“Nóng lắm, không cần cái này.” Diệp Lăng nhíu nhíu mày, kéo cái khăn Trang Húc Nhiên phủ cho mình xuống.

“…” Quả thực rất nóng, vậy làm sao bây giờ.

Cái thời tiết này mà khoác khăn ra ngoài biển chơi thì không thích hợp, trừ phi không chơi trong nước…

Chơi nước là hạng mục giải trí hàng đầu của cả người lớn và trẻ em, bất kể là bơi lội hay lướt sóng, hoặc mang theo thùng nhỏ đi dọc bãi biển đào vỏ sò vỏ ốc, thú vị là được.

Ánh mặt trời buổi thu không quá chói chang, Diệp Lăng cầm trong tay lọ kem chống nắng, giúp Trang Húc Nhiên xoa khắp người.

“Tôi muốn phơi nắng thành màu mật ong.” Bây giờ màu da của Trang Húc Nhiên nhìn cũng rất đẹp, là màu lúa mạch hơi trắng, tuổi trẻ căng mịn, tứ chi thon dài cân xứng. Bởi vì liên quan đến tuổi tác, còn chưa có nét cường tráng của thanh niên trưởng thành, vẫn còn lưu lại cảm giác thiếu niên.

Nhưng bởi vì vấn đề bối cảnh cùng thân phận, Trang Húc Nhiên chưa bao giờ làm cho mình lộ ra bản tính trẻ con. Trong ấn tượng của Diệp Lăng trước kia, Trang Húc Nhiên chính là cường hãn, căn bản không thể lay chuyển.

Nhưng mà… Gần đây giống như đã có chút lệch khỏi quỹ đạo, có thứ gì đó đang thay đổi, cho dù là Diệp Lăng hay là Trang Húc Nhiên.

“… Phơi nắng cũng không đều.” Diệp Lăng giật nhẹ cái quần bơi của cậu.

“Này!” Trang Húc Nhiên che phía dưới của mình, rõ ràng là bị đùa nghịch lưu manh, nhưng mà lại cảm thấy vô cùng sung sướng….

(Nguyên văn là美滋滋 mỹ tư tư: ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó cao hứng nên vẻ mặt rất chi là đắc ý, vui vẻ.)

Sau giờ ngọ gió biển dần thổi tới đây, khiến cho mấy người nằm trên ghế lại cảm thấy buồn ngủ.

Cảm thấy cổ họng có chút khô, Diệp Lăng nhìn xung quanh, đi đến chỗ quán bar trên bãi biển mua đồ uống và trái cây.

Không nhìn thấy cánh tay trên người, Trang Húc Nhiên đứng dậy bước theo dấu chân của Diệp Lăng.

“Khát quá.”

Diệp Lăng đưa phần nước không uống qua cho cậu, riêng mình thì có một ly khác: “Muốn ăn trái cây không?” Hắn hỏi Trang Húc Nhiên, những hoa quả nhiệt đới mới lạ kia nhìn rất không tồi, đều căng mọng hấp dẫn.

Một tô trái cây cắt gọt sẵn bưng đến trước mặt, dùng nĩa cắm vào ăn.

Trang Húc Nhiên cầm lấy một trái cherry trong tô lên, đưa đến bên miệng Diệp Lăng, những trái cherry còn tươi, đỏ thẫm trong suốt.

Một bóng người cao lớn đứng ở bên cạnh, cười một tiếng đi tới.

“A Chấn.” Trang Húc Nhiên chỉ nhìn thấy một mình cậu ta: “Bạn gái của cậu đâu?” Lần này không phải là tụ họp của riêng cánh đàn ông, phải chăm sóc cho mấy cô gái nữa.

“Đang chơi dưới biển.” Không biết là lướt sóng hay là làm gì đó, Diêm Chấn Quân rất yên tâm cô bạn gái mạnh mẽ và độc lập kia: “Sao các cậu không ra chơi?”

Từ khi đến khu nghỉ mát, hai người này vẫn chơi riêng lẻ, không tham gia cùng bọn họ.

“Khó có được các cậu mang bạn gái đến chơi, không quấy rầy mấy người?” Trang Húc Nhiên nói rất có lý.

“Là chính các cậu sợ bị quấy rầy thì có” Diêm Chấn Quân cười cười, ánh mắt dời về trên người Diệp Lăng đang ăn trái cây.

Có lẽ tầm mắt của cậu quá có tính xâm lược, Diệp Lăng ngẩng đầu, vội vàng nuốt xuống một miếng xoài hỏi: “Muốn ăn trái cây không?”

“Không, anh cứ ăn đi.”

Lại nhìn Trang Húc Nhiên một chút, Diêm Chấn Quân tìm một chỗ ngồi xuống, lấy một ly uống: “Chuyện lần trước, tôi nghe kể lại, hiện tại đã tốt chưa? Đã đến bệnh viện kiểm tra rồi phải không?”

Cảm thấy là đang hỏi mình, Diệp Lăng suy nghĩ một chút mới nhận ra Diêm Chấn Quân đang nói đến chuyện nào, hắn lắc đầu nói: “Hiện tại tôi không sao, thân thể rất tốt.” Mỗi ngày đều được bồi bổ: “Cậu ấy cho tôi dùng rất nhiều thuốc bổ.” Không dám dùng ánh mắt quá trắng trợn nhìn Trang Húc Nhiên.

“Cũng không phải hoàn toàn là thuốc” Vẫn có rất nhiều thứ đó của động vật, nhưng mà không muốn nhắc tới, lỡ như Diệp Lăng hỏi đến thì làm sao bây giờ!

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Diêm Chấn Quân uống một ngụm nước dừa lạnh như băng, mày hơi nhăn lại, không nghĩ ra tại sao Dương Phỉ lại ưa thích loại nước trái cây này.

“Tôi nhớ, cậu là bác sĩ nhi.” Diệp Lăng nghiêng đầu hỏi hắn: “Vì sao lại chọn cái đó, bởi vì cậu rất thích trẻ em?”

Rất nhiều người đã hỏi Diêm Chấn Quân tại sao lại học y, nhưng mà rất ít người hỏi hắn lại chọn khoa nhi, vấn đề này thật đúng là cần phải suy nghĩ.

“Có lẽ vậy.” Thời điểm lựa chọn, giống như là nhìn thấy thuận mắt liền chọn.

“A.”

“Anh có thích không?” Diêm Chấn Quân hỏi Diệp Lăng.

“Hả?”

“Đứa nhỏ.”

Diệp Lăng theo phản xạ mà thu hồi ánh mắt, nhìn phía xa xa… Không biết vì cái gì, kỳ thật không có tiêu điểm. Vừa rồi là chột dạ sao, mới có thể tránh đi ánh mắt của Diêm Chấn Quân.

“Không quá ưa thích.” Trong ấn tượng của Diệp Lăng, đứa nhỏ đều rất ồn ào, trừ em trai em gái nhà mình ra.

Cố chấp muốn sinh con, là vì hoàn thành chuyện mà thân là một người con phải làm, là vì thỏa mãn kỳ vọng của cha mẹ.

“Tôi cũng không thích đứa nhỏ.” Trang Húc Nhiên bĩu môi, lộ ra ánh mắt chán ghét, nhưng mà thời điểm Diệp Lăng nhìn qua cậu lại cười: “Nhìn cái gì vậy, dù sao chúng ta cũng sẽ không có đứa nhỏ.”

“Cậu sẽ không cần đứa nhỏ?” Dựa vào thân phận của Trang Húc Nhiên, cậu có thể không có con? “Sẽ không.” Trang Húc Nhiên trả lời không chút do dự.

“A…” Diệp Lăng mở trừng hai mắt, không hề có chút khái niệm về tình hình gia đình của Trang Húc Nhiên. Chỉ biết là nhà cậu không đơn giản, có tiền lại có quyền, chính mình cũng được cho không biết bao nhiêu tiền bạc, công ty cũng càng ngày càng mở lớn…

Diêm Chấn Quân tương đối hiểu rõ tình huống của bạn thân, phản ứng của cậu là vỗ vỗ vai Trang Húc Nhiên, ý là tự cầu đa phúc.

(tự cầu đa phúc 自求多福: tự mình giúp mình còn hơn là nhờ người khác giúp mình.)

Trang Húc Nhiên dùng ánh mắt khiêu khích trừng người bạn thân, tình huống của hai người giống nhau, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.

Cho dù nói gia đình của mình là vấn đề khó giải quyết, Diêm Chấn Quân thì không phải? Muốn kết hôn cùng Dương Phỉ cũng không dễ dàng như vậy.

“Đưa Diệp Lăng qua bên kia chơi đi.” Nói nhảm cái gì mà không muốn quấy rầy mọi người, Diêm Chấn Quân nghĩ thầm, chính là do cậu lòng dạ hẹp hòi.

Không muốn hòa hợp cũng không được, vẫn là phải chơi chung cùng mọi người.

“Ừ, cậu ra trước đi.”

Chờ cho Diêm Chấn Quân đi xa, Trang Húc Nhiên mới hỏi: “Anh có muốn xuống nước chơi không?” Kết quả nhìn thấy Diệp Lăng vùi đầu cặm cụi ăn trái cây.

Một tô lớn trái cây a, hắn đây là muốn ăn hết luôn hay sao!

Nhưng mà không biết vì cái gì, nhìn Diệp Lăng liều mạng ăn như vậy, mình lại có cảm giác thèm ăn.

“Anh ăn khỏe thật.” Chọc lấy một miếng thanh long thả vào miệng, ngọt ngào.

“Tôi cũng muốn ăn, chia cho tôi một nửa.” Trang Húc Nhiên lách qua, ngồi lên đùi Diệp Lăng, cặm cụi dốc sức liều mạng ăn.

Từ đằng xa nhìn lại, chỉ thấy hư hư thực thực hai con quỷ chết đói…

“Này! Chim cút đến đây chơi đi!” Xa xa truyền đến tiếng hô đầy sức sống.

Quay về phía đó, Diệp Lăng nhìn thấy vịt vàng nhỏ lộn một vòng, sau đó mới là mặt của Tào Chính.

“Có biết bơi không.” Trang Húc Nhiên chuẩn bị đi mua phao, quyết định tránh đi kiểu vịt vàng.

“Biết.”

Dừng chân, quay ngược trở về, Trang Húc Nhiên nghiêm túc nói: “Vậy dạy tôi đi, tôi không biết bơi.”

“Đi mua phao.” Diệp Lăng nói.

Còn có, rõ ràng là cậu biết bơi a ==.

“Không mua, lãng phí tiền.” Trang Húc Nhiên lắc đầu cự tuyệt.

Nếu như người khác nghe được lời này từ trong miệng Trang Húc Nhiên, nhất định sẽ im lặng, cậu nha tiền bạc xài không hết, cư nhiên không nỡ bỏ tiền ra mua một cái phao cứu sinh! Ai mà tin!

Nhưng mà…

Diệp Lăng tin, còn cho Trang Húc Nhiên lời khen: “Quả thực là lãng phí tiền.” Cũng không phải thường xuyên ra biển chơi, bọn họ có thẻ ở câu lạc bộ, có thể dùng bể bơi miễn phí ở bên trong, còn có huấn luyện viên miễn phí.

Cho nên, có thể tiết kiệm tiền mua phao.

Xuống nước không bao lâu, một vịt vàng nhỏ, không, là Tào Chính bơi qua.

“Ồ? Chim cút anh đang dạy Húc Nhiên bơi?!” Giọng nói đã lộ ra rất nhiều chân tướng, cho nên Tào Chính bị Trang Húc Nhiên gõ đầu.

“Tới đây làm gì, nơi này chật hẹp, cậu qua bên kia đi.” Trang Húc Nhiên tức giận, cái này xem như là không hiểu tình thế, quấy rầy yêu đương.

Tào Chính quan sát mặt biển dài vô tận, cậu dám đùa ông đây sao! Nơi này mà chưa đủ rộng! Như vậy muốn chỗ nào rộng nữa!

“Tớ chém! đồ gia hỏa trọng sắc khinh bạn, từ khi có Diệp Lăng, cậu không còn đi chơi với tớ nữa!”

“Cậu còn nhỏ lắm sao?” Trang Húc Nhiên trừng mắt.

