Editor: Miri

- ---------------------

Tần Diễn cảm giác được Phó Trường Lăng nhích sát vào người y, thậm chí còn mơ hồ nghe hắn cười. Y muốn hỏi Phó Trường Lăng cười cái gì, rồi lại không dám lên tiếng.

Y dùng một lực rất lớn, mới khắc chế được cơ thịt của mình run rẩy, để tránh làm cho người nọ phát hiện sợ hãi trong nội tâm y.

Y cõng Phó Trường Lăng nhanh chóng vào Vấn Nguyệt cung, vừa bước qua cửa đã thấy Giang Dạ Bạch ngã xuống trên mặt đất, bên cạnh toàn là máu bắn khắp nơi. Đồng tử Tần Diễn co chặt lại, vội thả Phó Trường Lăng xuống đất, giơ tay cầm ngay mạch môn của Giang Dạ Bạch, dùng linh khí thăm tiến vào trong gân mạch Giang Dạ Bạch.

Linh khí mới vừa vào cơ thể, Tần Diễn lập tức phát hiện linh lực trong cơ thể Giang Dạ Bạch cứ như gió lốc, cuồn cuộn tốc loạn khắp nơi. Phó Trường Lăng thấy sắc mặt Tần Diễn không tốt, hắn nuốt xuống búng máu đang trào lên trong cổ, giơ tay bắt mạch cho Giang Dạ Bạch, phát hiện linh lực của ngài ấy có dị, hắn thở dốc nói: "Ngài ấy dẫn linh lực nhập thể, không khống chế tốt," Phó Trường Lăng giải thích, "Ngươi cứ đưa linh lực vào đi, dẫn đường cho linh lực ngài đi bình thường lại."

"Nhưng hiện giờ trong kinh mạch ngài có quá nhiều linh khí," Tần Diễn nhíu mày, "Nếu ta lại đưa linh lực bản thân vào, sợ là......"

"Ngài ấy đã mất khống chế," Phó Trường Lăng lắc đầu nói, "Cần phải mạo hiểm."

Tần Diễn do dự một lát, Phó Trường Lăng hổn hển bảo: "Nếu không để ta làm."

Pháp tu khống chế linh lực chính xác hơn so với kiếm tu, linh khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Tần Diễn làm chuyện này, quả thật là nhiều nguy hiểm hơn so với Phó Trường Lăng.

Tần Diễn ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng ngươi......"

"Ta không có việc gì."

Phó Trường Lăng lau máu bên môi, từ trong tay áo lấy ra Tụ Linh tháp, đặt ở cạnh Giang Dạ Bạch. Sau đó hắn tụng niệm pháp chú mở ra Tụ Linh tháp, Tụ Linh tháp chậm rãi vận chuyển, nhẹ nhàng hấp thụ linh lực Giang Dạ Bạch. Phó Trường Lăng lại lấy linh lực Giang Dạ Bạch đã được tinh lọc bằng Tụ Linh tháp ra, sau đó thật cẩn thận khống chế nó đưa về lại vào trong thân thể Giang Dạ Bạch.

Linh khí trong thân thể Giang Dạ Bạch đấu đá lung tung với nhau, Phó Trường Lăng lấy linh khí bản thân hóa thành một cái võng, mềm nhẹ lại cứng cỏi vây lấy linh lực chủ của Giang Dạ Bạch, dẫn đường đưa đi theo một hướng.

Quá trình này tiêu hao rất nhiều linh lực đối với tu sĩ, chưa bao lâu, trán Phó Trường Lăng đã toát ra mồ hôi lạnh. Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, hao hết toàn bộ tâm lực xử lý linh khí của hắn đang vật lộn với linh mạch trong Giang Dạ Bạch.

Hắn không thể tổn thương Giang Dạ Bạch, phải khống chế được linh khí của ngài. Dù Phó Trường Lăng có thần thức cường độ cao hơn Giang Dạ Bạch, nhưng làm chuyện này khi bản thân hắn mới chỉ Hóa Thần, còn thua hai cấp bậc so với Giang Dạ Bạch Độ Kiếp, Phó Trường Lăng vẫn phải chịu đau đớn tột cùng.

Sử dụng thần thức làm thức hải của hắn hơi ẩn ẩn đau, mà linh lực của hắn cũng gần như đã kiệt quệ, càng khiến cho mỗi tấc gân mạch trong người Phó Trường Lăng đều đau đến mức run rẩy.

Chỉ là trên mặt hắn không hiện, cắn răng cường chống trấn an linh lực của Giang Dạ Bạch lại từng chút một, tốn hơn nửa canh giờ, linh khí Giang Dạ Bạch dần dần bình ổn. Tần Diễn cũng phát hiện linh khí kích động xung quanh cũng yên trở lại, biết Phó Trường Lăng đã thành công. Y chờ bên cạnh Phó Trường Lăng, khoảnh khắc Phó Trường Lăng thu tay lại, Tần Diễn liền giơ tay cầm tay hắn. Y đang muốn nói gì đó, nhưng Phó Trường Lăng lại nhắm mắt, ngã thẳng vào lòng ngực Tần Diễn.

Tần Diễn phát hiện Phó Trường Lăng đã dùng hết linh khí, nhưng so với tình trạng của Giang Dạ Bạch thì dễ xử lý hơn nhiều. Y đút cho Phó Trường Lăng một ít dược vật giúp an ổn nguyên thần, sau đó chậm rãi rót nhập linh lực của mình vào trong. Tới khi xác nhận được Phó Trường Lăng không xảy ra chuyện gì, y mới quay đầu lại kiểm tra Giang Dạ Bạch.

Giang Dạ Bạch hiện tại đã hoàn toàn ổn định, Tần Diễn thấy Giang Dạ Bạch không sao nữa thì ôm Giang Dạ Bạch lên trên giường. Sau đó lại ôm Phó Trường Lăng đến giường, lăn lộn một hồi, bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng người. Chẳng mấy chốc, Tang Kiền Quân đã vội chạy đến, nhíu mày nói: "Cung chủ."

Dứt lời, Tang Kiền Quân vào nội thất, thấy Tần Diễn canh giữ ở bên cạnh Phó Trường Lăng cùng Giang Dạ Bạch, Tang Kiền Quân cũng hơi trấn định lại, tiến lên nói: "Ngươi vội vã trở về?"

"Vâng."

Tần Diễn nhìn Tang Kiền Quân trước tiên kiểm tra tình trạng Giang Dạ Bạch, bình tĩnh nói: "Vừa rồi sư phụ đột phá có trở ngại, Tu Phàm thay ngài khai thông linh khí."

"Thân thể đích xác không còn gì đáng ngại, còn chuyện tu vi, còn phải đợi cung chủ tỉnh lại rồi nói." Tang Kiền Quân xác nhận Giang Dạ Bạch không có việc gì xong thì cầm cổ tay Phó Trường Lăng, tra xét một vòng, "Hắn không có gì nghiêm trọng, nhưng thương trên người thương vẫn phải xử lý. Ngươi đưa hắn đến Thiện Dược Đường đi, để Minh Dược sư thúc kiểm tra qua."

Trong lúc hai người nói chuyện, lông mi Giang Dạ Bạch khẽ rung lên, tựa hồ là sắp tỉnh lại. Tang Kiền Quân thấy Tần Diễn lo lắng cho Giang Dạ Bạch, thúc giục nói: "Sư phụ ngươi sắp tỉnh rồi, ngươi mang Thẩm Tu Phàm đi xem thương trước đi, nơi này để ta trông coi."

Tần Diễn nghe vậy, quả thật cảm giác được uy áp Giang Dạ Bạch đang lại từ từ chậm rãi lan ra trong đại điện. Y xác nhận Giang Dạ Bạch không sao rồi thì hành lễ, sau đó liền cõng Phó Trường Lăng rời đi, chạy tới Thiện Dược Đường.

