Editor: Miri
- ----------------------------
Phó Trường Lăng ôm con rối hài tử, cùng Tần Diễn phóng ra bên ngoài. Người của Hồng Mông Thiên cung vội vàng đuổi theo, Phó Trường Lăng nhìn lướt qua Lận Trần đang bỏ chạy về hướng khác, thấy một đám người khác cũng đuổi theo nàng, giơ kim phiến dẫn dắt linh khí rồi vung lên, cắt đứt đoàn người đang đuổi theo Lận Trần, sau đó mới cùng Tần Diễn chạy trốn.
Bây giờ mấy người bọn họ muốn quấy phá một trận long trời lở đất ở Hồng Mông Thiên cung cũng không phải không thể, chỉ là Phó Trường Lăng vẫn muốn biết rốt cuộc sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Năm đó chắc chắn Lận Trần và Phó Ngọc Thù không đủ sức lật đổ Hồng Mông Thiên cung, cho nên Phó Trường Lăng cũng chỉ tính chạy trốn, không tính san bằng Hồng Mông Thiên cung; thứ hai, đối với Lận Trần mà nói, nơi này có quá nhiều cố nhân của nàng, nàng cũng không muốn cùng họ trở mặt thành thù.
Phó Trường Lăng và Tần Diễn vì phải câu giờ cho những người khác, cũng không lập tức trốn thoát. Hai người tựa lưng vào nhau, vừa chạy vừa ra vẻ bị tu sĩ Hồng Mông Thiên cung ngăn lại, dẫn tới càng lúc càng nhiều người đuổi về phía họ.
"Các ngươi đắc thủ?"
Phó Trường Lăng quay đầu nhìn thoáng qua Tần Diễn, hỏi chuyện ám sát Cô Hồng Tử của họ. Tần Diễn ừ một tiếng, hơi có chút lo lắng nói: "Nương ngươi bị thương."
Cô Hồng Tử dù sao cũng là Độ Kiếp đại năng, dù có thêm Tần Diễn, Lận Trần muốn giết Cô Hồng Tử trong thời gian ngắn, tất cũng không tránh khỏi thương vong.
Phó Trường Lăng gật đầu, chỉ nói: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao."
Tần Diễn bình tĩnh mở miệng.
Khi Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn kéo dài thời gian, Phó Ngọc Thù ôm hài tử, dùng một con đường mòn nhỏ hẹp đi xuống núi, chạy tới Truyền Tống trận.
Như hắn sở liệu, có Phó Trường Lăng cùng Lận Trần yểm hộ hai đường cho hắn, kẻ có pháp lực thấp kém nhất là hắn ngược lại được an toàn nhất.
Hắn tới cửa Truyền Tống trận, cất bước nhảy vào, nhưng mới vừa nhảy xuống, hắn liền phát hiện không đúng. Khoảnh khắc hắn rơi xuống lăn qua chỗ khác, hắn lập tức giơ tay mở trận phòng ngự, không hề nghĩ ngợi, lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng hắn nhanh, đối phương lại càng nhanh hơn hắn. Trong nháy mắt hắn nhảy ra ngoài, uy áp từ trên trời giáng xuống, đè mạnh hắn xuống mặt đất, hắn theo bản năng buông tay, thả hài tử sang bên cạnh, mới không khiến cho hài tử bị đè cùng mình.
Bị uy áp vô hình ngăn chặn, Phó Ngọc Thù làm bản thân bình tĩnh lại. Hắn vừa ngửa đầu đánh giá xung quanh, vừa liều mạng muốn thông tri với Phó Trường Lăng cùng Lận Trần.
Nhưng hắn vừa làm ra hành động đó, thần thức lập tức đau nhức. Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: "Nơi này có kết giới, không cần uổng phí công phu."
Nghe giọng nói đó, Phó Ngọc Thù liền cứng đờ thân mình, sau đó thấy rất nhiều người mắc hắc y kim phiến chậm rãi tiến đến, bao vây xung quanh hắn. Một người trung niên bước đến sau hắn, cong lưng xuống, ôm hài tử dưới mặt đất lên.
"Chính là đứa nhỏ này sao?"
Người trung niên kia hỏi, hài tử bị hắn bế lên bắt đầu khóc lớn, Phó Minh Lam bên cạnh mở miệng: "Đại ca, chính là nó."
"Cha," Phó Ngọc Thù hoàn toàn luống cuống, nôn nóng mở miệng, "Cha, có chuyện gì cứ từ từ nói, hắn còn nhỏ, có chuyện gì đều có thể nghĩ cách......"
"Linh khí Vân Trạch suy kiệt nhiều năm," Phó Minh Thịnh bình đạm lên tiếng, "Ngươi có thể nghĩ cách gì đây?"
"Nhưng nó cũng là huyết mạch Phó gia......"
Tiếng Phó Ngọc Thù mang chút nghẹn ngào, Phó Minh Thịnh khẽ vuốt lên mặt Phó Trường Lăng, nhỏ giọng hỏi: "Hắn có tên sao?"
"Ngài đặt," Phó Ngọc Thù nghe Phó Minh Thịnh hỏi vậy, cố gắng nở ra một nụ cười, "Đây là tôn tử của ngài, ngài đặt cho nó đi."
"Thôi," Phó Minh Thịnh thở dài, "Hắn cũng không cần tên làm gì, phu nhân."
Phó Minh Thịnh quay đầu: "Trận pháp chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong." nữ tử phía sau hắn bước lên, tiếp nhận hài tử, ôn nhu nói, "Hài tử đáng yêu quá."
"Nương......" Phó Ngọc Thù run rẩy ra tiếng, "Đừng như vậy, nương......"
"Ngọc Thù à," nữ nhân có chút bất đắc dĩ, "Không sao đâu, hắn ít nhất cũng có thể sống đến 30 tuổi, ngươi đừng sợ như vậy."
"Nhưng ta không chỉ muốn hắn sống đến 30 tuổi!"
Phó Ngọc Thù nghẹn ngào muốn khóc, hét lớn: "Ta muốn hắn sống hạnh phúc cả đời!"
Khắp nơi im lặng, một lát sau, Phó Minh Thịnh thở dài: "Ôm qua đi."
Nữ nhân đáp ứng, ngay lúc đó, Phó Ngọc Thù đột nhiên đứng dậy, giơ tay muốn vọt qua. Phó Minh Thịnh tát thẳng vào mặt Phó Ngọc Thù, đánh văng hắn đi.
"Ta nghe nói, ngươi không còn Huyền Linh căn." Phó Minh Thịnh thần sắc bình tĩnh, "Nhưng xem ra hiện tại, ngươi vẫn còn có vài phần bản lĩnh. Nếu hôm nay ngươi có thể cứu hài tử này, vậy cứu hắn đi."
"Nếu không cứu được?"
Phó Ngọc Thù siết chặt nắm tay, Phó Minh Thịnh rũ mắt: "Nếu là huyết mạch Phó gia, vậy hãy để cho đứa nhỏ này, lấy mệnh đền đáp Phó gia đi."
Vừa dứt lời, Phó Ngọc Thù đặt kim phiến lên môi, một mặt niệm chú, một mặt chạy thẳng về hướng hài tử đặt trong trận pháp.
Bóng đêm dần dần phủ lên, mây đen dày đặc.
Chẳng mấy chốc, bầu trời liền hạ mưa to.
Nước mưa tầm tã rơi xuống, tại Thái Bình trấn, một nữ tử bạch y thân dính đầy máu, tay cầm trường kiếm, bám vào vách tường đi tới trước cửa Quan gia.
Nàng mệt mỏi giơ tay, đập vào cánh cửa đã hơi cũ nát.
Quan Tiểu Nương ban đêm nghe được tiếng mưa rơi, vội đứng dậy, mới vừa mở cửa, liền thấy nữ tử cầm kiếm, kiệt sức ngã xuống đất.
Quan Tiểu Nương sợ hãi la lên một tiếng, máu và nước mưa lẫn lộn chảy xuống từ người nữ tử, nàng gắng gượng mở mắt, nhìn về phía Quan Tiểu Nương.
"Tiểu Nương," Lận Trần khàn khàn lên tiếng, "Đỡ ta vào, có kết giới hộ các ngươi, đừng sợ, hừng đông, chúng ta lập tức hồi Vạn Cốt nhai."
- ----------------------------
Phó Trường Lăng ôm con rối hài tử, cùng Tần Diễn phóng ra bên ngoài. Người của Hồng Mông Thiên cung vội vàng đuổi theo, Phó Trường Lăng nhìn lướt qua Lận Trần đang bỏ chạy về hướng khác, thấy một đám người khác cũng đuổi theo nàng, giơ kim phiến dẫn dắt linh khí rồi vung lên, cắt đứt đoàn người đang đuổi theo Lận Trần, sau đó mới cùng Tần Diễn chạy trốn.
Bây giờ mấy người bọn họ muốn quấy phá một trận long trời lở đất ở Hồng Mông Thiên cung cũng không phải không thể, chỉ là Phó Trường Lăng vẫn muốn biết rốt cuộc sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Năm đó chắc chắn Lận Trần và Phó Ngọc Thù không đủ sức lật đổ Hồng Mông Thiên cung, cho nên Phó Trường Lăng cũng chỉ tính chạy trốn, không tính san bằng Hồng Mông Thiên cung; thứ hai, đối với Lận Trần mà nói, nơi này có quá nhiều cố nhân của nàng, nàng cũng không muốn cùng họ trở mặt thành thù.
Phó Trường Lăng và Tần Diễn vì phải câu giờ cho những người khác, cũng không lập tức trốn thoát. Hai người tựa lưng vào nhau, vừa chạy vừa ra vẻ bị tu sĩ Hồng Mông Thiên cung ngăn lại, dẫn tới càng lúc càng nhiều người đuổi về phía họ.
"Các ngươi đắc thủ?"
Phó Trường Lăng quay đầu nhìn thoáng qua Tần Diễn, hỏi chuyện ám sát Cô Hồng Tử của họ. Tần Diễn ừ một tiếng, hơi có chút lo lắng nói: "Nương ngươi bị thương."
Cô Hồng Tử dù sao cũng là Độ Kiếp đại năng, dù có thêm Tần Diễn, Lận Trần muốn giết Cô Hồng Tử trong thời gian ngắn, tất cũng không tránh khỏi thương vong.
Phó Trường Lăng gật đầu, chỉ nói: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao."
Tần Diễn bình tĩnh mở miệng.
Khi Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn kéo dài thời gian, Phó Ngọc Thù ôm hài tử, dùng một con đường mòn nhỏ hẹp đi xuống núi, chạy tới Truyền Tống trận.
Như hắn sở liệu, có Phó Trường Lăng cùng Lận Trần yểm hộ hai đường cho hắn, kẻ có pháp lực thấp kém nhất là hắn ngược lại được an toàn nhất.
Hắn tới cửa Truyền Tống trận, cất bước nhảy vào, nhưng mới vừa nhảy xuống, hắn liền phát hiện không đúng. Khoảnh khắc hắn rơi xuống lăn qua chỗ khác, hắn lập tức giơ tay mở trận phòng ngự, không hề nghĩ ngợi, lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng hắn nhanh, đối phương lại càng nhanh hơn hắn. Trong nháy mắt hắn nhảy ra ngoài, uy áp từ trên trời giáng xuống, đè mạnh hắn xuống mặt đất, hắn theo bản năng buông tay, thả hài tử sang bên cạnh, mới không khiến cho hài tử bị đè cùng mình.
Bị uy áp vô hình ngăn chặn, Phó Ngọc Thù làm bản thân bình tĩnh lại. Hắn vừa ngửa đầu đánh giá xung quanh, vừa liều mạng muốn thông tri với Phó Trường Lăng cùng Lận Trần.
Nhưng hắn vừa làm ra hành động đó, thần thức lập tức đau nhức. Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: "Nơi này có kết giới, không cần uổng phí công phu."
Nghe giọng nói đó, Phó Ngọc Thù liền cứng đờ thân mình, sau đó thấy rất nhiều người mắc hắc y kim phiến chậm rãi tiến đến, bao vây xung quanh hắn. Một người trung niên bước đến sau hắn, cong lưng xuống, ôm hài tử dưới mặt đất lên.
"Chính là đứa nhỏ này sao?"
Người trung niên kia hỏi, hài tử bị hắn bế lên bắt đầu khóc lớn, Phó Minh Lam bên cạnh mở miệng: "Đại ca, chính là nó."
"Cha," Phó Ngọc Thù hoàn toàn luống cuống, nôn nóng mở miệng, "Cha, có chuyện gì cứ từ từ nói, hắn còn nhỏ, có chuyện gì đều có thể nghĩ cách......"
"Linh khí Vân Trạch suy kiệt nhiều năm," Phó Minh Thịnh bình đạm lên tiếng, "Ngươi có thể nghĩ cách gì đây?"
"Nhưng nó cũng là huyết mạch Phó gia......"
Tiếng Phó Ngọc Thù mang chút nghẹn ngào, Phó Minh Thịnh khẽ vuốt lên mặt Phó Trường Lăng, nhỏ giọng hỏi: "Hắn có tên sao?"
"Ngài đặt," Phó Ngọc Thù nghe Phó Minh Thịnh hỏi vậy, cố gắng nở ra một nụ cười, "Đây là tôn tử của ngài, ngài đặt cho nó đi."
"Thôi," Phó Minh Thịnh thở dài, "Hắn cũng không cần tên làm gì, phu nhân."
Phó Minh Thịnh quay đầu: "Trận pháp chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong." nữ tử phía sau hắn bước lên, tiếp nhận hài tử, ôn nhu nói, "Hài tử đáng yêu quá."
"Nương......" Phó Ngọc Thù run rẩy ra tiếng, "Đừng như vậy, nương......"
"Ngọc Thù à," nữ nhân có chút bất đắc dĩ, "Không sao đâu, hắn ít nhất cũng có thể sống đến 30 tuổi, ngươi đừng sợ như vậy."
"Nhưng ta không chỉ muốn hắn sống đến 30 tuổi!"
Phó Ngọc Thù nghẹn ngào muốn khóc, hét lớn: "Ta muốn hắn sống hạnh phúc cả đời!"
Khắp nơi im lặng, một lát sau, Phó Minh Thịnh thở dài: "Ôm qua đi."
Nữ nhân đáp ứng, ngay lúc đó, Phó Ngọc Thù đột nhiên đứng dậy, giơ tay muốn vọt qua. Phó Minh Thịnh tát thẳng vào mặt Phó Ngọc Thù, đánh văng hắn đi.
"Ta nghe nói, ngươi không còn Huyền Linh căn." Phó Minh Thịnh thần sắc bình tĩnh, "Nhưng xem ra hiện tại, ngươi vẫn còn có vài phần bản lĩnh. Nếu hôm nay ngươi có thể cứu hài tử này, vậy cứu hắn đi."
"Nếu không cứu được?"
Phó Ngọc Thù siết chặt nắm tay, Phó Minh Thịnh rũ mắt: "Nếu là huyết mạch Phó gia, vậy hãy để cho đứa nhỏ này, lấy mệnh đền đáp Phó gia đi."
Vừa dứt lời, Phó Ngọc Thù đặt kim phiến lên môi, một mặt niệm chú, một mặt chạy thẳng về hướng hài tử đặt trong trận pháp.
Bóng đêm dần dần phủ lên, mây đen dày đặc.
Chẳng mấy chốc, bầu trời liền hạ mưa to.
Nước mưa tầm tã rơi xuống, tại Thái Bình trấn, một nữ tử bạch y thân dính đầy máu, tay cầm trường kiếm, bám vào vách tường đi tới trước cửa Quan gia.
Nàng mệt mỏi giơ tay, đập vào cánh cửa đã hơi cũ nát.
Quan Tiểu Nương ban đêm nghe được tiếng mưa rơi, vội đứng dậy, mới vừa mở cửa, liền thấy nữ tử cầm kiếm, kiệt sức ngã xuống đất.
Quan Tiểu Nương sợ hãi la lên một tiếng, máu và nước mưa lẫn lộn chảy xuống từ người nữ tử, nàng gắng gượng mở mắt, nhìn về phía Quan Tiểu Nương.
"Tiểu Nương," Lận Trần khàn khàn lên tiếng, "Đỡ ta vào, có kết giới hộ các ngươi, đừng sợ, hừng đông, chúng ta lập tức hồi Vạn Cốt nhai."
Danh sách chương