“… Chim cút, anh cũng dạy tôi bơi đi.” Tào Chính vòng qua kêu gọi Diệp Lăng, nhìn bên hông là một vịt vàng nhỏ, vị này thật sự là vịt lên cạn!

Tào Chính là vịt lên cạn, cái đó Diệp Lăng biết rõ. Có một lần tụ họp trong biệt thự của Trang Húc Nhiên, Tào Chính bị Diêm Chấn Quân đạp một phát vào bể bơi, quẫy nước cả ngày vẫn là chìm xuống dưới, uống không ít nước.

Ngẫm lại thật đáng thương: “Vậy cậu hỏi Trang Húc Nhiên đi.” Hắn đồng ý, cũng không phải là Diệp Lăng không chịu dạy.

“Không được, tớ vẫn chưa học được.” Trang Húc Nhiên vịn vai Diệp Lăng, giống như là nếu rời khỏi hắn sẽ bị chìm nghỉm, một chút cũng không muốn đưa Diệp Lăng cho Tào Chính.

“Hừ! Đúng là keo kiệt!” Lòng dạ hẹp hòi, lại còn thích ăn dấm chua, Tào Chính  nghĩ mà thấy không cam lòng, tay chân cùng quẫy, bọt nước văng khắp nơi, hướng Trang Húc Nhiên cười ba tiếng ha ha ha “Có giỏi thì đến cắn tớ a!”

Cái bộ dạng đê tiện kia, Trang Húc Nhiên hận đến nghiến răng.

“Cho cậu đắc ý này!”

Trang Húc Nhiên giơ chân lên, đạp trúng vịt vàng nhỏ, đẩy Tào Chính ra giữa biển.

“A a a! Có cá mập!” Tào Chính oa oa kêu loạn.

“Đừng có kêu bậy!” Trên biển mà nói có cá mập, sẽ gây hoảng sợ.

“Hu hu hu, vậy cậu kéo tớ về đi…” Tào Chính quay đầu lại tỏ vẻ đáng thương.

Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng một đầu hắc tuyến, có phao mà còn nói mình không bơi được ư ==

“Đẹp quá đi!”

Mọi người hướng theo ánh mắt Tào Chính nhìn về phía sau, là Dương Phỉ đang lướt sóng. Sóng biển khổng lồ đánh tới, cuốn Dương Phỉ vào bên trong, cô không hề hấn gì mà xông lên ngọn sóng, lúc ẩn lúc hiện lướt trên sóng biển. Mỗi lần người ta cho rằng ván của cô bị lật rồi, kết quả là người ta vẫn còn êm đẹp.

Đã nói cùng đi lướt sóng, mà người nào đó ngay cả bơi cũng không biết

Một con sóng đánh tới, đánh cho vịt vàng, không, đánh cho Tào Chính kêu la oai oái.

Vì tránh né sóng biển, Diệp Lăng quay người lại, theo nhịp điệu của sóng biển mà bơi trở về, bên người còn mang theo Trang Húc Nhiên đang giả chết chìm….

Trở lại khu vực nước cạn, gặp Diêm Chấn Quân.

“Húc Nhiên, không phải cậu biết bơi sao?”

Một đường nhìn xem Diệp Lăng kéo Trang Húc Nhiên tới, cảm thấy kỳ quái.

“…” Trang Húc Nhiên đang nghĩ ra lý do.

Tiếu Chí Hiên bì bõm bì bõm bơi qua: “Húc Nhiên, không phải cậu biết bơi sao?” Nhưng mà chẳng qua là tùy tiện nói một câu, bởi vì cậu mang theo bạn gái, Vương Thiến Nghi thật sự không biết bơi.

Cuối cùng Tiếu Chí Hiên cùng bạn gái bơi ra xa, Diêm Chấn Quân cũng yên lặng chạy.

Vịt vàng cũng bì bõm tới đây, xa xa nhìn thấy bầu không khí không đúng, sửa phương hướng bơi đến nơi khác… Chính là đổi hướng thật là khó, không nghĩ trước liền biến thành xoay vòng vòng tại chỗ!

“Tôi không phải cố ý lừa gạt anh.” Ấp a ấp úng cả một lúc lâu, Trang Húc Nhiên ho khan,  thẳng thắn nói ra chuyện mình biết bơi.

Cậu cho rằng Diệp Lăng ít nhiều cũng để ý đến cái đó, kết quả nghĩ nhiều quá.

“A, tôi biết rồi.” Diệp Lăng gật gật đầu, còn bổ sung thêm một câu: “Tôi biết rõ cậu chỉ là muốn ôm tôi.”

“Khục khục…” Trang Húc Nhiên bị sặc, mặc dù là sự thật, nhưng mà nói thẳng ra dường như không được tốt lắm.

Ho đến nỗi Diệp Lăng cho là cậu bị sặc nước biển, theo phản xạ mà vỗ vỗ phần lưng: “Nước biển sức nổi lớn, không tốn nhiều sức lực.” Ý của hắn là, ôm Trang Húc Nhiên cũng không phiền, không sao, đừng tự trách.

“…” Bức bách Diệp Lăng là chuyện mà mình đã làm, hiện tại ngượng ngùng là cái quái gì đây?

Trang Húc Nhiên cố gắng không chế mình, nhưng mà hai má vẫn nóng lên, gặp quỷ rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy xấu hổ.

“Đi lên bờ nghỉ một chút.”

Bơi lâu như vậy, Diệp Lăng cho rằng Trang Húc Nhiên mệt, hắn trực tiếp mang người lên bờ.

Trở lại bờ, cầm lấy khăn mặt vắt trên ghế đưa cho người đang chậm chạp bước tới, Diệp Lăng quan tâm hỏi: “Thật sự bị sặc? Tôi đi lấy ly nước cho cậu.”

Phía sau là quán bar bãi biển, đi qua rất nhanh.

Ly nước mát lạnh đặt vào trong tay, Trang Húc Nhiên nghe lời uống một ngụm, coi như bị vạch trần là chuyện đã qua rồi.

“Khá hơn chút nào không?”

Ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên cảm thấy đồ uống trong tay cũng nóng lên, lắc đầu nói: “Vốn cũng không có việc gì.”

Vẻ mặt Diệp Lăng đầy nghi hoặc, thật sự không có việc gì? Lại đoán sai nữa sao?

“Ánh mắt gì vậy, tôi có việc anh mới vui vẻ sao?” Trang Húc Nhiên có chút thẹn quá hóa giận.

“Không có.” Diệp Lăng oan uổng, không biết mình thế nào lại chọc giận đối phương.

“…” Tự mình giật mình rồi tức giận, Trang Húc Nhiên ảo não xin lỗi: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý hung dữ với anh.”

Trên thực tế ngay cả mình cũng không biết làm sao vậy, đây không phải là thói quen tác phong của bản thân cậu!

“Không có việc gì.”

Không bị để ý, ngược lại còn sờ lên trán… Ngậm miệng nghĩ, gần như cũng biết chuyện gì xảy ra.

Diệp Lăng càng bao dung, Trang Húc Nhiên càng muốn do thám điểm mấu chốt của Diệp Lăng.

Cuối cùng thì đối phương đối với mình là cái dạng tình cảm gì, sau khi cùng một chỗ thì rất muốn biết, bởi vì đối phương cho càng nhiều, lại càng muốn thêm nữa, tốt nhất là toàn bộ đều cho mình, chỉ quay tròn xung quanh mình.

Lý tính của Trang Húc Nhiên đứng một bên cười lạnh: Ngu xuẩn, cậu tin tưởng trên thế giới này còn có thứ tình cảm như vậy sao?

Cảm tính của Trang Húc Nhiên tựa bên người Diệp Lăng giả chết: Hắn hiện tại rất tốt, tôi sẽ tiếp tục dò hỏi, thẳng đến khi không có khả năng mới thôi.

Lý tính Trang Húc Nhiên lộ vẻ mặt trào phúng: Xùy, thời điểm không thể tiến lên chính là lúc các người chia tay.

Cảm tính Trang Húc Nhiên ôm chặt cánh tay Diệp Lăng, không nghe bất luận lời khuyên bảo nào: Tùy cậu nói như thế nào, hắn cũng không để cho tôi thất vọng a.

Lý tính Trang Húc Nhiên chiếm quyền chủ đạo, bình thường trong sinh hoạt hằng ngày đều do hắn định đoạt, hầu như sẽ rất ít hành động theo cảm xúc. Từ sau khi gặp được Diệp Lăng, cảm xúc trong Trang Húc Nhiên dần dần thức tỉnh, hơn nữa tình cảm còn mang theo sự độc chiếm mạnh mẽ, chỉ cần có chuyện liên quan đến Diệp Lăng sẽ ôm vào hết, tuyệt đối không cho phép lý tính của Trang Húc Nhiên mảy may chạm vào chút nào.

Chính là quá độc tài.

Diệp Lăng nhìn người ôm cánh tay mình không buông, yên lặng thở dài, nghĩ đến không phải cái gì khác, mà là bọn họ đến đây chơi có chút lãng phí tiền.

Hai người không thích nhúc nhích, chơi không được bao nhiêu.

(Dì nhỏ Tào Chính – chủ khu du lịch: Cậu còn muốn thế nào nữa!)

Buổi tối, mọi người mang bộ dáng uể oải đến nhà hàng ăn lẩu hải sản, rất cay, trước mặt mọi người đặt một cái nồi lớn.

Trời mùa thu mặc dù nhiệt độ không quá nóng, nhưng cũng không lạnh, ngày như vậy ăn lẩu thì hơi quá sức, nhưng mà còn có máy lạnh, ăn cũng rất thoải mái.

Chính là Trang Húc Nhiên không ăn được cay, mới ăn cay một chút thôi, hai môi biến thành màu đỏ chót rồi.

Diệp Lăng vẫn luôn rót nước cho cậu, nhưng không dám cho quá nhiều, ăn như vậy sẽ bị đau bụng.

“Cậu vẫn là nên ăn cái này ít thôi, tôi để cho cậu phần không cay.” Rõ ràng có nước lẩu không cay, hắn liền múc qua cái nồi bên này cho Trang Húc Nhiên.

“Cay ăn ngon.” Trang Húc Nhiên lè lưỡi nói: “Thật cay.”

“Cậu không được ăn.” Diệp Lăng không cho cậu lại gắp đồ trong nồi cay.

Trang Húc Nhiên còn muốn ăn, Diệp Lăng liền trừng mắt liếc cậu một cái: “Cậu còn ăn cái này tôi với cậu chia giường ngủ.” Đó là tốt nhất, chỉ sợ Trang Húc Nhiên không muốn.

Kỳ quái là, nghe được câu này có người ngoan ngoãn nghe lời.

Nước hầm xương, bỏ thêm gia vị, nấu đến hương thơm ngây ngất. Diệp Lăng bỏ vào trong thêm một ít rau củ cùng hải sản, sủi cảo mực..v..v…

Người quanh bàn nhìn hắn cười mờ ám, nháy mắt ra hiệu, chỉ sợ là đã nghe được Diệp Lăng nói.

Nhưng Diệp Lăng tự nhận là nói rất nhỏ, có nghe thấy cũng là người bên cạnh trái phải.

Nhưng mà người ngồi cạnh hắn cứ một mực là Tào Chính.

“Chim cút, trong nồi có cái gì ngon vậy? Tôi cũng muốn nếm thử?” Tào Chính đưa đũa qua.

“Ăn cậu đấy!” Trang Húc Nhiên chặn ở giữa, còn duỗi đũa ra gõ chiếc đũa của Tào Chính, bảo cậu cút về.

“() cắt!” Biểu tình của Tào Chính rất xấu xa, căn bản không phải vì ăn, thuần túy chỉ muốn trêu chọc đôi vợ chồng son người ta.

“Thật hâm mộ cậu, lần này chỉ có cậu được một mình ngủ một giường lớn.” Cho rằng trào phúng chó độc thân có thể phản kích đến Tào Chính.

Quá ngây thơ rồi, Tào Chính không hề áp lực nói: “Không cần hâm mộ, tớ có thể đổi với cậu.” Tỏ vẻ ngủ cùng Diệp Lăng cũng không có gì, tất cả mọi người đều là đàn ông.

“Cút!” Mơ tưởng!

“Có thể ăn rồi.” Diệp Lăng gắp lên rau vừa chín tới, đặt ở trong đĩa nhỏ.Cánh rau vàng nhạt, thoạt nhìn rất ngon miệng. Sủi cảo mực óng ánh, bỏ vào miệng, mùi vị ngon. Cả hai ăn cùng lúc sẽ ngon hơn nữa.

“Giúp tôi chần thịt ba chỉ.”

“A.”

“Cá phi lê.”

“Ừ.”

Các em gái im lặng nhìn Diệp Lăng, nhìn lại bạn trai mình một chút, rõ ràng lúc trước cảm thấy bạn trai đối với mình cũng không tệ lắm, vì sao hôm nay có loại thờ ơ lạnh nhạt…

Hai vị bạn trai rõ ràng yếu thế, bọn họ không có thói quen chăm lo đồ ăn cho bạn gái. Huống chi thời điểm kết giao đều là độc lập, không có yếu ớt đến độ để cho người ta gắp đồ ăn cho mình, thật không có thói quen như Diệp Lăng.

“Ha ha ha..” Tào Chính cười ba tiếng, lập tức ngậm lại nụ cười trêu chọc, cậu không còn hâm mộ người nói chuyện yêu đương nữa.

Ừ, thật ra cậu hâm mộ chỉ là Trang Húc Nhiên.

Làm bạn trai của người khác gì gì đó, vẫn là bỏ đi, có gan tìm bạn trai mới là chính đạo (đúng đắn, hợp lý.) (Cậu là thẳng thật sự nha! Muốn giới thiệu cho cậu mấy người bạn trai sao, vẫn là quên đi!)

“Diệp Lăng, anh đối với Trang Húc Nhiên thật tốt.” Sau khi giúp bạn gái mình chần qua mấy miếng cá phi lê, Tiếu Chí Hiên không nhịn được mở miệng nói.

“Cắt, chần đồ ăn đã liền nói tốt, anh ấy còn giúp Trang Húc Nhiên giặt quần áo nấu cơm a.” Hai người bọn họ đều biết.

Nhưng mà những người khác không biết, Diêm Chấn Quân tò mò hỏi: “Bọn họ ở cùng một chỗ?” Quá trắng trợn nha.

“Không có, thỉnh thoảng ở cùng chỗ.” Tự Trang Húc Nhiên trả lời Diêm Chấn Quân.

“Tớ nói…” nếu thực sự ở cùng một chỗ, không chừng không lâu sau liền vỡ lở ra, Diêm Chấn Quân rõ ràng nhất người nhà của Trang Húc Nhiên có bao nhiêu lợi hại, đặc biệt là hai người ở trên. Có thể khuyên liền khuyên, cậu một bên giúp Dương Phỉ chần rau, một bên nói: “Hai người kiềm chế một chút, Diệp Lăng không chịu được giày vò.”

Người xương cốt cứng rắn là vì đánh gãy xương thì còn có gân. Còn Diệp Lăng? Một người không tên không tuổi, xương cốt dù cứng rắn thì thế nào? làm sao đấu thắng được người nhà họ Trang.

“Tớ biết rõ.” Tuy rằng Diêm Chấn Quân nói lời đả kích, nhưng cũng là vì tốt cho mình, Trang Húc Nhiên biết rõ điều đó.

Trái tim cũng đồng thời run rẩy, vì lo lắng cho Diệp Lăng.

Nghiêng đầu nhìn Diệp Lăng, hắn đang chăm chú nghiêm túc ăn một viên cá, quai hàm phình ra, đẩy từ bên này đẩy qua bên kia, giống như là con sóc, lại vô cùng đáng yêu.

“Ăn ngon?”

“Ừ…”

Trước mắt đột nhiên đưa đến một tôm viên hồng nhạt, Diệp Lăng do dự một chút, há mồm ăn hết, ngon.

Thì ra cho người khác ăn lại vui vẻ như vậy…

Trang Húc Nhiên im lặng thu tay lại, kẹp rau sống, gói thành một cuộn, bên trong là thịt ba chỉ chần, đưa đến bên miệng Diệp Lăng.

Ăn hết.

Rau sống gói sủi cảo mực.

Ăn hết.

Nấm trắng thịt bò.

Ăn hết.

