Editor: Miri (Torianimereview.wordpress.com)

- -----------------------------

Phó Trường Lăng ngơ ngác nhìn Tần Diễn.

Có lẽ hắn chưa từng nghĩ rằng, Tần Diễn sẽ nói như vậy với hắn

Hắn nhịn không được mà nhắc nhở y: "Giết phàm nhân là trọng tội."

"Ta biết!"

Tần Diễn nhìn hắn, khó nhọc mở miệng: "Nhưng chỉ có ta ở đây thôi."

Thượng Quan Minh Ngạn hôn mê bất tỉnh, ở đây chỉ còn hai người bọn họ. Nếu Tần Diễn không nói, thì cũng sẽ không có người thứ hai biết chuyện hôm nay.

Phó Trường Lăng khiếp sợ nhìn y. Tần Diễn vươn tay về phía hắn, đôi mắt luôn luôn trong trẻo thanh minh, giờ đây mơ hồ có thêm vài phần sợ hãi cùng khát cầu đang ráng nén lại.

Phó Trường Lăng cầm kiếm, một thoáng đó, hắn đột nhiên cảm thấy tất cả tuyệt vọng cùng đau khổ dần dần phai nhạt, như thể chỉ cần có một người cùng gánh vác với hắn, toàn bộ thống khổ phải chịu đều trở nên không đáng sợ.

Hắn khàn khàn mở miệng: "Sư huynh."

"Ngươi về đi," Tần Diễn dịu giọng lại, "Trường Lăng, ta vẫn luôn bên cạnh ngươi."

Vừa dứt lời, Phó Trường Lăng đột nhiên quay về đứng trước Tần Diễn, lập tức ôm chầm lấy y.

Tần Diễn bị hắn siết chặt trong lồng ngực, y chần chờ một lát, nâng tay lên, vừa vụng về vừa ngây ngô ôm lấy Phó Trường Lăng, thủ thỉ: "Không sao hết, đừng sợ."

Hai người lẳng lặng ôm một lát, Phó Trường Lăng từ từ phục hồi cảm xúc, hắn hít sâu một hơi rồi mới nói: "Sư huynh, ngươi điều tức một chút trước đi. Ta đi phong ấn khí mạch xong rồi lập tức trở lại."

Tần Diễn đáp ứng hắn: "Ừ."

Nói xong, Phó Trường Lăng đỡ Tần Diễn ngồi xuống, thiết trí kết giới xung quanh Tần Diễn và Thượng Quan Minh Ngạn, sau đó đi về mộ thất.

Liệt hỏa bên trong vẫn cháy ngùn ngụt, Phó Trường Lăng vung tay áo, đám lửa ngùn ngụt kia lập tức tắt ngúm.

Con rối bị lọt vào chân hỏa của Phó Trường Lăng đã sớm bị đốt thành một đống than củi, Phó Trường Lăng dẫm lên mảnh vụn của con rối đi vào tới trước bệ đá.

Bệ đá này chính là vị trí phong ấn khí mạch thứ ba. Năm đó, những tu sĩ Phó gia kia có lẽ đã nhận ra có khí mạch tồn tại. Bởi vì kết giới và Lận Trần quá mạnh, bọn họ không dám xông thẳng vào Thái Bình trấn giết Lận Trần, vậy nên mới sai bá tánh bình thường đưa Lận Trần đến khí mạch này, mượn nó để hút đi linh khí của nàng.

Nhưng chúng không biết nơi hút linh khí này không phải do tự nhiên tạo ra, mà là một con đường thông đến thế giới khác. Nghiệp Ngục ngẫu nhiên nhờ đường thông này mà hút được linh khí Lận Trần, đạt đủ khả năng có thể thông truyền với thế giới này, vậy nên sau khi Việt Tư Nam ở lại đây đau đớn tưởng niệm người, hận ý của nàng bị Nghiệp Ngục cảm nhận được, từ đó mới bắt đầu thông truyền với Việt Tư Nam.

Phó Trường Lăng ngẫm lại chuyện năm đó từ đầu đến cuối, không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn lấy ra đồ trận phong ấn của Giang Dạ Bạch vẽ từ trong linh nang, thứ này chứa trận pháp phong ấn mang linh khí tu sĩ Độ Kiếp, Phó Trường Lăng dùng thêm linh lực bản thân và Tụ Linh tháp, chẳng mất bao lâu đã phong ấn xong khí mạch thứ ba.

Phong ấn trận pháp tiêu hao một lượng linh lực rất lớn, Phó Trường Lăng làm xong mọi chuyện cũng bắt đầu mệt lừ, nằm trên bệ đá thở dốc vài hơi. Một lát sau, Tần Diễn cũng đã điều tức xong, y ngồi dậy đi đến cạnh Phó Trường Lăng, nhìn thoáng qua trận pháp phong ấn, chỉ hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao." Phó Trường Lăng vẫy vẫy tay, Tần Diễn đưa tay ra, Phó Trường Lăng cũng vươn tay nắm lấy, để y kéo mình đứng dậy.

"Đi thôi." Phó Trường Lăng nói xong liền phất tay, một sợi thần thức hơi hơi phát sáng liền nhẹ nhàng bay xuống tay hắn.

Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn chăm chú sợi thần thức kia một lát, cất nàng vào Khóa Linh nang của mình.

Tần Diễn quay đầu nhìn về phía thi thể bị cháy đen, do dự nói: "Việt tiền bối......"

"Kia không phải nàng."

Phó Trường Lăng nói thẳng: "Con rối thôi."

Tần Diễn hơi hơi kinh ngạc, sau đó liền hiểu ra. Nếu Việt Tư Nam thật sự xuất hiện ở chỗ này, bọn họ làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy.

"Đi thôi."

Phó Trường Lăng cất Khóa Linh nang vào người: "Chúng ta đi tìm Vân Vũ."

Tần Diễn đáp ứng hắn, cùng Phó Trường Lăng đi ra ngoài. Phó Trường Lăng kéo Thượng Quan Minh Ngạn còn hôn mê, cùng Tần Diễn ngự kiếm bay lên.

Bọn họ bay đến giữa không trung, liền có thể nhìn thấy toàn cảnh Thái Bình trấn. Nơi này vốn đã trở thành một vùng hoang vắng, thị trấn phồn hoa họ từng thấy đều là giả dối. Lâu vũ đã cũ nát từ khi nào, phòng ốc cũng rách tươm. Toàn bộ thị trấn mang vẻ hoang phế toát ra không khí thê lương, hợp với một đống thi thể ngổn ngang trên đất, tất cả đều bị mấy ngàn bia mộ vây quanh bên ngoài.

Phó Trường Lăng giơ tay yểm một đạo pháp quyết xuống, một ngọn lửa lớn liền bao phủ thị trấn nhỏ kia. Tần Diễn nhìn trấn nhỏ đang ngùn ngụt cháy, chậm rãi nói: "Phó Trường Ngôn và Việt Tư Hoa......"

"Việt Tư Nam sẽ không để bọn họ sống."

Phó Trường Lăng bình tĩnh nói: "Khi nãy ta cũng đã dùng thần thức thăm dò, cũng không thấy hắn."

Tần Diễn ừ một tiếng thật nhỏ. Hai người cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại gió lớn gào thét phất bay tà áo, một trận lạnh lẽo ập vào người.

Hai người mang theo Thượng Quan Minh Ngạn hôn mê đi được một lát, liền tới động Lạc Hà cách đó mười dặm. Bọn họ ngừng tại cửa sơn động, Phó Trường Lăng đặt Thượng Quan Minh Ngạn xuống đất, tặng một đạo pháp quyết cho hắn rồi mới vỗ vỗ mặt Thượng Quan Minh Ngạn, kêu: "Minh Ngạn."

Thượng Quan Minh Ngạn chỉ cảm thấy có một trận buốt rét ập vào đầu, làm hắn giật mình tỉnh lại, sau đó hoảng sợ kêu: "Sư huynh!"

"Rồi rồi," Phó Trường Lăng đè Thượng Quan Minh Ngạn lại, trấn an nói, "Chúng ta đã an toàn, ngươi đừng hoảng hốt."

Thượng Quan Minh Ngạn thở hổn hển, ngơ ngác nhìn Phó Trường Lăng trước mặt. Qua một hồi, hắn mới phục hồi tinh thần lại, kêu một tiếng: "Thẩm huynh?"

"Ta và sư huynh đi vào tìm Vân Vũ," Phó Trường Lăng phân phó, "Ngươi ở cửa chờ chúng ta, nếu sau một khắc vẫn chưa thấy chúng ta ra, ngươi lập tức về Hồng Mông Thiên cung."

"Ta đi cùng các huynh......"

"Giữ chút sức đi," Phó Trường Lăng bật cười, vỗ vỗ vai Thượng Quan Minh Ngạn, đứng dậy, "Đừng để bản thân kiệt lực mà chết chứ."