Phó Trường Lăng vừa được đưa tới Thiện Dược Đường, đệ tử tại đó đã hoảng hốt, vội vàng thỉnh Minh Dược ra. Đoàn người bận rộn đến bình minh, rốt cuộc mới có thể xem là xử lý xong vết thương của Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng được băng bó vết thương rồi, Tần Diễn liền ở lại trông coi bên người hắn. Y lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng, nhìn thật lâu, rốt cuộc mới nâng tay, ở nơi không người thấy mà run run vuốt ve mặt mày của hắn.

Phó Trường Lăng ước chừng ngủ hai ngày, rốt cuộc mới thanh tỉnh lại.

Trong lúc hắn hôn mê, Phó Ngọc Thù đã ra khỏi mật cảnh, thấy truyền tin không được hồi đáp lại quay đầu truyền tin với Phó Minh Lam, nhờ vậy biết được Phó Trường Lăng xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới Hồng Mông Thiên cung.

Lúc Phó Trường Lăng tỉnh lại, Phó Ngọc Thù đang ngồi ở mép giường, lẳng lặng vuốt ve kiếm Đàn Tâm gần chỗ hắn.

Thần sắc hắn vô cùng ôn nhu. Hắn nhìn thanh kiếm, tựa hồ như có thể nhìn thấu qua nó thấy được ai khác.

Phó Trường Lăng không nói gì, đợi trong chốc lát, Phó Ngọc Thù mới nhận ra Phó Trường Lăng đã tỉnh. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Phó Trường Lăng đang nhìn hắn, Phó Ngọc Thù liền cười: "Tỉnh?"

"Phụ thân."

"Ta chỉ mới đi mật cảnh một chuyến, không ngờ ngươi có năng lực như vậy," Phó Ngọc Thù thở dài, "Trước khi ta tiến mật cảnh, ngươi vẫn là Kim Đan, sao giờ vừa đảo mắt đã thành Hóa Thần? Tiểu tử ngươi đấy, kỳ ngộ cũng tốt quá mức rồi."

Nói xong, Phó Ngọc Thù cầm lên Đàn Tâm kiếm, giống như một thanh niên nhìn thấy bảo kiếm mà vui mừng nói: "Còn có thanh kiếm này, là ai đúc cho ngươi? Nhìn qua cũng xem như thanh kiếm tốt..."

"Phụ thân," Phó Trường Lăng ngắt lời hắn, chỉ nói, "Ta đi Vạn Cốt Nhai."

Động tác Phó Ngọc Thù dừng một chút, sau đó hắn cười rộ lên: "Vạn Cốt Nhai cũng không phải nơi dễ dàng rời đi, ngươi không bị thương chứ?"

Phó Trường Lăng không đáp lại, hắn chỉ nhìn Phó Ngọc Thù, bình thản nói: "Ta còn đi Thái Bình trấn."

Phó Ngọc Thù nghe câu đó thì xem xét hoa văn trên Đàn Tâm kiếm một vòng, làm như hoàn toàn không nghe hiểu gì, ngón tay thong thả lướt trên viên đá quý khảm vào kiếm. Phó Trường Lăng thấy hắn còn chưa nói, lấy Tỏa Hồn nang từ trong linh nang ra, mở nó đặt vào lòng bàn tay.

Phó Ngọc Thù vừa cảm nhận được khí tức của sợi thần hồn kia, rốt cuộc có phản ứng. Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên sợi thần hồn đang êm đẹp nằm trên bàn tay Phó Trường Lăng.

"Cha còn nhớ rõ sao?" Phó Trường Lăng nhìn thần sắc Phó Ngọc Thù, dịu giọng nói, "Mẫu thân của ta."

Phó Ngọc Thù không nói gì, chỉ toàn nhìn chăm chăm vào sợi thần hồn kia, tựa hồ đang cực lực khắc chế cảm xúc bản thân, nhưng hắn lại không cách nào dời đi nửa phần ánh mắt khỏi sợi thần thức này.

Phó Trường Lăng quan sát Phó Ngọc Thù, chẳng sợ Phó Ngọc Thù cố gắng che lấp, Phó Trường Lăng vẫn có thể phát giác ra ân tình chấn động trong hắn.

"Ta ở Vạn Cốt nhai gặp được người, người nằm trong thanh kiếm này, đang ở cùng với kiếm linh. Nhưng thần hồn của người bị khiếm khuyết, không nhớ rõ rất nhiều thứ. Nàng dạy ta kiếm pháp, giúp ta rất nhiều."

Phó Trường Lăng kể về lần tương ngộ giữa hắn và Lận Trần, kể mình bằng cách nào đi vào Vạn Cốt nhai, trải qua chuyện gì ở đó, sau đấy lại tới Thái Bình trấn thế nào, ở Thái Bình trấn nhìn thấy cái gì, nhất nhất không hề giữ lại mà nói ra.

Phó Ngọc Thù lúc bắt đầu còn trông như người ngoài cuộc lắng nghe, nghe tới khúc sau, cảm xúc của hắn dần biến hóa theo lời Phó Trường Lăng. Chờ Phó Trường Lăng nói xong rồi, Phó Ngọc Thù lặng im, qua một lúc mới cười khổ lên: "Ai ngờ ngươi lại biết nhiều đến vậy rồi."

"Phụ thân nên sớm kể cho ta biết."

Phó Trường Lăng nhìn Phó Ngọc Thù ôm Đàn Tâm kiếm vào lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác thực ôn nhu, tựa như đang ôm thê tử của mình.

"Phụ thân trong lòng, còn nhớ mẫu thân, không đúng sao?"

Phó Trường Lăng phóng nhẹ ngữ điệu, mang theo vài phần không xác định. Phó Ngọc Thù cúi đầu cười khẽ: "Nói cho ngươi, lại có ích lợi gì đâu?"

"Quá khứ, đều đã qua," Phó Ngọc Thù chậm rãi mở miệng, "Ta chỉ hy vọng ngươi sống an ổn, mấy chuyện quá khứ này, không cần dính líu tới."

"Dính tới rồi," trong lời Phó Ngọc Thù cất giấu thâm ý, "Lỡ như ngươi muốn báo thù thì biết làm sao đây?"

"Phụ thân không muốn báo thù sao?" Phó Trường Lăng nhìn hắn, Phó Ngọc Thù ôm kiếm, thở ra một lát, hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấp giọng nói, "Lúc còn trẻ, tất nhiên là có nghĩ đến."

"Đây là thê tử của ta, nàng là người tốt nhất thế gian này. Cảm tình thâm hậu nhất trên đời, đều là nàng cho ta."

"Năm đó Phó gia, cũng không còn giống hiện tại, Trường Lăng," Phó Ngọc Thù cười khổ, "Phó gia bây giờ ngươi nhìn thấy, đã hiền từ hơn rất nhiều. Năm đó thiếu chủ có thể thành gia chủ Phó gia, xếp thành hàng hàng lớp lớp. Chỉ cần ngươi có thể làm người phía trước rớt ra, sẽ không ai thèm để ý ngươi đã dùng thủ đoạn gì. Ngoài miệng nói là người thân cùng tộc, mặt khác lại không cho ngươi một chút cảm tình."

"Nếu không gặp được Lận Trần, ta có lẽ còn sẽ cảm thấy Phó gia không tồi. Nhưng ta gặp được cảm tình tốt đẹp của thế gian này, liền biết một người đối tốt với một người khác, một người yêu thương người khác, phải trông như thế nào."

Phó Ngọc Thù nhẹ dựa đầu vào thân kiếm Đàn Tâm: "Đã gặp qua, liền không bỏ xuống được. Thiên hạ này hại nàng, sao ta có thể vứt bỏ chuyện trả thù cho nàng đây?"

"Nhưng ngài không kiên trì tiếp tục làm chuyện đó."

Phó Trường Lăng hỏi, có chút thấp thỏm: "Đúng không?"

Phó Ngọc Thù trầm mặc, một lát sau, hắn cười: "Ta nghĩ, nàng cũng không hy vọng ta tiếp tục."

"Ngươi trưởng thành." Phó Ngọc Thù ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, "Ngươi bắt đầu có cuộc đời của mình. Ta nhìn ngươi sống yên ổn, ta sẽ nghĩ, nếu ta tiếp tục báo thù, vậy ngươi thì sao?"

"Trước kia cảm thấy chỉ còn mình ta cô độc, cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm thì là liều mất một cái mạng, nhưng sau đó ta nhìn ngươi lớn lên, so với báo thù, ta càng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."

Phó Trường Lăng nghe Phó Ngọc Thù nói, khuôn mặt Phó Ngọc Thù nhìn qua có một loại bình thản từng trải qua thế sự. Hắn nói xong lại cười cười, quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng: "Rốt cuộc ta cũng đã là phụ thân rồi. Mà ngươi, lại là phần sinh mệnh còn lại của A Trần."

"Cho nên," Phó Trường Lăng cảm thấy ngực khó chịu, hắn khàn khàn nói, "Cha tính phải đối phó với Phó gia thế nào?"

Phó Ngọc Thù trầm mặc, Phó Trường Lăng giương mắt nhìn hắn: "Pháp chú trên người ta......"

"Ta sẽ nghĩ cách." Phó Ngọc Thù ngắt lời hắn, "Ngươi đừng nghĩ chuyện khác, phụ thân đều sẽ vì ngươi giải quyết. Ngươi còn trẻ, nghĩ nhiều vậy làm gì? Mà nói, ngươi nãy giờ lải nhải, vẫn luôn đang nói về sư huynh kia...Tần Diễn đúng không? Ngươi không phải vào Hồng Mông Thiên cung truy cô nương sao? Tại sao chẳng nghe ngươi nói về cô nương kia, toàn vòng trên người sư huynh ngươi?"

Phó Trường Lăng nghe Phó Ngọc Thù nói, biết hắn đây là không muốn bàn lại chuyện xưa với mình. Hắn cũng không tiếp tục bức Phó Ngọc Thù, theo Phó Ngọc Thù nói: "Ta chính là tới để theo đuổi sư huynh."

"Theo đuổi......" Phó Ngọc Thù theo bản năng mở miệng, sau đó đột nhiên kịp phản ứng lại, thất thanh, "Theo đuổi nam nhân?!"

"Phải."

Phó Trường Lăng giương mắt nhìn về phía Phó Ngọc Thù: "Ta cùng y ở bên nhau, muốn cùng y kết làm đạo lữ, nên ta nói với ngài một tiếng."

Phó Ngọc Thù sửng sốt một lát, sau đó duỗi tay muốn lấy cái tách trà.

Hắn quá khiếp sợ, đi lấy cái tách trà mà phải sờ soạng nửa ngày như người mù. Phó Trường Lăng duỗi tay qua đưa cái tách vào tay hắn. Phó Ngọc Thù nhận lấy cái tách, mới phục hồi tinh thần lại. Hắn nắm tách, trấn định tâm thần một lát, mới nói: "Vậy ngươi...Ngươi...Ngươi......"

"Ta muốn cùng y kết làm đạo lữ, làm phiền phụ thân thay ta cầu thân."

Phó Trường Lăng trầm ổn ngắt lời hắn, Phó Ngọc Thù rốt cuộc cũng phản ứng lại. Hắn gật đầu, ngừng lại hít thở một lát rồi mới nói: "Kỳ thật...ta cảm thấy có hài tử cũng khá tốt."

"Ta cảm thấy," Phó Trường Lăng nhìn Phó Ngọc Thù, nghiêm túc nói, "Có người mình thương bên cạnh, mới là tốt nhất."

Phó Ngọc Thù nghe vậy thì trầm mặc, một lát sau, hắn bật cười: "Ngươi nói cũng đúng. Bất quá, ngươi có thể nói lời này, hẳn là thực sự thích y."

"Phải." Phó Trường Lăng thản nhiên nói, "Y còn quan trọng hơn mạng của ta."

"Làm phụ thân, ta lại không thích nghe ngươi nói thế."

Phó Ngọc Thù nói xong, uống ngụm trà: "Nhưng ngươi có thể có một người để thích, còn có thể ở cùng với y, ta cũng cảm thấy rất tốt. Thôi cứ định như vậy đi, ta đây liền sai người đi chuẩn bị hỉ phục, ngày mai đi tìm Giang cung chủ nói chuyện này."

Dứt lời, Phó Ngọc Thù đột nhiên nhớ tới: "Giang cung chủ biết thân phận thật sự của ngươi sao?"

"Biết."

"Vậy tiện hơn nhiều." Phó Ngọc Thù gật đầu nói, "Giang cung chủ là người trẻ tuổi, hẳn là sẽ không quá ngoan cố, bất quá, ngươi có nói với Tần Diễn rồi sao?"

"Ta......"

Phó Ngọc Thù nói xong, lập tức chen ngang: "Không sao cả, Tần Diễn người này ta nhìn đã hiểu, đều nghe lời sư phụ hắn. Ngày mai ta liền đi tìm Giang cung chủ."

Nói xong, Phó Ngọc Thù vỗ vỗ bả vai Phó Trường Lăng: "Ngươi lo nghỉ ngơi. Thẩm thúc mới vừa xứng dược cho ngươi, hơn hai ngày nữa đảm bảo ngươi sẽ tung tăng nhảy nhót. Ta thấy cũng vừa vặn tới lúc, ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt lễ vật, liền đi tìm Giang Dạ Bạch."

Phó Trường Lăng đáp lại một tiếng, Phó Ngọc Thù đứng lên, trong tay ôm vẫn ôm Đàn Tâm, một lát sau, hắn mới hỏi: "Nàng có khỏe không?"

Phó Trường Lăng mê mang một lát, thấy ánh mắt ôn nhu của Phó Ngọc Thù, mới hiểu Phó Ngọc Thù là đang hỏi Lận Trần.

Hắn gật đầu nói: "Tốt, hiện giờ người hẳn là đang tĩnh dưỡng thần hồn, chờ sau này, chúng ta sẽ nghĩ cách."

"Ừm."

Phó Ngọc Thù gật đầu, lưu luyến nhìn lướt qua thân kiếm Đàn Tâm, sau đó nói: "Ngươi nhớ che chở nàng."

Nói xong, Phó Ngọc Thù thả Đàn Tâm về lại bên người Phó Trường Lăng, nhìn một lát, rốt cuộc rời đi.

Phó Ngọc Thù đi ra khỏi cửa, mới vừa đi vài bước, liền thấy Tần Diễn bưng chén dược đi đến.

Tần Diễn cung cung kính kính hành lễ: "Phó gia chủ."

Phó Ngọc Thù đánh giá một vòng trên dưới Tần Diễn, trong ánh mắt mang theo vài phần soi xét kỹ lưỡng, Tần Diễn cung cung kính kính chờ Phó Ngọc Thù mở miệng, sau một lúc lâu, Phó Ngọc Thù cười nói: "Đi thăm Tu......"

"Trường Lăng." Tần Diễn ngắt lời Phó Ngọc Thù, nói ra tên Phó Trường Lăng. Phó Ngọc Thù liền biết Tần Diễn đã rõ thân phận Phó Trường Lăng, vậy nên cũng không che giấu, gật đầu nói, "Thăm Trường Lăng?"

"Vâng."

"Ta nghe nói hai ngày qua, đều là ngươi thủ hắn?"

"Làm sư huynh, không thể chiếu cố hắn đầy đủ, là vãn bối thất trách."

Tần Diễn đáp vô cùng nề nếp, Phó Ngọc Thù suy nghĩ một lát, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Ừm, Trường Lăng nói với ta, hắn muốn cầu thân với ngươi."

Tần Diễn ngẩn người, sau đó lại lập tức trấn định lại, nhìn không ra vui buồn. Phó Ngọc Thù do dự một lát, đánh giá người như băng tuyết trước mặt mà bảo: "Chuyện này, ngươi nguyện ý đúng không?"

"Vâng."

Tần Diễn đáp vô cùng bình tĩnh, Phó Ngọc Thù hít vào một hơi. Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là nói: "Hài tử Trường Lăng này, phỏng chừng là vì thiếu niên bị người khác lời ra tiếng vào quá nhiều, mới sợ người khác phát hiện thân phận của hắn, ta cũng bồi hắn quá ít. Chuyện cảm tình, kỳ thật trong lòng hắn rất là mẫn cảm, nếu ngươi nguyện ý, không bằng chính miệng nói một tiếng với hắn."

Nói xong, Phó Ngọc Thù cũng cảm thấy nói như vậy lại có vài phần ra vẻ, nhưng vẫn tiếp tục mở miệng nói: "Hắn có lẽ sẽ vui hơn một chút. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn......"

"Vãn bối sẽ chính miệng nói với hắn."

Tần Diễn cung kính mở miệng, Phó Ngọc Thù hít vào một hơi, gật đầu nói: "Vậy thì tốt."

Nói xong, Phó Ngọc Thù nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Tần Diễn, cười nói: "Mau đi đi, dược lạnh không tốt."

"Vâng."

Tần Diễn cung kính hành lễ, tư thái nhìn không ra nửa phần sai lầm, sau đó y đứng thẳng, bưng thảo dược rời đi.

Phó Ngọc Thù nhìn chăm chú Tần Diễn một lát, thở dài ra tiếng: "Chậc, là người tu Vô Tình Đạo à..."

Lúc Tần Diễn bưng dược vào phòng, Phó Trường Lăng còn ở trên giường đờ đẫn. Tần Diễn mới vừa vào, Phó Trường Lăng nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn lại, thấy được là Tần Diễn, hắn tức khắc cười lên: "Sư huynh."

Tần Diễn ừ một tiếng, bưng dược tới mép giường. Phó Trường Lăng giơ tay muốn nhận dược, cười nói: "Sư huynh, ngươi mới vừa đi làm gì?"

"Để ta đút cho."

Tần Diễn đẩy tay Phó Trường Lăng ra, bắt đầu đút dược cho hắn.

Phó Trường Lăng bị Tần Diễn đút một ngụm lại một ngụm, cảm thấy thỏa mãn ngọt ngào trong lòng.

Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân chịu một đống thương kia cũng không đau, cái gì cũng tốt. Hắn cẩn thận nhìn Tần Diễn, vừa uống dược, vừa thừa dịp Tần Diễn thổi chén dược tới gần mình mà nói: "Sư huynh, ngươi từ mật cảnh đi ra nhanh vậy sao?"

"Ừ."

Tần Diễn thanh âm bình thản: "Ta cảm giác được ngươi xảy ra chuyện, liền ra trước."

"Vậy chứng cứ......"

"Lấy được." Tần Diễn đạm nhiên nói, "Chỉ là vốn đang muốn hủy luôn trận pháp kia, nhưng chưa kịp. Bất quá ta đã thả người đi. Bọn họ trong thời gian ngắn hẳn cũng không tìm kịp bá tánh khác thay vào."

Tần Diễn nói xong, đưa chén dược tới gần miệng Phó Trường Lăng, chậm rãi nói: "Ngày đó ngươi không nên như vậy."

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói thế, trong lòng có chút thấp thỏm: "Ta...ta làm sao?"

"Ngày đó nếu ta không tới, sư phụ ra tay trễ," Tần Diễn giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng, "Vậy thì ngươi làm sao đây?"

"Ta có thể có chuyện gì?" Phó Trường Lăng bật cười, "Ngươi cũng quá coi thường ta. Ta không phải đã nói với ngươi sao? Đời trước ta rất lợi hại, ngươi tưởng tượng không nổi ta lợi hại thế nào đâu, cho nên ngươi không cần nhọc lòng vì ta. Ta chính là cái loại người trong tuyệt địa phùng sinh, được Thiên Đạo chiếu cố đấy."

"Tại sao không dùng Tụ Linh tháp?" Tần Diễn nhìn chằm chằm hắn, Phó Trường Lăng sắc mặt hơi cứng lại, Tần Diễn tiếp tục nói, "Ngươi sợ trễ nãi sư phụ đột phá."

"Sư phụ đột phá, là đang ở giai đoạn quan trọng," Phó Trường Lăng cường chống giải thích, "Nếu ta dùng Tụ Linh tháp, ta sợ ngài xảy ra chuyện."

"Sư phụ quan trọng như vậy sao?" Tần Diễn bình tĩnh nói tiếp, "Còn quan trọng hơn cả mạng ngươi?"

Phó Trường Lăng rũ mắt không nói, Tần Diễn làm như biết tâm tư của hắn, đút miếng dược cuối cùng vào miệng Phó Trường Lăng, từ tốn nói: "Trường Lăng, ta hy vọng ngươi nghĩ cho mình nhiều hơn."

"Ta làm vậy là vì nghĩ cho mình."

Phó Trường Lăng mở miệng, Tần Diễn giương mắt nhìn hắn, liền thấy Phó Trường Lăng chậm rãi ngẩng đầu. Hắn nhìn Tần Diễn, ung dung cười cười: "Ta để ý ngươi, ngài là sư phụ ngươi, cho nên ta mới liều mạng phải bảo vệ ngài."

"Ngài không thể xảy ra chuyện ở chỗ ta."

Phó Trường Lăng nói vô cùng nghiêm túc: "Sư huynh, đời trước, ngươi chính là vì đi chờ gặp ta, cuối cùng không giữ được ngài ấy. Ngươi hối hận cả đời, thống khổ cả đời."

"Ta không biết sau lại vì cái gì, ngươi rõ ràng thương ta, lại không nói cho ta, nhưng ta cũng nghĩ tới, nếu ta là ngươi, dù ta có thích ngươi, hẳn cũng sẽ không nói."

"Bởi vì ngươi đã vì ta, mà có lỗi với một người quan trọng của mình."

"Nhưng đời này ngươi sẽ không như vậy," Phó Trường Lăng cười lên, "Đời này, sư phụ vẫn khỏe. Ngài không xảy ra chuyện, ngươi không cần lại khổ sở. Hơn nữa, ngươi có thể yên tâm cùng ta ở bên nhau."

"Sư huynh, người ta để ý không phải sư phụ," Phó Trường Lăng nắm tay y, nói vô cùng nghiêm túc, "Người ta để ý chính là ngươi."

Tần Diễn không nói gì, y lẳng lặng nhìn hắn, tựa hồ đang kiệt lực khắc chế cảm xúc bản thân.

Y phát hiện, Phó Trường Lăng đối với y, tựa như một cơn mưa xuân thấm vào vạn vật, làm cho mảnh đất khô kiệt trở nên có sinh khí, khiến cho cây lá xanh tươi đâm chồi.

Y cho rằng bản thân mình tu Vô Tình Đạo, sẽ giống như lời dạy trong công pháp mà dần dần quên mất cảm tình trong thế gian, đặc biệt là ái dục. Nhưng khi y đối mặt với Phó Trường Lăng, y mới phát hiện cảm tình cũng tựa như cỏ xuân, mềm mại lại kiên trì phá vỡ lớp bùn đất đóng băng từ mùa đông, chậm rãi đâm chồi nảy lộc.

Y nhìn nam tử đang tràn ngập ý cười, sau một hồi, y căng thẳng mím môi, khàn khàn ra tiếng: "Chúng ta thành thân đi."

Phó Trường Lăng chợt ngẩng đầu, không thể tưởng tượng mà nhìn Tần Diễn, theo bản năng hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta đã về rồi," Tần Diễn rũ mắt, "Chúng ta thành thân đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện