Tra công thấy di động rung lên, vô cùng phấn chấn cầm điện thoại ra nhìn.
Hừ, tin nhắn rác.
Tra công sẵn tay ném di động cho thư ký, “Cái người ngủ trong phòng tôi đã dậy chưa?”
Thư ký hỏi, “Anh Lâm?”
Tra công, “Không thì ai? Còn có ai khác ngủ trong phòng tôi?”
Vừa nhìn là biết tra công tâm trạng không tốt, thư ký không dám chọc hắn, đáp lời, “Anh Lâm đã rời khỏi khách sạn 7 tiếng trước rồi.”
“Ờ.”
Tra công bình thản đáp một tiếng, làm bộ như không thèm để ý.
Hứ, chỉ là một bạn trai cũ, đâu đáng để hắn phải nhọc lòng.
“… Bộ này đẹp không?”
Tra công quay một vòng trước gương, tầm mắt nhìn về phía thư ký lâu năm thẳng tăm tắp của mình.
Thư ký cố gắng trừng mắt gật đầu liên tục, “Đẹp lắm.”
Cái áo khoác này tương đối rộng, đơn giản mà không xuề xoà, quan trọng nhất là có thể che được bụng mỡ khỏi đột nhiên xuất hiện.
“Mua.”
Hắn đi dạo ba tiếng ở Paris, đây vừa vặn là bộ thứ một trăm hắn đã mua.
Từ sáng sớm đi tới tận trưa, thư ký trai thẳng chịu giày vò, khổ sở vô cùng chuẩn bị đặt nhà hàng, “Trát tổng, buổi trưa anh muốn ăn món gì?”
“Không ăn, tự anh đi ăn đi. Tôi đi làm tóc.” Tra công xoa xoa cằm, chậm rãi nói, “Anh nói xem, tôi nhịn đói ba ngày mặt có nhỏ lại không?”
Hai tháng trước tra công có một cuộc diễn thuyết trước cả vạn người, hắn cứ để nguyên cái đầu bờm xờm mặc áo polo đỏ lên sân khấu luôn, cho tới giờ thư ký chưa từng thấy một cuộc chiến nào giống hôm nay.
Mua quần áo, làm tóc rồi còn giảm béo, thư ký nghi ngờ không thôi, “Anh… là muốn đi gặp tổng thống hả? Là cuộc gặp lịch sử phát sóng trực tiếp khắp thế giới hả? Làm thư ký của anh sao tôi không biết vậy?”
Thư ký trai thẳng chân thành phát biểu nghi vấn, tra công lại nghe thành một kiểu cà khịa nào đó, cắn răng đáp, “Anh thì biết cái đếch gì, đây là thể diện của tôi đi gặp bạn trai cũ.”
————
Sau cái lần mơ mơ hồ hồ 419, đã qua ba ngày.
Lâm Giang Tuyết từ bệnh viện về đêm đó thì phát sốt, uống thuốc đè xuống, gia nhập đoàn phim quay phim.
Cậu đã xin nghỉ bảy ngày rồi, thực sự không tiện xin nghỉ nữa, ban ngày may mà còn có công việc dời đi sức chú ý, buổi tối Lâm Giang Tuyết về lại khách sạn, không nhịn nổi nhớ tới đêm nọ.
Cậu luôn cảm thấy phía sau có thứ gì đó.
Lâm Giang Tuyết biết đây là tác dụng tâm lý mà thôi, nhưng vẫn cứ tự ngược mà tắm rửa hết lần này tới lần khác.
Cứ hành hạ như thế, cơn sốt của cậu mãi không hết được, tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn chống đỡ bằng cách uống thuốc.
Lâm Giang Tuyết là một người nhịn rất giỏi, treo dây cả nửa ngày mà vẫn không nhìn ra chút suy yếu nào, buổi trưa tất cả mọi người đều đi ăn, cậu miễn cưỡng lết về phòng nghỉ mới nằm xụi lơ trên ghế dài.
“Thầy Lâm.” Cẩu Huy Nhiễm trưng vẻ mặt cún con lặng lẽ bước vào, “Thầy Lâm?”
Cẩu Huy Nhiễm vừa nhìn thấy Lâm Giang Tuyết, không nhịn được khô hết cả họng.
Bộ phim lần này Lâm Giang Tuyết nhận chính là IP kinh điển “Tiếu ngạo giang hồ”, cậu diễn vai Đông Phương Bất Bại, nhân vật này vốn phức tạp, hơn nữa còn có vô số diễn viên thành công trước mặt, áp lực của Lâm Giang Tuyết rất lớn.
Cẩu Huy Nhiễm lại cảm thấy, Lâm Giang Tuyết chỉ cần gương mặt là đã có thể diễn được nhân vật Đông Phương Bất Bại này.
Lâm Giang Tuyết chưa kịp thay trang phục diễn ra, hồng y ngổn ngang, mái tóc dài màu đen buông ra vài sợi, hai má như bạch ngọc nhuộm bừng sắc đỏ vì bệnh, giống đánh phấn má của con gái vậy.
Mỹ nhân cỡ này.
Đáng tiếc lại bị một gã tra nam trung niên giàu có như Dương Liên Đình gặm mất.
Lâm Giang Tuyết nghe được tiếng động, mở mắt ra, thấy là Cẩu Huy Nhiễm liền sốc lại tinh thần, “Làm sao vậy?”
Cẩu Huy Nhiễm rót một ly nước ấm đưa tới tay Lâm Giang Tuyết, “Thầy Lâm, anh không ăn cơm à?”
Lâm Giang Tuyết để ly xuống đáp, “Cảm ơn. Tôi nghỉ ngơi một chút rồi đi.”
Cẩu Huy Nhiễm thấy cậu không uống bèn nói, “Thầy Lâm, không nóng đâu. Có phải anh bị say nắng khôn? Mặt đỏ quá vậy.”
Lâm Giang Tuyết đáp, “… Không có. Bây giờ tôi không khát.”
Cẩu Huy Nhiễm đã sớm phát hiện Lâm Giang Tuyết sẽ không ăn đồ người khác đưa cho, đặc biệt là nước rót trong ly, cũng không biết đã từng gặp chuyện gì, giống y như một con mèo hoang cảnh giác.
Nhưng cậu ta cũng có thể coi là bạn mà. Cẩu Huy Nhiễm hơi ủ rũ nói, “Thầy Lâm, anh thích anh ta hả?”
Nhịp tim Lâm Giang Tuyết loạn một nhịp, cố gắng bình tĩnh nói, “Cậu muốn nói gì?”
Cẩu Huy Nhiễm nói, “Cái đêm chúng ta uống rượu, chính là cái người kia… em nhìn thấy hết rồi… quan hệ của hai người không tốt lắm đúng không? Xưa nay chưa từng thấy anh ta tới thăm anh.”
Lâm Giang Tuyết nghĩ tới người đàn ông xa lạ kia tâm sinh lý lập tức vô cùng bất ổn, lạnh nhạt đáp, “Chuyện này không có quan hệ gì tới cậu.”
Cẩu Huy Nhiễm cười cười, “Có quan hệ. Thầy Lâm, em thích anh. Anh ta không xứng với anh.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Cẩu Huy Nhiễm kề sát vào Lâm Giang Tuyết, gây cảm giác rất ngột ngạt, “Thầy Lâm, có thể xem xét về em một chút không?”
Lâm Giang Tuyết im lặng một lát, giơ tay đẩy mạnh cậu ta ra, “Tôi không thích cậu.”
Cẩu Huy Nhiễm chớp chớp mắt, “Thật không? Dưới giường là chó con, trên giường là tiểu chó săn, em mười tám tuổi không tươi ngon ư?”
Lâm Giang Tuyết đứng lên nói, “Hi vọng cậu chấm dứt tại đây. Tôi và cậu chỉ có thể là quan hệ công việc.”
Lâm Giang Tuyết không biết là, một con chó già đáng chết đã tới đoàn phim.
Tra công trải qua ba ngày giảm béo cấp tốc, miễn miễn cưỡng cưỡng giảm được cằm nọng, có điều bụng mỡ vẫn kiên cường tồn tại, độ tồn tại lại còn khá rõ ràng.
Nhưng mà người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên. Tra công ăn mặc tỉa tót một phen vẫn khá là bảnh trai. Dù sao cha là đại gia Trung Quốc cưới mẹ là mỹ nhân người Mỹ, nhờ gen cứu vớt thể diện của hắn.
Tra công thực ra vẫn chờ đợi Lâm Giang Tuyết liên lạc với mình, chờ mãi cũng không chờ được, lại như bốn năm đại học nơi đất khách, Lâm Giang Tuyết chỉ liên lạc với hắn mỗi một lần để trả tiền cho hắn.
Lần này cũng giống vậy, Lâm Giang Tuyết vẫn không liên lạc với hắn.
Tra công mặt mũi rưng rưng.
Gấp gáp chạy đến đoàn phim tìm Lâm Giang Tuyết thật sự hơi hèn mọn, tra công vẫn chấp nhất với thể diện tra công chuẩn Tấn Giang như trước, dùng một bữa cơm đạt thành hợp tác với tên nhóc họ Tiếu đóng vai Dương Liên Đình, dựa vào cái cớ tham ban đến gặp Lâm Giang Tuyết.
Lâm Giang Tuyết vừa đi ra ngoài liền nghe tên họ Tiếu gọi về phía sau lưng mình, “Lão Cung.” (老宫)
Lão công? (老公)
Lâm Giang Tuyết kỳ quái quay ra sau nhìn, liền thấy tra công bước tới cực kỳ có thể diện.
Tra công hóp bụng mỡ vào, mắt nhìn thẳng nhỏ giọng hỏi thợ trang điểm, “Kiểu tóc của tôi thế nào?”
Thợ trang điểm, “Bão tới cũng không đổ nổi.”
Tra công giống như đi thảm đỏ, bước nhanh tới trước mặt Lâm Giang Tuyết, bước chân hơi dừng lại, làm bộ như mới vừa nhìn thấy cậu, tới kính râm cũng không thèm gỡ xuống, “Lâm… Lâm cái gì nhỉ? À, Lâm Giang Tuyết. Không ngờ chứ gì? Đừng hiểu lầm, không phải tôi tới thăm em đâu.”
Mặt Lâm Giang Tuyết trắng tới đáng sợ, kéo kéo khoé miệng rất khó coi, “Trùng hợp ghê… Đã lâu không gặp.”
Tra công vốn còn muốn nói thêm gì, thế nhưng hắn sắp không hóp bụng nổi nữa rồi.
Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi; Đừng nói chuyện, bụng mỡ sẽ lộ.
Tra công gật gật đầu, coi như chào hỏi xong, đi về phía nhóc họ Tiếu bên kia, vừa đi vừa nói, “Đệt, đã lâu không gặp? Tức chết tôi, rõ ràng ba ngày trước mới gặp xong!”
Hừ, tin nhắn rác.
Tra công sẵn tay ném di động cho thư ký, “Cái người ngủ trong phòng tôi đã dậy chưa?”
Thư ký hỏi, “Anh Lâm?”
Tra công, “Không thì ai? Còn có ai khác ngủ trong phòng tôi?”
Vừa nhìn là biết tra công tâm trạng không tốt, thư ký không dám chọc hắn, đáp lời, “Anh Lâm đã rời khỏi khách sạn 7 tiếng trước rồi.”
“Ờ.”
Tra công bình thản đáp một tiếng, làm bộ như không thèm để ý.
Hứ, chỉ là một bạn trai cũ, đâu đáng để hắn phải nhọc lòng.
“… Bộ này đẹp không?”
Tra công quay một vòng trước gương, tầm mắt nhìn về phía thư ký lâu năm thẳng tăm tắp của mình.
Thư ký cố gắng trừng mắt gật đầu liên tục, “Đẹp lắm.”
Cái áo khoác này tương đối rộng, đơn giản mà không xuề xoà, quan trọng nhất là có thể che được bụng mỡ khỏi đột nhiên xuất hiện.
“Mua.”
Hắn đi dạo ba tiếng ở Paris, đây vừa vặn là bộ thứ một trăm hắn đã mua.
Từ sáng sớm đi tới tận trưa, thư ký trai thẳng chịu giày vò, khổ sở vô cùng chuẩn bị đặt nhà hàng, “Trát tổng, buổi trưa anh muốn ăn món gì?”
“Không ăn, tự anh đi ăn đi. Tôi đi làm tóc.” Tra công xoa xoa cằm, chậm rãi nói, “Anh nói xem, tôi nhịn đói ba ngày mặt có nhỏ lại không?”
Hai tháng trước tra công có một cuộc diễn thuyết trước cả vạn người, hắn cứ để nguyên cái đầu bờm xờm mặc áo polo đỏ lên sân khấu luôn, cho tới giờ thư ký chưa từng thấy một cuộc chiến nào giống hôm nay.
Mua quần áo, làm tóc rồi còn giảm béo, thư ký nghi ngờ không thôi, “Anh… là muốn đi gặp tổng thống hả? Là cuộc gặp lịch sử phát sóng trực tiếp khắp thế giới hả? Làm thư ký của anh sao tôi không biết vậy?”
Thư ký trai thẳng chân thành phát biểu nghi vấn, tra công lại nghe thành một kiểu cà khịa nào đó, cắn răng đáp, “Anh thì biết cái đếch gì, đây là thể diện của tôi đi gặp bạn trai cũ.”
————
Sau cái lần mơ mơ hồ hồ 419, đã qua ba ngày.
Lâm Giang Tuyết từ bệnh viện về đêm đó thì phát sốt, uống thuốc đè xuống, gia nhập đoàn phim quay phim.
Cậu đã xin nghỉ bảy ngày rồi, thực sự không tiện xin nghỉ nữa, ban ngày may mà còn có công việc dời đi sức chú ý, buổi tối Lâm Giang Tuyết về lại khách sạn, không nhịn nổi nhớ tới đêm nọ.
Cậu luôn cảm thấy phía sau có thứ gì đó.
Lâm Giang Tuyết biết đây là tác dụng tâm lý mà thôi, nhưng vẫn cứ tự ngược mà tắm rửa hết lần này tới lần khác.
Cứ hành hạ như thế, cơn sốt của cậu mãi không hết được, tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn chống đỡ bằng cách uống thuốc.
Lâm Giang Tuyết là một người nhịn rất giỏi, treo dây cả nửa ngày mà vẫn không nhìn ra chút suy yếu nào, buổi trưa tất cả mọi người đều đi ăn, cậu miễn cưỡng lết về phòng nghỉ mới nằm xụi lơ trên ghế dài.
“Thầy Lâm.” Cẩu Huy Nhiễm trưng vẻ mặt cún con lặng lẽ bước vào, “Thầy Lâm?”
Cẩu Huy Nhiễm vừa nhìn thấy Lâm Giang Tuyết, không nhịn được khô hết cả họng.
Bộ phim lần này Lâm Giang Tuyết nhận chính là IP kinh điển “Tiếu ngạo giang hồ”, cậu diễn vai Đông Phương Bất Bại, nhân vật này vốn phức tạp, hơn nữa còn có vô số diễn viên thành công trước mặt, áp lực của Lâm Giang Tuyết rất lớn.
Cẩu Huy Nhiễm lại cảm thấy, Lâm Giang Tuyết chỉ cần gương mặt là đã có thể diễn được nhân vật Đông Phương Bất Bại này.
Lâm Giang Tuyết chưa kịp thay trang phục diễn ra, hồng y ngổn ngang, mái tóc dài màu đen buông ra vài sợi, hai má như bạch ngọc nhuộm bừng sắc đỏ vì bệnh, giống đánh phấn má của con gái vậy.
Mỹ nhân cỡ này.
Đáng tiếc lại bị một gã tra nam trung niên giàu có như Dương Liên Đình gặm mất.
Lâm Giang Tuyết nghe được tiếng động, mở mắt ra, thấy là Cẩu Huy Nhiễm liền sốc lại tinh thần, “Làm sao vậy?”
Cẩu Huy Nhiễm rót một ly nước ấm đưa tới tay Lâm Giang Tuyết, “Thầy Lâm, anh không ăn cơm à?”
Lâm Giang Tuyết để ly xuống đáp, “Cảm ơn. Tôi nghỉ ngơi một chút rồi đi.”
Cẩu Huy Nhiễm thấy cậu không uống bèn nói, “Thầy Lâm, không nóng đâu. Có phải anh bị say nắng khôn? Mặt đỏ quá vậy.”
Lâm Giang Tuyết đáp, “… Không có. Bây giờ tôi không khát.”
Cẩu Huy Nhiễm đã sớm phát hiện Lâm Giang Tuyết sẽ không ăn đồ người khác đưa cho, đặc biệt là nước rót trong ly, cũng không biết đã từng gặp chuyện gì, giống y như một con mèo hoang cảnh giác.
Nhưng cậu ta cũng có thể coi là bạn mà. Cẩu Huy Nhiễm hơi ủ rũ nói, “Thầy Lâm, anh thích anh ta hả?”
Nhịp tim Lâm Giang Tuyết loạn một nhịp, cố gắng bình tĩnh nói, “Cậu muốn nói gì?”
Cẩu Huy Nhiễm nói, “Cái đêm chúng ta uống rượu, chính là cái người kia… em nhìn thấy hết rồi… quan hệ của hai người không tốt lắm đúng không? Xưa nay chưa từng thấy anh ta tới thăm anh.”
Lâm Giang Tuyết nghĩ tới người đàn ông xa lạ kia tâm sinh lý lập tức vô cùng bất ổn, lạnh nhạt đáp, “Chuyện này không có quan hệ gì tới cậu.”
Cẩu Huy Nhiễm cười cười, “Có quan hệ. Thầy Lâm, em thích anh. Anh ta không xứng với anh.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Cẩu Huy Nhiễm kề sát vào Lâm Giang Tuyết, gây cảm giác rất ngột ngạt, “Thầy Lâm, có thể xem xét về em một chút không?”
Lâm Giang Tuyết im lặng một lát, giơ tay đẩy mạnh cậu ta ra, “Tôi không thích cậu.”
Cẩu Huy Nhiễm chớp chớp mắt, “Thật không? Dưới giường là chó con, trên giường là tiểu chó săn, em mười tám tuổi không tươi ngon ư?”
Lâm Giang Tuyết đứng lên nói, “Hi vọng cậu chấm dứt tại đây. Tôi và cậu chỉ có thể là quan hệ công việc.”
Lâm Giang Tuyết không biết là, một con chó già đáng chết đã tới đoàn phim.
Tra công trải qua ba ngày giảm béo cấp tốc, miễn miễn cưỡng cưỡng giảm được cằm nọng, có điều bụng mỡ vẫn kiên cường tồn tại, độ tồn tại lại còn khá rõ ràng.
Nhưng mà người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên. Tra công ăn mặc tỉa tót một phen vẫn khá là bảnh trai. Dù sao cha là đại gia Trung Quốc cưới mẹ là mỹ nhân người Mỹ, nhờ gen cứu vớt thể diện của hắn.
Tra công thực ra vẫn chờ đợi Lâm Giang Tuyết liên lạc với mình, chờ mãi cũng không chờ được, lại như bốn năm đại học nơi đất khách, Lâm Giang Tuyết chỉ liên lạc với hắn mỗi một lần để trả tiền cho hắn.
Lần này cũng giống vậy, Lâm Giang Tuyết vẫn không liên lạc với hắn.
Tra công mặt mũi rưng rưng.
Gấp gáp chạy đến đoàn phim tìm Lâm Giang Tuyết thật sự hơi hèn mọn, tra công vẫn chấp nhất với thể diện tra công chuẩn Tấn Giang như trước, dùng một bữa cơm đạt thành hợp tác với tên nhóc họ Tiếu đóng vai Dương Liên Đình, dựa vào cái cớ tham ban đến gặp Lâm Giang Tuyết.
Lâm Giang Tuyết vừa đi ra ngoài liền nghe tên họ Tiếu gọi về phía sau lưng mình, “Lão Cung.” (老宫)
Lão công? (老公)
Lâm Giang Tuyết kỳ quái quay ra sau nhìn, liền thấy tra công bước tới cực kỳ có thể diện.
Tra công hóp bụng mỡ vào, mắt nhìn thẳng nhỏ giọng hỏi thợ trang điểm, “Kiểu tóc của tôi thế nào?”
Thợ trang điểm, “Bão tới cũng không đổ nổi.”
Tra công giống như đi thảm đỏ, bước nhanh tới trước mặt Lâm Giang Tuyết, bước chân hơi dừng lại, làm bộ như mới vừa nhìn thấy cậu, tới kính râm cũng không thèm gỡ xuống, “Lâm… Lâm cái gì nhỉ? À, Lâm Giang Tuyết. Không ngờ chứ gì? Đừng hiểu lầm, không phải tôi tới thăm em đâu.”
Mặt Lâm Giang Tuyết trắng tới đáng sợ, kéo kéo khoé miệng rất khó coi, “Trùng hợp ghê… Đã lâu không gặp.”
Tra công vốn còn muốn nói thêm gì, thế nhưng hắn sắp không hóp bụng nổi nữa rồi.
Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi; Đừng nói chuyện, bụng mỡ sẽ lộ.
Tra công gật gật đầu, coi như chào hỏi xong, đi về phía nhóc họ Tiếu bên kia, vừa đi vừa nói, “Đệt, đã lâu không gặp? Tức chết tôi, rõ ràng ba ngày trước mới gặp xong!”
Danh sách chương