Các em gái cùng bàn lần nữa há hốc mồm, vốn đã cảm thấy bạn trai mình cũng rất tốt, nhưng mà đến bây giờ lại có chút hoài nghi…

“Đầu năm nay, tình yêu khác giới bị tình yêu đồng giới chiếm cứ…”

Thì ra lâu nay quan hệ cơ hữu mới thật sự là chân lý. (cơ hữu: các mối quan hệ giữa những người đồng tính)

Không tin.

Nơi này có hạt dẻ!

“Không có hạt dẻ?” Diệp Lăng mò kiếm, rốt cuộc hạt dẻ đã bị người thần bí nào thôn tính.

“Cuối cùng mới thả a, không thì bị khét mất.” Nhưng mà sớm như vậy đã có người ăn hết rồi.

“Hắc hắc, tôi ăn hết đấy.” Chén đĩa đặt bên cạnh Diệp Lăng, ngược lại Tào Chính vẫn thuận lợi đưa hết phân nửa tiến vào phần của mình.

Những thứ kia phân lượng đều rất ít, một phần chỉ có tí tẹo như thế.

“…”

Ăn uống no đủ, đều cảm thấy rất mệt mỏi rồi, liền đi về nghỉ ngơi.

Trên đường về phòng.

“Này.” Dương Phỉ bước qua bên cạnh, vỗ vỗ vai Diệp Lăng nói: “Anh là người bạn trai tốt.”

Đột nhiên nói một câu liền cười rồi tách ra, Diệp Lăng chưa kịp phản ứng, đây là có ý gì?

Nghi hoặc.

“Đơn thuần là lời khen.” Khác với lời dặn dò, lời khen không cần đáp lại, chỉ là tỏ thái độ một chút.

Mỹ nữ Trung văn xấu hổ ngượng ngùng lướt qua bên người, cẩn thận duỗi ra nắm đấm đụng đụng cánh tay Diệp Lăng, cũng rời đi.

“…” Cái thế giới này có chút khó hiểu.

“Đi thôi.” Trang Húc Nhiên kéo Diệp Lăng, rất nhanh trở về gian phòng của mình.

Diệp Lăng rất tốt, nhưng chỉ cần mình biết rõ là được rồi, những người khác không cần biết, cũng không cần ai đó tán đồng.

Nghĩ nửa ngày, mới hiểu được ý tứ của người ta.

“Các cô ấy là hâm mộ anh.” Trong giọng nói mang theo mỉm cười thản nhiên, rốt cuộc cũng hiểu rồi a.

Trang Húc Nhiên vẫn luôn để ý, nghe thấy những lời này thật sự liền đặt tâm trí vào. Chẳng những một chút tâm tình tiêu cực bay đi, vừa rồi niềm vui khi trong nhà ăn tiếp tục kéo dài, càng lúc càng mãnh liệt, hiện tại đã đạt đến cực hạn.

“Diệp Lăng.”

Vẫn là muốn nói một câu, cha mẹ của anh là như thế nào sinh ra anh, hả?

Trang Húc Nhiên cảm thấy mình đã nhanh thần hồn điên đảo rồi, tiếp tục như vậy cậu không biết mình sẽ biến thành cánh dạng gì… Nhưng có một chuyện rất chắc chắn, mình không muốn rời khỏi Diệp Lăng.

“Hả? Cậu đi tắm trước, nhớ đem nước ấm điều chỉnh cao một chút.” Cũng có chút lười biếng, Diệp Lăng đến bên sopha, không nghĩ muốn tiến vào bẫy.

“Cùng đi, đừng có nằm.”

“Tôi mệt rồi, tự mình đi đi.”

Vừa mới dứt lời, một cái bóng nhào về phía trước, nằm lên người Diệp Lăng, giọng nói buồn buồn: “Đi vào buồng tắm liền không nhìn thấy anh nữa.”

Cách một cánh cửa, một khoảng cách, sờ không được nhìn không thấy, dù biết rõ hắn ở bên ngoài ngồi trên ghế sopha, dù biết rõ mở cửa đi ra ngoài bất kỳ lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn, thế nhưng chính là kỳ quái như vậy…

Một giây cũng không muốn rời xa….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện