Có nhiều tài nguyên trước mắt như vậy, cô cũng không phải kẻ ngốc, Thời Ngu cảm thấy thỉnh thoảng đi đường tắt cũng không có gì không tốt.

Sau khi Thời Ngu đến công ty, cô nhìn thấy trên bàn làm việc là những hợp đồng để cô tùy ý lựa chọn, cô cảm thấy con đường tắt này kỳ thật cũng có thể thường xuyên đi dạo một chút! Khi Thời Ngu lật xem hợp đồng, Triệu Vinh cũng ở bên cạnh cũng im lặng quan sát cô.

Khi mới biết mình sắp bị cưỡng ép tiếp nhận người, Triệu Vinh đương nhiên là không vui lắm, hắn là người đại diện vàng trong giới giải trí, ba nghệ sĩ dưới tay hắn bây giờ đều là cấp bậc hạng nhất, trừ khi thật sự có tiềm năng lớn, bằng không hắn cũng không nhận thêm người mới nữa.

Còn vì sao cuối cùng Triệu Vinh lại đồng ý? Đương nhiên là bởi vì ông chủ lớn đưa ra quá nhiều lợi ích.

Là một người đại diện chuyên nghiệp, Triệu Vinh trước đó đã xem qua ảnh của Thời Ngu, còn đến đoàn làm phim cô từng tham gia xem video gốc cô diễn xuất.

Cô chỉ có một thứ, đó là khuôn mặt tuyệt sắc.

Triệu Vinh đã nhìn thấy vô số người đẹp trong giới, nhưng Thời Ngu quả thực có thể xếp hạng ở vị trí đầu, nhưng với tư cách là người đại diện vàng nói cho hắn biết, cô gái này không phù hợp với tiêu chuẩn thu nhận người của hắn.

Kỹ năng diễn xuất cứng ngắc, ánh mắt đờ đẫn, ngay cả khí chất cũng mang theo vài phần rụt rè, giống như là một con rối xinh đẹp không hề có linh hồn, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng mơ hồ.



Ngốc nghếch và nông cạn, đây chính là nhận xét của Triệu Vinh đối với cô.

Tất nhiên, đối điện với khuôn mặt của Thời Ngu và tài nguyên của ông chủ lớn đứng ở sau lưng, không khó để trở nên nổi tiếng, trở thành một bình hoa lưu lượng đẹp nhất ở showbiz một cách dễ dàng, nhưng Triệu Vinh vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nhưng khi Thời Ngu xuất hiện trước mặt Triệu Vinh, lại khiến hắn có kết luận khác.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, nhưng cái thần thái cao ngạo làm cho khuôn mặt cô càng thêm có sức sống, vẻ đẹp còn tăng thêm vài phần.

Đặc biệt là khí chất lười biếng của cô ngồi trên ghế tùy ý lật xem hợp đồng, lại có thể làm cho người ta mơ hồ cảm thấy không thể xem nhẹ được.

Đây là khí chất mà một diễn viên phải có.

Cô chỉ ngồi yên lặng ở đó, như thể đang biểu diễn một vở kịch lớn.

Triệu Vinh lần đầu tiên nghi ngờ ánh mắt của chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện