"Lông mi này vừa dày vừa dài, căn bản không cần phải dán lông mi giả.”
Thời Ngu không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, còn tự luyến nháy mắt với chuyên gia trang điểm trong gương: "Thật có ánh mắt.”
Cô thực sự tự tin vào làn da này của mình.
Cùng lúc đó, trong một phòng khác Quý Dung Dung, Lâm Lâm và Tô Nguyễn cũng đang nói chuyện.
“Nguyễn Nguyễn, cậu thật sự quen biết anh trai tớ ở trường trung học sao?" Quý Dung Dung tò mò hỏi, cô cũng mới nghe nói mối quan hệ của hai người gần đây.
Tô Nguyễn mỉm cười, làn da của cô rất trắng, ngũ quan rất đẹp và thanh tú, cô mỉm cười như một đóa hoa nhài nhỏ thanh nhã, rất dễ làm cho người ta dâng lên thiện chí và mong muốn bảo vệ của mọi người.
"Tớ nói rồi mà tớ nhỏ hơn học trưởng Qúy hai lớp, lúc ấy tớ nhìn thấy anh ấy bị thương, liền thuận tay giúp anh ấy, không nghĩ tới học trưởng Qúy vẫn nhớ tới chuyện này." Tô Nguyễn ngượng ngùng cười nghiêng đầu: "học trưởng Qúy nói sau này nếu có việc có thể tìm anh ấy."
"Wow! Thật lãng mạn! "Lâm Lâm ở bên cạnh kinh ngạc: "Quý tổng chưa bao giờ chủ động như vậy, anh ấy nói lời này nhất định là có ý với Nguyễn Nguyễn đúng không?”
"Cái này tớ cũng có thể làm chứng, anh trai tớ đối với ai cũng rất lạnh lùng, phụ nữ trước kia dám tới gần anh ấy hai bước đều bị vệ sĩ ném sang một bên." Quý Dung Dung cũng ở bên cạnh phụ họa.
Tô Nguyễn trong lòng cũng nghiến răng nghiến lợi, cô ta không nói thật ra trước đó cô cũng thiếu chút nữa bị vệ sĩ ném đi, chẳng qua cô kịp thời nhắc tới chuyện trước kia, mới may mắn thoát nạn.
Còn về việc "Có việc gì thì tìm anh ấy" thực ra là sau khi trợ lý Trương xác nhận chuyện xảy ra năm đó xong mới nói vậy.
Tô Nguyễn vốn luôn thấp thỏm trong lòng, nhưng biết được bên cạnh Quý Việt Châu chưa từng có phụ nữ, bản thân ít nhiều với anh cũng có quan hệ sâu xa, đã là người thân cận nhất liền yên lòng.
“Vậy Nguyễn Nguyễn, cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào?” Quý Dung Dung cười hì hì hỏi.
Thời Ngu không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, còn tự luyến nháy mắt với chuyên gia trang điểm trong gương: "Thật có ánh mắt.”
Cô thực sự tự tin vào làn da này của mình.
Cùng lúc đó, trong một phòng khác Quý Dung Dung, Lâm Lâm và Tô Nguyễn cũng đang nói chuyện.
“Nguyễn Nguyễn, cậu thật sự quen biết anh trai tớ ở trường trung học sao?" Quý Dung Dung tò mò hỏi, cô cũng mới nghe nói mối quan hệ của hai người gần đây.
Tô Nguyễn mỉm cười, làn da của cô rất trắng, ngũ quan rất đẹp và thanh tú, cô mỉm cười như một đóa hoa nhài nhỏ thanh nhã, rất dễ làm cho người ta dâng lên thiện chí và mong muốn bảo vệ của mọi người.
"Tớ nói rồi mà tớ nhỏ hơn học trưởng Qúy hai lớp, lúc ấy tớ nhìn thấy anh ấy bị thương, liền thuận tay giúp anh ấy, không nghĩ tới học trưởng Qúy vẫn nhớ tới chuyện này." Tô Nguyễn ngượng ngùng cười nghiêng đầu: "học trưởng Qúy nói sau này nếu có việc có thể tìm anh ấy."
"Wow! Thật lãng mạn! "Lâm Lâm ở bên cạnh kinh ngạc: "Quý tổng chưa bao giờ chủ động như vậy, anh ấy nói lời này nhất định là có ý với Nguyễn Nguyễn đúng không?”
"Cái này tớ cũng có thể làm chứng, anh trai tớ đối với ai cũng rất lạnh lùng, phụ nữ trước kia dám tới gần anh ấy hai bước đều bị vệ sĩ ném sang một bên." Quý Dung Dung cũng ở bên cạnh phụ họa.
Tô Nguyễn trong lòng cũng nghiến răng nghiến lợi, cô ta không nói thật ra trước đó cô cũng thiếu chút nữa bị vệ sĩ ném đi, chẳng qua cô kịp thời nhắc tới chuyện trước kia, mới may mắn thoát nạn.
Còn về việc "Có việc gì thì tìm anh ấy" thực ra là sau khi trợ lý Trương xác nhận chuyện xảy ra năm đó xong mới nói vậy.
Tô Nguyễn vốn luôn thấp thỏm trong lòng, nhưng biết được bên cạnh Quý Việt Châu chưa từng có phụ nữ, bản thân ít nhiều với anh cũng có quan hệ sâu xa, đã là người thân cận nhất liền yên lòng.
“Vậy Nguyễn Nguyễn, cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào?” Quý Dung Dung cười hì hì hỏi.
Danh sách chương