Nói xong, Phó Trường Lăng cầm kiếm, giơ tay ôm qua vai Tần Diễn, ra vẻ đùa giỡn: "Sư huynh, đi, ta mang ngươi đi đón Vân Vũ."

Tần Diễn bất đắc dĩ nhìn Phó Trường Lăng, nhưng cũng không cự tuyệt hắn, chỉ nhìn Thượng Quan Minh Ngạn nói: "Ngươi ở đây canh gác là được."

Thượng Quan Minh Ngạn nghe Tần Diễn nói vậy thì cung kính lĩnh mệnh: "Vâng."

Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đi vào động Lạc Hà, bọn họ không xác định được nguyên nhân Việt Tư Nam dẫn dắt bọn họ tới đây, cũng không biết Vân Vũ có thật sự bên trong hay không, vậy nên dù trên mặt không hiện, nhưng đều vô cùng cảnh giác đi vào.

Đi hết một hồi cũng không thấy có gì cản trở, tới giữa động rồi mới gặp một cấm chế nhỏ. Phó Trường Lăng giơ tay đặt lên cấm chế, nhẹ giọng niệm: "Thiên địa nhập pháp, phá."

Cấm chế nháy mắt bị vỡ ra như mảnh kính, biến mất trên không trung, sau đó hai người liền thấy trên bệ đá ở giữa động, có một người đang lẳng lặng nằm ở đó.

Người nọ mặc cung phục của Hồng Mông Thiên cung, Phó Trường Lăng nhanh chóng đi tới phía trước, thấy rõ khuôn mặt người nọ rồi thì hét: "Vân Vũ!"

Nghe có người gọi mình, Vân Vũ từ từ mở mắt, Phó Trường Lăng sung sướng cười ra tiếng: "Ngươi còn......"

Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng liền sửng sốt, hắn khiếp sợ nhìn Vân Vũ, Vân Vũ ngơ ngác nhìn Phó Trường Lăng, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Tần Diễn phát hiện có gì đó không đúng, cũng đi lên phía trước, sau đó cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đồng tử hắn co lại!

Tròng mắt của Vân Vũ lại biến thành màu vàng như mắt rắn, đồng tử màu đen co lại thành một vệt thẳng!

Lúc hai người còn đang sửng sốt, Vân Vũ phục hồi tinh thần lại, không nói không rằng, đột nhiên đẩy họ ra, lảo đảo chạy ra ngoài.

Lúc hắn đẩy, hai người mới phát hiện, không chỉ có đôi mắt, tay Vân Vũ cũng phủ đầy vẩy cứng như chân bò sát.



"Vân Vũ!"

Phó Trường Lăng thấy Vân Vũ xông ra ngoài, rốt cuộc cũng phản ứng lại mà đuổi theo hắn. Hắn bất lấy Vân Vũ nói: "Ngươi đừng sợ, ta là Thẩm Tu Phàm, ta và sư huynh tới cứu ngươi, ngươi đừng sợ......"

"Buông ta ra......"

Vân Vũ cứ như chưa tỉnh táo, mở miệng: "Buông ra! Các ngươi đi! Các ngươi đi mau!"

"Ngươi bình tĩnh lại đi, chúng ta tới cứu ngươi."

Phó Trường Lăng giằng co với Vân Vũ. Sức lực của Vân Vũ vô cùng lớn, hắn dùng hết toàn lực để giãy giụa, có vẻ đang rất hoảng sợ. Tần Diễn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Vân Vũ bị Phó Trường Lăng đè lại, gào rống trên mặt đất. Y siết chặt kiếm, trên mặt tuy không hiện vui buồn, Phó Trường Lăng lại có thể thấy rõ ràng phẫn nộ trong y.

Thượng Quan Minh Ngạn ở bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau thì vội vàng đuổi vào. Chạy đến cửa liền thấy Phó Trường Lăng đang ấn Vân Vũ dưới đất, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Chuyện gì vậy?"

"Buông ta ra! Thả ta đi! Cút ngay! Các ngươi đều cút ngay!"

Vân Vũ rống đến gần như tuyệt vọng, Phó Trường Lăng quả thực rất muốn đánh hắn bất tỉnh cho xong, nhưng lại sợ làm hắn bị thương, chỉ có thể cưỡng ép đè hắn lại: "Ngươi phát điên cái gì!"

"Vân Vũ."

Tần Diễn rốt cuộc mở miệng, khoảnh khắc y vừa cất lời, Vân Vũ lập tức tròn xoe mắt.

Tần Diễn đi về phía trước, quỳ một chân bên cạnh Vân Vũ, đưa tay xoa xoa cánh tay đầy vảy màu xanh lục của hắn. Vân Vũ sợ tới mức co rụt người lại, Tần Diễn bắt lấy tay hắn, khàn khàn nói: "Chúng ta tới rồi, đệ đừng sợ, chúng ta tới cứu đệ."

Vân Vũ không nói gì, hắn bị Tần Diễn nắm lấy, muốn giựt tay ra, nhưng Tần Diễn quá mạnh. Y siết chặt tay Vân Vũ, qua một hồi, Vân Vũ mới run rẩy, ấp úng gọi.

"Sư huynh......"

"Đệ đừng lo," ngữ khí Tần Diễn vô cùng vững vàng, Phó Trường Lăng giương mắt nhìn y, lại mơ hồ phát hiện có chút run rẩy trong thanh âm đó. Tần Diễn bình tĩnh nói, "Vô luận đệ thế nào, chúng ta vẫn là sư huynh đệ của đệ."

"Là ai biến đệ thành thế này," Tần Diễn siết chặt tay Vân Vũ, thanh âm khàn khàn, "Sư huynh sẽ báo thù cho đệ."

Vân Vũ nghe vậy thì quỳ rạp trên đất, thấp giọng khóc rống. Phó Trường Lăng thử buông Vân Vũ ra, ngay lúc hắn vừa buông, Vân Vũ khóc lóc hô to một câu: "Sư huynh!"

Hắn vừa kêu vừa nhào vào người Tần Diễn, Phó Trường Lăng thấy cảnh đó thì cuống quít ôm chặn Vân Vũ lại kéo về phía mình, nói: "Đừng thương tâm, đừng thương tâm, chúng ta đều tới rồi, ngươi ôm ta khóc, đừng dọa sư huynh."

Vân Vũ bị Phó Trường Lăng cưỡng ôm trở về, cũng mặc kệ mấy chuyện khác, ôm Phó Trường Lăng khóc đến kinh thiên động địa, cứ như đã bị ủy khuất gì lớn lao lắm.

Phó Trường Lăng giơ tay vỗ vỗ lưng Vân Vũ, luống cuống dỗ dành hắn, đồng thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Diễn bên cạnh, cho y một ánh mắt trấn an. Tần Diễn vốn định đón Vân Vũ vào ngực, thấy ánh mắt của Phó Trường Lăng thì ngẩn ngơ một lát, sau đó mới chậm rãi buông tay.

Vân Vũ ôm Phó Trường Lăng khóc rống một trận, hết hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Vân Vũ vừa hoảng vừa buồn, khóc đến cạn cả nước mắt. Phó Trường Lăng thấy hắn khóc tới mệt, rốt cuộc nói: "Khóc đủ rồi thì đi thôi, về Hồng Mông Thiên cung trước. Chuyện của ngươi, ngươi từ từ kể trên đường."

Vân Vũ nghe vậy thì do dự một lát, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, khàn khàn ra tiếng nói: "Sư huynh, bộ dạng này của ta......"

"Không sao," Tần Diễn ngắt lời hắn, đạm nhiên nói, "Trở về nhờ sư thúc nghĩ cách."

Vân Vũ hít hít cái mũi, buồn bã đáp: "Vâng."

"Vậy đi trước đi." Phó Trường Lăng nói, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Minh Ngạn bên cạnh, "Minh Ngạn, tới đỡ Vân sư huynh!"

Nghe thấy cái tên đó, động tác Vân Vũ trở nên cứng đờ. Thượng Quan Minh Ngạn có chút mờ mịt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Phó Trường Lăng đã đẩy Vân Vũ đến bên người hắn, sau đó Phó Trường Lăng nắm tay Tần Diễn, cười tủm tỉm nói: "Ta đi chiếu cố Đại sư huynh."

Nói xong, hắn liền kéo Tần Diễn đi ra ngoài. Thượng Quan Minh Ngạn đỡ Vân Vũ, Vân Vũ cùng hắn hai mặt nhìn nhau.

Qua hồi lâu, Thượng Quan Minh Ngạn cúi đầu nói: "Vân sư huynh, ta đỡ ngươi trở về."

Vân Vũ không nói lời nào, bẵng một lúc, hắn mới cười nhẹ một tiếng.

"Thượng Quan sư đệ à, gần đây đệ khỏe không?"

- -----------------

Lời editor: Thượng Quan hay Vân Vũ hắc hóa =))))))))) bắt kèo đi mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện