hóa giận, không có việc gì làm liền quan sát Lâm Giang Tuyết.

Trắng: Lúc phát thanh trước toàn trường, cậu trắng đến mức phản quang. Hứ, tiểu bạch kiểm.

Gầy: Vai thon gầy, eo rất nhỏ, buổi trưa không ăn cơm, hoặc là nằm úp sấp trên bàn ngủ, hoặc là ưỡn thẳng lưng làm bài tập. Hứ, mọt sách.

Không thích nói chuyện, cũng không hay cười, tuổi còn nhỏ mà đã biết giả vờ già dặn. Hứ, cũng chỉ vậy thôi.

Tra công quan sát một tháng liên tục, ngoài miệng thì xem thường, ban đêm lại mộng xuân.

Mơ mơ hồ hồ, da dẻ trắng đến phát sáng từ từ biến thành hồng nhạt, như tuyết chậm rãi tan chảy trong lòng bàn tay hắn, khóc lóc cầu xin hắn nhẹ một chút.

Tra công hoảng hồn, bắt đầu mất ngủ. Càng mất ngủ tra công lại càng muốn.

Ngày đầu tiên được nghỉ đông, tra công sai đàn em trói Lâm Giang Tuyết đưa tới nhà hắn.

Hiển nhiên Lâm Giang Tuyết vừa ác đấu với lưu manh một trận, áo khoác mất rồi, áo sơ mi bên trong cũng bay mất một nửa hàng cúc áo.

Tra công phát hiện Lâm Giang Tuyết thậm chí còn có đầu ti rất hồng, nhất thời ánh mắt sai sai.

Lâm Giang Tuyết dường như nhận ra cái gì, kéo cổ áo lại lạnh lùng nói, “Được nghỉ đông rồi tôi có thể đi làm thêm 2 việc, ít nhất có thể trả được 10 ngàn. Đừng có ý đồ xấu xa gì, không có lợi.”

Ban đầu tra công còn chưa hiểu mấy lời này là ý gì, sau đó mới ngộ ra Lâm Giang Tuyết tưởng hắn là kẻ đòi nợ.

Tra công chưa từng bị bơ đến vậy, mất công hắn quan sát mỗi ngày mộng xuân hàng đêm, đối với Lâm Giang Tuyết hắn chỉ là một người qua đường Giáp! Tra công cắn răng nói, “Tôi ở lớp bên cạnh của cậu, một chút ấn tượng cậu cũng không có hả?”

Lâm Giang Tuyết nhìn chằm chằm tra công một lát mới đáp, “Xin lỗi. Hoàn cảnh của tôi không được tốt, không có sức quan tâm tới người khác. Sau hôm nay tôi sẽ nhớ cậu. Cậu có thể thả tôi đi không?”

Tra công tức cười, “Làm bạn trai tôi, tôi giúp cậu giải quyết chuyện nợ nần của cha cậu. Chờ tôi chịch cậu cho đã, cậu có thể đi.”

Ánh mắt Lâm Giang Tuyết tối sầm lại, “Cậu như vậy là phạm pháp.”

Tra công, “Chỉ cần cậu đồng ý.”

Lâm Giang Tuyết lạnh lùng nói, “Tôi không đồng ý.”

Tra công, “Vậy tôi đành phải phạm pháp thôi.”

Lâm Giang Tuyết, “…”

Tra công cười một cách vô cùng khả ố, nói với người bên cạnh, “Đè cậu ta lại.”

Bị người khác ba chân bốn cẳng đè xuống, Lâm Giang Tuyết như cá nằm trên thớt, cho dù giãy thế nào cũng khó tránh được một kiếp.

Lâm Giang Tuyết tuyệt vọng mắng, mấy tiếng mắng không chút mới mẻ chỉ khiến tra công càng thêm hừng hực.

Tình cảnh sắp đến mức không thể miêu tả, tra công bỗng nhiên nghĩ thông, đột ngột dừng tay.

Có hai nguyên nhân, một là lúc đó Lâm Giang Tuyết bị hai tên côn đồ ấn lại, hai tên lưu manh kia quả thực còn kích động hơn cả tra công, tra công nảy sinh dục vọng chiếm hữu với Lâm Giang Tuyết, không muốn những người khác nhìn thấy cậu.

Hai là tra công hơi rén. Đây không giống phim hắn từng xem, trong phim lúc chọt ngón tay vào hoa cúc thì kích thích, trong cuộc sống thực thật sự sẽ không chọt trúng cứt chứ? Tra công: sợ hãi.

“Được rồi, buông cậu ấy ra.”

Lưu manh không cam lòng, giật dây, “Đại ca, đừng mà, quần đã cởi hết rồi anh còn kêu anh em ngừng lại?! Nếu ngài đây không có hứng thì thưởng cho tụi em đi!” 

Tra công nhìn cậu ta cười như không cười, “Tao báo cho mà biết, cậu ấy là của tao. Ai dám chạm vào người đó toi đời. Sau này trên đường có gặp phải khách khí một chút.”

Thế lực nhà tra công to lớn không trêu chọc nổi, bọn côn đồ đương nhiên cũng biết, giận mà chẳng dám nói gì, cúi đầu đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Lâm Giang Tuyết và tra công.

Lâm Giang Tuyết dường như không dám tin tra công lại buông tha cho mình như vậy, chật vật cuộn tròn người nép vào trong góc, kéo một góc rèm cửa che thân thể mình lại.

Yên lặng một lát, tra công nói, “Gần đây tôi không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ thì lại mơ thấy em. Tôi không thích cảm giác này.”

Lâm Giang Tuyết cảm thấy hoang đường, kéo căng khóe môi.

Tra công nhìn thấy liền nói, “Làm bạn trai tôi không tốt hả? Nửa năm nay từ biệt thự lớn chuyển vào phòng xi măng, vì trả nợ mà phải ra chợ đêm bán hàng, cuộc sống hằng ngày rất khó khăn phải không?”

Lâm Giang Tuyết im lặng một lát, giương mắt nhìn về phía tra công, tự giễu nói, “Vì trả nợ mà bán mình cho vị thành niên, cậu không cảm thấy như vậy chỉ càng làm cho cuộc sống trở nên khổ sở hơn hay sao?”

Tra công nói, “Tôi thành niên rồi. Hồi cấp hai ở lại lớp, toán học không đạt yêu cầu.”

Lâm Giang Tuyết, “…”

Tra công còn chẳng thấy nhục, lại tìm được linh cảm, “Em nói không làm bạn trai tôi, vậy nghỉ đông em tới dạy thêm cho tôi đi?”

Lâm Giang Tuyết, “…”

Tra công, “Nghĩ xong chưa, nếu còn cự tuyệt tôi nữa đêm nay có khi em không về được đâu.”

Lâm Giang Tuyết cân nhắc một lát, “Được, nhưng địa điểm học thêm phải là ở thư viện.”

Tra công, “Uầy… Được thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện